Có duyên ắt gặp lại


 

blogradio.vn – Không cần nói nhiều, không cần ở bên nhau quá nhiều nhưng chỉ một ánh mắt, một nụ cười là có thể nhận ra tình yêu ngập tràn trong không khí.

***

Là duyên, có xa cách mấy cũng gặp lại, là nợ, có trốn tránh cũng chẳng thể thoát ra. Duyên phận trên đời này vốn đã được tạo hóa an bài, vì vậy có duyên có phận sẽ tự đến được với nhau, không cần phải cưỡng cầu.

Vậy là Lan đã quay trở lại Hà Nội được gần một năm. Lan lại chạy trốn một lần nữa, lần này là sau đổ vỡ hôn nhân. Cô vốn là kẻ hèn nhát, không dám đối diện, không muốn mọi người nhìn mình với ánh mắt thương hại, những lời an ủi, động viên chỉ làm cô thêm xấu hổ, tủi hờn. Chồng cũ của Lan là người làm cùng cơ quan, gia đình cơ bản, có cha mẹ cũng là công chức nhà nước. Hai gia đình cũng có biết nhau từ trước nên hai người cũng nhanh chóng tiến tới kết hôn. Nhưng cuộc sống hôn nhân không đơn giản như cô nghĩ, hai con người khác nhau về tính cách, quan điểm sống không thể tìm được tiếng nói chung nên dần nảy sinh mâu thuẫn, bất đồng. Kết hôn được một năm, cô mới có thai. Tưởng rằng đứa bé sẽ là cầu nối gắn kết hai người lại với nhau. Nhưng không, khi cô có thai được 3 tháng thì phát hiện chồng cô ngoại tình. Ngày cô chạy xe trong đêm đi tìm anh tại khách sạn, cũng là ngày cô mất đứa con chưa kịp chào đời. Đau đớn, tủi hờn cô quyết định ly hôn và rời xa quê nhà. Lần này, mọi lời nói khuyên răn của cha mẹ không còn có ý nghĩa với cô nữa. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn là đứa con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nghe lời cha mẹ, sống theo sự sắp đặt của cha mẹ. Nhưng nỗi đau và tổn thương lần nữa đã làm thay đổi người con gái ngoan đó.

Lần này quay lại Hà Nội, cô không còn là người con gái mới lớn, sống trong sự bao bọc của cha mẹ, lần đầu tiên bước ra đời, nhìn đời bằng cặp kính màu hồng, đầy sự tò mò, háo hức, muốn được khám phá thế giới rộng lớn trước mắt nữa. Cô đã ngoài 30, trở thành người phụ nữ trưởng thành, trải qua sóng gió cuộc đời. Lan làm việc tại Công ty trong kinh doanh và phân phối các sản phẩm lâm nghiệp đúng theo chuyên ngành đã học.

Có Duyên Ắt Gặp Lại

Cô lựa chọn ngành học không phải vì yêu thích và do định hướng của gia đình. Ngày cô đi nhập học, mẹ không khỏi cảm thán với cha, xót đứa con gái bé bỏng phải rời xa gia đình, sống và học tập một mình ở thành phố xa lạ. Mạnh cũng theo học ngành này, học trước cô một khóa. Nhưng khác với cô, anh đam mê với lĩnh vực lâm nghiệp với bao ước mơ và hoài bão lớn lao. Hai người gặp mặt nhau lần đầu tại phòng thí nghiệm. Anh là học trò cưng của thầy Tuấn, được thầy lựa chọn làm hướng dẫn cho sinh viên năm nhất. Người con gái với đôi mắt tròn xoe, đen láy làm cái gì cũng vụng về, hậu đậu đến mức thầy phải dặn anh chú ý đến cô không lại đổ vỡ hết đồ thí nghiệm. Hai người còn tình cờ gặp nhau ở thư viện, anh đến thư viện để tìm tài liệu, sách phục vụ cho việc học. Còn cô lại đến thư viện để đọc báo và tiểu thuyết, cô thích không khí yên tĩnh ở thư viện, cô có thể chìm trong thế giới riêng của mình với bao mơ mộng của tuổi mới lớn. Người ta thường nói trái dấu hút nhau, quả đúng là như vậy. Không hiểu sao anh luôn quan tâm đến cô, nhắc nhở cô làm mọi việc phải cẩn thận, chú tâm hơn, không được lơ đễnh. Còn cô cảm thấy may mắn gặp được chàng trai quan tâm và yêu thương như trong những cuốn tiểu thuyết mình hay đọc.

Rồi chuyện cô có người yêu cũng đã đến tai cha mẹ cô. Bố mẹ cô vội vàng bay ra Hà Nội thăm cô, trong suy nghĩ của họ, cô chỉ rời xa họ trong 4 năm để đi học Đại học rồi sẽ quay trở về quê nhà làm công việc tại cơ quan nhà nước. Họ lo sợ quen người con trai ở xa, họ sẽ không che chở, bao bọc cho cô nữa. Gia đình anh lại không khá giả, sợ cô sẽ vất vả.

Hôm đó, biết tin bố mẹ ra thăm cô. Anh đã nhờ người quen gửi mua đặc sản quê hương để làm quà cho bố mẹ cô. Vừa mới đến cửa phòng của cô, anh nghe tiếng mẹ cô lớn tiếng nói:

– Bố mẹ mà không ra đây, con định giấu diếm chuyện này đến bao giờ. Con định kết hôn, sinh con rồi mới nói với bố mẹ à.

Cô không nói gì, chỉ biết thút thít khóc. Chỉ có tiếng mẹ cô nói tiếp:

– Con có biết lấy chồng xa khổ như thế nào không? Cuộc sống hôn nhân vất vả thế nào không? Gia đình cậu ấy lại không có bố nữa, con có biết mình phải gánh vác những gì không?

Anh như chết lặng, có lẽ từ lúc quen cô, anh và cô đã suy nghĩ quá đơn giản, hai người yêu nhau sẽ cùng nhau vượt qua được tất cả mọi khó khăn. Hóa ra người từng trải họ suy nghĩ khác, họ không đủ tin tưởng để trao gửi cuộc đời con gái họ cho anh. Anh không dám mở cánh cửa ấy bước vào, chỉ dám để quà bánh trước cửa phòng rồi rời đi. Có lẽ bản thân anh hiểu rõ nhất những khó khăn cô phải chịu đựng nếu đến với anh.

Cô vốn là người con gái yếu đuối, quen sống dựa dẫm vào cha mẹ cũng bắt đầu lung lay tình cảm của mình. Cô không đủ tự tin để trao gửi cuộc đời mình cho anh. Đúng lúc này, anh nhận được tin trường có suất học bổng cho sinh viên năm cuối học lên thạc sỹ tại Hàn Quốc và anh làm một trong những ứng cử viên sáng giá cho suất học bổng đó. Biết tin, cô hỏi anh:

– Anh đã nộp hồ sơ cho suất học bổng đi Hàn Quốc chưa?

Anh thoáng bất ngờ, vì anh chưa nói với cô về chuyện này.

– Anh đang suy nghĩ có nên đi hay không.

– Theo em, anh nên đi đi. Đây là cơ hội hiếm có, lĩnh vực này ở nước ta còn ít, nếu anh có bằng thạc sỹ thì công việc sau này sẽ tốt hơn rất nhiều, sang bên đó anh còn có thể vừa học, vừa làm kiếm thêm thu nhập.

Đôi lông mày anh nhíu lại, giọng lộ rõ vẻ không vui, chất vấn cô:

– Em muốn anh đi sao?

Cô không nói gì, chỉ im lặng, cúi mặt xuống. Anh tiếp tục:

– Em không đủ tin tưởng anh sao, em nghĩ anh sẽ không chăm lo cho cuộc sống em à?

Nước mắt cô rơi xuống, giọng run rẩy muốn nói nhưng lại nuốt ngược vào trong:

– Em…

Anh nở nụ cười đầy chua chát nói:

– Anh hiểu rồi.

Không một lời chia tay, cũng không một cuộc cãi vã, họ rời xa nhau trong im lặng, ai cũng hiểu mối quan hệ này không thể tiếp tục được nữa.

Có Duyên Ắt Gặp Lại

Hôm nay, Công ty cô đón tiếp đối tác là Công ty ở Hàn Quốc làm lĩnh vực lâm nghiệp, họ muốn mở chi nhánh tại Việt Nam. Mọi người có mặt ở Công ty từ sớm, đang đứng chờ ở sảnh. Chị Mai thúc nhẹ vào tay cô, thì thầm nói:

– Xem có kiếm được oppa nào không?

Đúng lúc đó đoàn xe đã dừng trước cổng công ty, anh Toàn trưởng phòng cùng với sếp Tiến đã vội vàng bước đến bắt tay từng người. Trong đoàn người ấy, bỗng xuất hiện bóng dáng quen thuộc đó, sau ngần ấy năm cô tưởng chừng mình đã quên anh. Anh mặc bộ vest xanh thẫm, cao ráo, trắng trẻo, dáng người khỏe khoắn, rắn chắc của người đàn ông trưởng thành. Cô như chết lặng, đứng chôn chân ở sảnh, đến mức chị Mai phải kéo cô sang một bên, thắc mắc nhìn cô hỏi:

– Sao vậy ngắm trai trai đẹp đến mức đơ cả người rồi à?

Cô không nói nên lời, chỉ cố gắng ngượng cười. Rồi cô lấy lại bình tĩnh, tập trung cho công việc. Mọi người bước vào phòng họp, cô ngồi dãy ghế phía sau nhưng thỉnh thoảng không kiềm chế được bản thân bất giác liếc nhìn anh. Anh thì ngược lại, từ lúc bước xuống xe cho đến hết cuộc họp, anh luôn tỏ ra chuyên nghiệp, gương mặt không hề quan tâm đến cô, như chưa từng quen biết cô. Cô nghĩ có lẽ anh đã quên cô rồi. Cô bật cười trong lòng, đã bao nhiêu năm trôi qua anh quên cô là đúng rồi, như vậy không phải rất tốt sao. Tại cuộc họp cô biết anh sẽ đại diện cho bên Công ty Hàn Quốc làm việc ở Việt Nam cho dự án này cho đến khi hoàn thành. Sau đó ít ngày, Trưởng phòng nói với cô về việc lựa chọn Nghệ An quê hương cô làm khu trung tâm giống cây trồng vì nơi đây có diện tích rừng lớn nhất cả nước nên sẽ có lịch công tác ở đó 5 ngày.

Trên đường về nhà, cô mải suy nghĩ về chuyện đối mặt với anh trong những ngày công tác đó. Bỗng bên đường xuất hiện người bà đang bồng cháu, đứa trẻ có vẻ bị sốt, khuôn mặt ửng đỏ, miệng không ngừng rên rỉ. Cô dừng xe lại hỏi thăm, bỗng nhận ra là mẹ của anh. Hai người nhìn nhau thoáng bất ngờ, nhưng cô cũng đủ bình tĩnh để nhận ra ngay vấn đề là đứa bé không ổn, hỏi bà:

– Bé bị làm sao vậy cô?

– Bé bị sốt cao, uống hạ sốt không đỡ, Mạnh đang trên máy bay chưa về kịp, cô gọi xe mãi chưa thấy đến có lẽ do tắc đường. Cô đang định bắt xe ôm.

– Vậy để cháu chở cô và bé đi.

– Có phiền cháu không?

– Không sao đâu ạ?

Đứa bé nhanh chóng được đưa đến bệnh viên gần đó và cấp cứu kịp thời nên đã hạ được sốt, da dẻ hồng hào trở lại, nhịp thở cũng đã đều hơn, thiếp ngủ trên giường bệnh. Bỗng Mạnh xuất hiện bất ngờ khiến cô giật mình, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ lo lắng rồi ngoảnh sang nhìn cô. Bà Liên liền vội nói:

– Con bé đỡ rồi, mẹ và Bông gặp Mai ngay trước cổng chung cư nên Mai chở hai bà cháu đi bệnh viện.

Để xua tan bầu không khí ngượng ngùng, cô vội đứng dậy chào về.

– Để anh tiễn em.

– Dạ thôi, anh ở lại với bà và bé đi ạ.

Bước ra đến cổng bệnh viện, mùi thức ăn bay trong không khí của quán cháo ven đường khiến cô nghĩ đến cô Liên và bé Bông từ chiều đến giờ chưa kịp ăn gì. Cô quay lại phòng cấp cứu rồi đưa cháo cho anh, rồi nói:

– Từ lúc vào bệnh viện đến giờ, mọi người cũng chưa ăn gì nên em mua ít cháo.

– Anh cảm ơn.

Một người hoạt ngôn như anh khi rơi vào tình huống này cũng không biết nói gì hơn nhưng đôi mắt anh lại không giấu nổi ánh nhìn đầy trìu mến dành cho cô. Cô ngại ngùng cuối xuống rồi vội vàng chào về.

Cả một ngày dài, sau khi tắm gội xong cô nằm xuống chiếc giường thân quen đó, đang lim dim chìm vào giấc ngủ, bỗng tin nhắn điện thoại reo lên. Hóa ra là tin nhắn của anh:

“Hôm nay cảm ơn em rất nhiều nhé.”

Cô bật cười, sao anh cứ cảm ơn từ lúc gặp nhau đến giờ vậy.

“Không có gì đâu ạ. Bé thế nào rồi anh?”

“Bé lúc nãy có dậy ăn cháo và uống sữa, rồi ngủ lại rồi em ạ.”

Cứ như vậy, hai người nhắn qua nhắn lại hỏi thăm nhau đến tận khuya. Sáng hôm sau, Lan lên máy bay đi công tác ở Nghệ An mà khuôn mặt còn ngái ngủ. Chi Mai liền trêu chọc:

– Sao vậy, tối qua bận hẹn hò với anh nào mà giờ này còn buồn ngủ vậy em.

Cô chỉ cười nhạt, đáp lại hời hợt:

– Em làm gì có anh nào, em muốn ở vậy nuôi thân béo mầm mà.

Khuôn mặt chị lộ rõ vẻ chán nản, không thèm trêu chọc đứa em nữa.

Bước xuống sân bay Vinh, cô mở điện thoại xem là tin nhắn của anh:

“Em đến nơi chưa? Đi máy bay có mệt không?”

Có Duyên Ắt Gặp Lại

Sự quan tâm của anh khiến trái tim cô bỗng đập rộn ràng trở lại như hồi sinh viên. Ba ngày công tác ở đây trôi qua nhanh chóng, cô cũng chỉ kịp về ăn cơm nhà một bữa, lần này bố mẹ cô cũng không nhắc đến chuyện kết hôn với cô nữa, bây giờ họ cũng đã hiểu chuyện này không thể cưỡng cầu. Vừa bước tới sân bay cô đã nhìn ngó khắp nơi tìm anh nhưng lại sợ mọi người trong Công ty biết chuyện nên cô nói dối muốn đi vệ sinh. Khi mọi người về hết, cô mới dám bước ra khỏi sân bay và nhìn thấy anh. Anh đứng đó, dáng người dong dỏng cao trắng trẻo mặc bộ quần áo thể thao. Rất lâu rồi cô mới đứng nhìn kỹ anh như thế. Anh nhận ra cô trong đoàn người đông đúc đó, nở nụ cười tươi rói. Hóa ra tình yêu của người trưởng thành rất khác với những người trẻ. Không cần nói nhiều, không cần ở bên nhau quá nhiều nhưng chỉ một ánh mắt, một nụ cười là có thể nhận ra tình yêu ngập tràn trong không khí.

Hôm nay, cô cùng anh đến nhà ăn cơm. Cô mua quà cho bà Liên và bé Bông. Bữa cơm trong căn bếp hôm nay có thêm Lan nên rộn ràng và ấm cúng hơn. Ăn cơm xong, anh dọn dẹp và rửa bát, bé Bông kéo cô vào phòng ngủ của mình. Cô bé ríu rít không ngừng khoe các người bạn búp bê, gấu bông với cô. Bé thủ thỉ với Lan:

– Đây là lần đầu tiên bố dẫn bạn về nhà chơi với cháu cô ạ.

Cô bật cười không hiểu vì sao đứa bé lại kể chuyện này với cô.

Anh dọn dẹp xong, bước vào phòng nói:

– Muộn rồi để anh đưa em về nghỉ ngơi, em đi máy bay chắc cũng mệt.

Cô bé bỗng sà vào lòng cô ôm chặt, như không muốn rời xa cô. Cô ngồi xuống bên cạnh Bông nhẹ nhành nói:

– Lần sau cô đến chơi với cháu nhé.

Cô bé thủ thỉ điều gì đó vào tai cô, khiến gương mặt cô ửng đỏ, ngượng ngùng, không biết nên trả lời cô bé như thế nào.

Suốt trên dọc đường về, cô im lặng không nói gì. Anh tò mò hỏi:

– Lúc nãy Bông nói gì với em à?

Cô tiếp tục yên lặng, khiến anh lo lắng nghĩ con bé có nói điều gì không hay không, liền vội vàng giải thích:

– Bông vừa mới sinh ra, Nhung là vợ anh đã mất ngay trên giường bệnh do bị băng huyết. Con bé lớn lên không có mẹ bên cạnh nên có thể sẽ nói một số điều em không thích nên mong em đừng để suy nghĩ, dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ thôi.

– Bông hỏi em có thể làm mẹ không.

Cô đột ngột nói khiến anh bối rối, im bặt, không biết nên nói tiếp gì, nhìn chằm chằm vào cô, mà không nhìn thấy đèn đỏ trước mặt. Cô vội vàng nói:

– Đèn đỏ kìa anh.

Anh đạp phanh gấp dừng xe lại, may mắn không sao. Có lẽ ở độ tuổi anh, sau ngần ấy chuyện xảy ra trong cuộc đời anh, anh đã không còn là chàng thanh niên ngại ngùng, lắp bắp tỏ tình với cô nữa. Anh ngoảnh sang hỏi thẳng cô:

– Em định thế nào?

Cô cũng cười theo anh, đầu hơi nghiêng về phía anh nói:

– Để em suy nghĩ đã.

Chỉ vài ba câu nói, nhưng trong lòng hai người đều có câu trả lời. Anh đưa cô lên phòng rồi định rời đi luôn để cô nghỉ ngơi nhưng vừa bước tới cửa đã không đủ kiên nhẫn anh đã quay lại nhìn cô hỏi với gương mặt đầy mong chờ:

– Chúng ta có thể bắt đầu lại không em?

Cô mỉm cười khẽ gật đầu. Anh ôm chầm lấy cô siết chặt, vùi mặt vào mái tóc thân thương ngày nào. Cô mếu máo nói:

– Anh làm em không thở được.

– Anh xin lỗi.

Rồi anh vội vàng buông tay ra, cúi đầu xuống khẽ hôn lên đôi môi mà anh đã mong chờ bao lâu nay. Cô xấu hổ vùi đầu vào ngực anh như thể đây là lần đầu anh và cô hôn nhau. Bao ký ức thời thanh xuân ở ngôi trường xưa ùa về, họ đã từng yêu nồng say nhưng lại rời xa nhau nhanh chóng vì một chuyên nhỏ nhặt. Hai người hai ngã rẽ khác nhau, trưởng thành và trải qua bao nhiêu sóng gió trong cuộc sống. May mắn họ lại được gặp nhau một lần nữa, yêu nhau thêm lần nữa.

© Nga Võ – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Người Đến Rồi Đi Cũng Là Lẽ Thường Tình | Blog Radio

 


Để lại một bình luận