blogradio.vn – Từng thành công nhỏ như được khen ở họp tổng kết tuần, được bonus một chút tiền Tết, hay chiến dịch đạt được KPI đều khiến tôi thấy “đáng mà”. Nhưng rồi, cảm giác đó nhạt dần theo thời gian.

***

Tôi ngồi trên chuyến xe buýt số 19, đoạn từ Bến Thành về Gò Vấp, chật chội, ồn ào, quen thuộc đến mức như thể một phần trong máu thịt. Ngoài cửa kính, Sài Gòn nhòe nắng buổi chiều, những tòa nhà cao tầng như đang tan dần trong hơi nóng. Tôi vừa chính thức nghỉ việc hôm nay – một chàng trai 28 tuổi, rời bỏ vị trí Marketing Executive tại một agency trong tòa nhà Bitexco lộng lẫy giữa lòng Quận 1.

Tôi ngồi ghế sát cửa, balo để giữa hai chân, áo sơ mi trắng đã bắt đầu nhăn nhúm vì cả ngày căng thẳng và suy nghĩ. Có lẽ, điều khó nhất không phải là nghỉ việc – mà là chấp nhận rằng mình đã không còn phù hợp với điều mình từng nghĩ là ước mơ.

Bitexco những ngày đầu thật choáng ngợp. Tôi nhớ ngày đầu tiên, đứng dưới chân tòa nhà, ngước nhìn lên cái đỉnh cao chót vót mà lòng phấn khởi. “Mình đã lên được tới đây”, tôi tự nhủ. Vào văn phòng, ánh đèn trắng sáng, máy lạnh phả đều, mọi người bận rộn với bảng kế hoạch, chiến dịch, timeline, brief, client… Tất cả đều toát lên vẻ chuyên nghiệp, hiện đại, hào nhoáng.

Chuyen Cua Ke That Nghiep

Tôi lao vào công việc như một con thiêu thân. Làm từ 9h sáng đến 9h tối là chuyện thường, chưa kể những buổi họp online với khách hàng ở Mỹ lúc nửa đêm. Từng thành công nhỏ như được khen ở họp tổng kết tuần, được bonus một chút tiền Tết, hay chiến dịch đạt được KPI đều khiến tôi thấy “đáng mà”. Nhưng rồi, cảm giác đó nhạt dần theo thời gian.

Tôi bắt đầu cảm thấy mình như một cái máy. Sáng leo lên xe buýt, tai đeo tai nghe, mắt dán vào điện thoại. Tối về, người rã rời, đầu không còn ý nghĩ gì ngoài việc mai lại tiếp tục lặp lại y chang. Những buổi trưa tranh thủ ngủ vội trong phòng họp, những lần giật mình vì tin nhắn của sếp lúc nửa đêm, những dự án “gấp lắm em ơi”, “cần proposal trong hôm nay”, “client đổi brief rồi nhé”, dần bào mòn niềm vui làm nghề.

Một ngày nọ, đang ngồi trên xe buýt, nhìn dòng người chen chúc dưới trời nắng gắt, tôi bỗng tự hỏi: “Mình đang sống vì điều gì?”

Tôi không có câu trả lời.

Tôi nhớ lại những ngày sinh viên, từng viết blog, từng đi chụp ảnh, từng lang thang Sài Gòn chỉ để ngồi vỉa hè nghe tiếng xe cộ. Lúc đó, tôi không có nhiều tiền, nhưng có rất nhiều ước mơ. Còn giờ, tôi có tiền lương, nhưng mất ngủ thường xuyên và chẳng còn viết thêm dòng chữ nào cho riêng mình.

Thế là tôi quyết định nghỉ việc. Không phải vì công ty tệ – đồng nghiệp vẫn tử tế, sếp vẫn vui vẻ – mà vì tôi thấy mình đang dần trở nên vô hình trong chính cuộc đời mình.

Chuyến xe số 19 vẫn lắc lư, tôi nhìn thấy Bitexco dần lùi lại phía sau trong gương chiếu hậu. Tôi đã từng nghĩ nơi đó là đích đến, là biểu tượng của thành công. Nhưng có lẽ, thành công không nằm ở độ cao của toà nhà, mà ở việc mình có đang sống thật với mình không.

Tôi không biết ngày mai sẽ ra sao. Tôi không có kế hoạch cụ thể. Nhưng tôi biết mình cần một khoảng lặng, cần được thở mà không phải chạy theo deadline, cần được là chính mình – một lần nữa.

Trên chuyến xe buýt đầy mồ hôi và tiếng còi, tôi thấy lòng nhẹ hơn bao giờ hết. Như thể, bỏ lại sau lưng không chỉ là công việc, mà còn là cái vỏ bọc tôi đã tự khoác lên suốt bao năm qua.

© Huy Ho – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Ở Cuối Con Đường Sẽ Có Hạnh Phúc Chờ Đợi Bạn | Radio Tâm Sự

 


Để lại một bình luận