Tôi năm nay 50 tuổi, chồng tôi thì 55 tuổi. Cả hai vợ chồng đều là công nhân đã nghỉ hưu, sống một cuộc đời bình dị, chẳng mong gì ngoài con cái yên ổn.

Niềm tự hào lớn nhất của tôi là con trai – Tuấn. Thằng bé học hành giỏi giang, đỗ vào trường đại học danh tiếng, rồi vào làm trong một công ty lớn. Mới đây, nó kết hôn với cô vợ xinh xắn, nhanh nhẹn tên là Lan.

Đám cưới hôm đó, nhìn con mình mặc vest đứng trên sân khấu, tôi rưng rưng nước mắt. Cả đời làm mẹ, điều mong mỏi lớn nhất của tôi là nhìn thấy con trưởng thành, lập gia đình, rồi một ngày nào đó, tôi được bế cháu nội trong tay.

Tôi thậm chí còn đặt sẵn tên cho cháu trai, cháu gái. Đêm đêm nằm ngủ, tôi vẫn mơ thấy mình đẩy xe nôi trong công viên, vừa đi dạo, vừa hát ru cháu ngủ.

Sau đám cưới 5 tháng, tôi chuẩn bị một bàn ăn thật thịnh soạn, toàn món con dâu thích. Trong bữa ăn, tôi vô thức nhìn cái bụng phẳng lì của Lan rồi hỏi:

“Giờ hai đứa đều có công việc ổn định, cũng nên nghĩ đến chuyện sinh con đi chứ?”

Tôi nói nhẹ nhàng, còn chồng tôi thì hùa thêm: “Phải đấy, bố mẹ cũng mong sớm được nghe tiếng trẻ con trong nhà.”

Con trai tôi chỉ cười cười, không nói gì. Nhưng Lan thì đặt đũa xuống, nhìn tôi thẳng mắt nói:

“Mẹ ạ, chuyện này con với anh Tuấn đã bàn rồi. Chúng con… không định sinh con.”

Tôi sững người, không tin vào tai mình. “Không định sinh con là sao?”

Lan bình thản đáp: “Chúng con chọn sống theo kiểu vợ chồng sống với nhau, không sinh con.”

Tôi thấy đầu mình như ù đi. Quay sang con trai, tôi hỏi: “Tuấn, con cũng nghĩ vậy à?”

Thằng bé cúi mặt, lí nhí: “Dạ, bọn con muốn tập trung cho sự nghiệp, mẹ ạ.”

Tôi không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ đứng dậy dọn bát đĩa. Chồng tôi kéo lại, bảo ngồi ăn tiếp, nhưng tôi chẳng còn nuốt nổi.

Con dâu không muốn sinh con tôi không phản đối nhưng có một hành động khiến con bé hoảng loạn tột độ
Ảnh minh họa

Đêm đó tôi không ngủ được. Cứ nghĩ đến cảnh con trai mình không sinh con, tôi thấy lòng trống rỗng. Tôi đã dành cả đời để nuôi con, mà cuối cùng lại không có lấy một đứa cháu để bế. Nhà cửa yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng đồng hồ tích tắc cũng khiến tôi đau lòng.

Ngày hôm sau, tôi lặng lẽ dọn phòng cũ của Tuấn. Mở ngăn kéo, thấy từng bức ảnh nó từ nhỏ đến lớn, từ khi mới đầy tháng, chập chững tập đi, đến lúc tốt nghiệp. Nhìn nụ cười ngây thơ trong tấm ảnh, nước mắt tôi cứ thế rơi.

Tại sao Lan lại không muốn có một đứa trẻ đáng yêu như vậy chứ?

Rồi trong đầu tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ điên rồ: Nếu con dâu không sinh, thì tôi sẽ tự sinh.

Ban đầu, chính tôi cũng hoảng sợ với ý nghĩ ấy. Năm mươi tuổi rồi, sao còn có thể sinh con? Nhưng càng nghĩ, lòng tôi càng thấy cứng rắn.

Tôi âm thầm đến bệnh viện làm xét nghiệm. Bác sĩ nhìn tôi ngạc nhiên, hỏi: “Chị muốn có thêm con à?”

Tôi gật đầu. Sau một loạt kiểm tra, bác sĩ mỉm cười: “Chị chăm sóc sức khỏe tốt lắm, vẫn còn khả năng mang thai.”

Tôi cầm tờ kết quả mà tay run run. Trên đường về, tôi vừa sợ, vừa thấy… vui.

Tôi giấu chuyện này với chồng, lén mua thuốc bổ, uống axit folic, vitamin. Tôi cất chúng sau hũ gạo để không ai phát hiện.

Nhưng rồi, chuyện giấu giếm cũng không kéo dài được lâu. Một buổi chiều, con dâu tôi vừa đi làm về đã hỏi:

“Mẹ ơi, con nghe anh Tuấn nói mẹ đi bệnh viện kiểm tra, mẹ không khỏe à?”

Tôi đáp tỉnh bơ: “Mẹ đi kiểm tra sức khỏe thôi. Mẹ đang chuẩn bị mang thai lần nữa.”

Lan tròn mắt, mặt trắng bệch: “Mẹ… mẹ đùa con hả?”

Tôi nhìn thẳng vào con bé, nghiêm giọng: “Mẹ không đùa. Bác sĩ bảo mẹ vẫn còn khả năng sinh con, nên mẹ sẽ thử.”

Lan hoảng loạn, giọng lạc đi: “Mẹ ơi! Mẹ năm mươi tuổi rồi mà còn định sinh con ạ? Sao mẹ làm vậy?”

Tôi ngồi xuống ghế, thở dài: “Nếu con không sinh, thì mẹ sinh. Mẹ muốn nghe tiếng trẻ con trong nhà. Mẹ muốn có người nối dõi.”

Lan gần như bật khóc: “Mẹ đang ép chúng con đấy! Mẹ sinh ra rồi ai nuôi, ai chăm sóc? Sau này vẫn là chúng con phải lo chứ ai!”

Tôi bình thản: “Mẹ có lương hưu, có tiền tiết kiệm. Mẹ không cần ai nuôi cả. Mẹ chỉ muốn có đứa con để chăm sóc, để vui tuổi già. Mẹ không ép ai cả, đây là lựa chọn của mẹ.”

Lan đứng dậy, run rẩy nói: “Mẹ điên rồi… mẹ thật sự điên rồi.” Rồi con bé bỏ đi, đóng sầm cửa lại.

Tối hôm đó, Tuấn gọi điện cho tôi, giọng gay gắt:

“Mẹ làm sao thế? Vợ con khóc suốt đấy! Mẹ muốn gì vậy?”

Tôi bình tĩnh đáp: “Mẹ chỉ hỏi con một câu: con định không sinh con thật à?”

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, rồi Tuấn thở dài: “Mẹ ơi… để con và Lan suy nghĩ lại.”

Tôi không nói thêm. Chỉ mỉm cười, gác máy.

Tối đó, lần đầu tiên sau nhiều ngày, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm. Có lẽ đôi khi, làm cha mẹ không phải lúc nào cũng phải nhún nhường. Có những điều, nếu không nói ra, con cái sẽ chẳng bao giờ hiểu được.

Nhà là nơi của yêu thương, nhưng tình yêu cũng cần sự thẳng thắn. Tôi không cố ép ai sinh con, tôi chỉ muốn họ hiểu rằng sinh con không phải là thứ có thể “tạm gác lại” vì sự tiện lợi của tuổi trẻ. Vậy đó, tôi- một người mẹ 50 tuổi, chỉ đang cố gắng giữ lấy chút tiếng cười của tuổi già. Các bạn nghĩ tôi làm vậy có quá đáng không?

Mẹ chồng cho cháu nội 200 nghìn, cháu ngoại 2 triệu, con dâu sốc khi biết lý doNghe mẹ chồng nói lý do chỉ mừng đầy tháng cháu nội 200 nghìn đồng còn cháu ngoại 2 triệu, nàng dâu bức xúc, muốn ra ở riêng.

Theo Thương Trường