Cuộc phiêu lưu của nilon xanh (Phần 1)


blogradio.vn – “Cháu có biết không,” Bác bắt đầu chậm rãi: “con người tạo ra chúng ta, nhưng họ chẳng bao giờ nghĩ xem ta sẽ đi đâu, về đâu sau khi rời khỏi tay họ cả.” Tôi tròn mắt ngơ ngác, vì thú thực, tôi chưa từng nghĩ xa đến thế. Tôi chỉ vừa mới sinh ra, chưa hiểu thế giới ngoài kia là gì.

***

Tôi là nilon xanh, sở dĩ có cái tên ấy là vì toàn thân tôi phủ một màu xanh lét, không phải xanh ngọc kiêu sa, càng không phải xanh dương dịu nhẹ, mà là một sắc xanh… vừa quen thuộc, vừa tầm thường, như thể sinh ra chỉ để bị lẫn vào trong đám đông vậy.

Lúc mới mở mắt, tôi chẳng nhớ được gì về “kiếp trước”. Dẫu vậy, có một giấc mơ cứ lặp đi lặp lại khiến tôi bị ám ảnh, rằng tôi từng là… một cái bô sứt miệng. Nghe thì kỳ cục, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại có linh cảm mãnh liệt về điều đó. Có lẽ đó là lý do khiến tôi luôn thấy mình không phải loại “cao quý”, mà chỉ là thứ để người ta dùng, rồi quên.

Tôi ra đời vào một ngày mùa đông, lạnh, u ám, và… lặng lẽ. Cả căn phòng chật hẹp chỉ toàn là nilon, đỏ có, vàng có, tím có…, mỗi người một sắc màu và tôi cũng nằm trong số đó với một màu xanh lét từ đầu tới chân. Tôi được nhấc khỏi khuôn và thả vào một đám đông nilon xanh y hệt mình. Trong thoáng chốc, tôi tưởng mình đang soi gương, vì ai cũng giống tôi đến kỳ lạ. Những chiếc túi xanh xếp thành từng chồng, từng chồng ngay ngắn, chỗ thì ồn ào, chỗ thì yên lặng như đang chờ đợi… một điều gì đó.

“Chào mừng bạn đến với hội nilon xanh!” một anh bạn gần đó chìa tay à quên chìa quai ra bắt quai tôi, miệng nở nụ cười rạng rỡ. Xung quanh, tiếng vỗ quai vang lên như pháo. Tôi hơi ngỡ ngàng, hóa ra tôi không cô độc. Tôi có một “gia đình”.

Chưa kịp hỏi gì thêm, một người khác đã nhẹ nhàng vỗ vai tôi, ánh mắt như thông cảm: Cậu chắc còn hoang mang lắm. Nhưng đừng lo, hãy hít một hơi thật sâu đi, rồi đi cùng tớ. Nhóm trưởng sẽ giải thích mọi thứ. Cậu ta dắt tôi len qua hàng chục, hàng trăm nilon xanh đang mỉm cười động viên và nhìn tôi với một ánh mắt nửa như chào đón, nửa như cảm thông.

Ở giữa một khoảng trống, tôi thấy một người có phần già nua hơn, màu xanh trên thân đã ngả sang xanh bạc, có chút sờn cũ, những nếp gấp hiện rõ trên quai và thân túi. Dù không nói gì, nhưng sự từng trải toát ra từ dáng ngồi trầm tĩnh khiến tôi lập tức thấy kính nể. Anh bạn dắt tôi lễ phép chào người kia rồi vồn vã giới thiệu: “Giới thiệu với bạn đây là Bác nilon xanh, nhóm trưởng của tụi mình. Bác là một trong những người đầu tiên được sản xuất tại đây, đã từng đi ngao du nhiều nơi trước khi quay trở lại. Bác sẽ giúp cậu hiểu hơn về thế giới này.”

Tôi cúi chào rồi lí nhí: “Cháu chào Bác ạ…” Bác nhìn tôi, ánh mắt hiền từ và ấm áp, rồi ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Bác nói, giọng trầm và chậm như thể từng chữ đều đã được ủ từ rất rất lâu trong ký ức: “Thấy Bác nhàu nhĩ thế này, chắc cháu nghĩ Bác xấu xí lắm phải không?” Tôi vội xua tay: “Không… không ạ”, nhưng Bác chỉ cười, nụ cười tuy có chút chua xót nhưng vẫn vô cùng hiền hậu: “Không sao đâu. Rồi đến một ngày, cháu cũng sẽ như Bác thôi…” Câu nói ấy như một giọt nước nhỏ vào lòng tôi, không lạnh, không đau, nhưng khiến tôi rùng mình. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì Bác đã tiếp lời: “Cháu biết không, ta từng có một làn da bóng bẩy, trơn mịn, đúng nghĩa là ‘hàng mới ra lò’”.

“Nhưng chỉ sau lần đầu bước chân ra khỏi nơi này, ta đã bị vùi dập đến mức suýt tan xác. Từ đó, ta hiểu: họ hàng nilon chúng ta, sinh ra để phục vụ, nhưng lại thường kết thúc trong quên lãng, thậm chí có những kết cục bị thảm, tàn nhẫn.” Tôi nắm chặt quai túi. Tim tôi (nếu túi có tim) bỗng nặng trĩu. Tôi ngập ngừng hỏi: “Tại sao lại thế ạ? Chúng ta đâu có làm gì sai?” Bác nhìn tôi rất lâu. Không trả lời ngay. Mắt Bác dường như đang nhìn xuyên qua những bức tường, qua cả quá khứ, để chạm tới một nỗi niềm nào đó sâu xa hơn, nơi khởi đầu cho một hành trình mà tôi chưa từng tưởng tượng ra. Và chính tại khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng: đây không chỉ là cuộc sống của một chiếc túi nilon, đây là một hành trình, một cuộc phiêu lưu với rất nhiều vất vả và gian nan.

Bác nilon xanh nhìn tôi thật lâu, ánh mắt như đang đào sâu vào quá khứ. Rồi Bác lại ngước lên trần nhà, nơi chỉ toàn những đường dây điện chằng chịt, bụi phủ mờ mịt như thể ở đó có một trời ký ức mà chỉ mình Bác hiểu.

“Cháu có biết không,” Bác bắt đầu chậm rãi: “con người tạo ra chúng ta, nhưng họ chẳng bao giờ nghĩ xem ta sẽ đi đâu, về đâu sau khi rời khỏi tay họ cả.” Tôi tròn mắt ngơ ngác, vì thú thực, tôi chưa từng nghĩ xa đến thế. Tôi chỉ vừa mới sinh ra, chưa hiểu thế giới ngoài kia là gì.

“Lúc ta còn trẻ,” Bác tiếp tục với giọng trầm buồn: “Ta từng được một chị bán rau chọn đem đi chợ. À, hồi đó ta vẫn còn láng bóng, dai khỏe, chẳng thua gì bọn túi nilon cao cấp bây giờ đâu. Chị bán rau nhét ta đủ các loại, nào rau cải, rau muống, xúp lơ… rồi nhấc ta đi như thể ta chẳng có tí cân nặng nào. Cũng vui lắm, vì lần đầu được tiếp xúc với thế giới loài người, đầy tiếng nói, tiếng cưới, tiếng rao, đầy màu sắc, đầy sự nhộn nhịp…” Bác đột nhiên khựng lại, rồi thở dài: “Nhưng rồi… khi rau được bỏ ra khỏi ta, chị ấy vo tròn ta lại như một cục kẹo bẩn rồi quăng xuống vệ đường. Ngay bên cạnh một ổ gà đầy nước bẩn và bã mía nhai dở… Cháu có tưởng tượng được không? Từ một vật nâng niu, ta bị vứt như một cọng rác thừa. Chỉ một lần dùng, là hết. Cứ như thể cả cuộc đời ta sinh ra chỉ để phục vụ có một lần!”

Tôi bàng hoàng, không phải vì câu chuyện quá bi thảm, mà vì… cảm thấy quá đáng sợ. Tôi chợt nhớ lại lúc đầu khi trên đường từ khuôn đến hội nilon xanh tôi đã thoáng giật mình khi trông thấy có vài nilon bị xé mất quai, bị nhàu nát, một số còn bị ném thẳng vào sọt rác bên góc tường. Họ chẳng kịp nói lời nào.

Bác tiếp tục: “Nhưng ta may mắn, sau vài ngày nằm bên đường, có một đứa trẻ nhặt ta lên. Nó thổi bụi trên mặt ta, trải phẳng ta ra, rồi dùng ta để… gói bộ bài Pokémon của nó. Ta lại được sống một lần nữa, như một chiếc hộp giữ gìn báu vật. Ta theo nó đến lớp, đến công viên, về cả quê ngoại. Hồi đó, ta thấy mình thật có giá trị, có lẽ đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời ta.” Tôi thấy ánh mắt Bác sáng lên đôi chút khi kể đến đây, nhưng rồi lại lịm dần xuống. “Nhưng rồi đứa trẻ ấy lớn lên, nó bỏ chơi bài. Và một ngày, ta lại bị vứt, lần này là vào một cái thùng rác công cộng, tối om, hôi hám, và chật chội. Ở đó, ta gặp biết bao anh em nilon khác, đỏ có, vàng có, đen ngòm có. Ai cũng mang trong mình một câu chuyện, nhưng điểm chung là… không ai biết số phận tiếp theo của mình sẽ ra sao.” Người tôi khẽ run lên, nếu một túi nilon từng hữu dụng như Bác còn rơi vào số phận như thế, thì tôi, một nilon mới sinh ra liệu rồi sẽ đi đâu, về đâu? Có người bị đem đốt, có người trôi xuống sông, trôi mãi cho đến lúc trôi ra đến tận biển cả xa xôi. “Ta từng nghe nói, có anh nilon bị kẹt vào cổ của một con rùa, làm nó nghẹt thở suốt nhiều ngày. Lũ người gọi anh ấy là “kẻ giết rùa”, mặc dù rõ ràng, lỗi không phải của anh ấy…”

Tôi nghẹn họng, chẳng nói nên lời. Bác nhìn tôi, giọng trầm hẳn xuống: “Cháu thấy không? Chúng ta nilon là những sinh linh sinh ra để bị lãng quên. Nhưng cũng chính vì thế, ta phải sống sao cho có ý nghĩa trong từng khoảnh khắc. Và nếu có thể, cháu hãy làm điều gì đó để thay đổi số phận này, dù chỉ một chút thôi cũng được…” Tôi nhìn Bác, ánh mắt đầy trân trọng. Có lẽ, đây chính là lý do vì sao tôi lại sinh ra, để viết tiếp câu chuyện còn dang dở của bao thế hệ nilon trước.

Sau buổi gặp gỡ đầy cảm xúc với Bác nilon xanh, tôi nằm vắt tay (à nhầm, vắt quai) lên trán mà trăn trở mãi không thôi. Đầu tôi cứ lởn vởn hình ảnh con rùa bị nghẹt thở, những người anh em nilon bị đốt cháy, bị quăng quật, bị vùi dập giữa đời. Tôi bỗng thấy sợ, sợ cái thế giới mà mình chưa từng biết mặt, sợ tương lai mù mịt, và trên hết… sợ rằng số phận mình chỉ được dùng một lần rồi vĩnh viễn bị quên lãng.

Nhưng chưa kịp trăn trở thêm, sáng hôm sau, một ánh sáng mạnh bất ngờ rọi xuống làm tôi chói cả mặt. Một bàn tay to đùng thọc vào trong đống nilon xanh và… túm lấy tôi! Tôi chỉ kịp kêu “Ơ!” thì đã bị nhấc bổng lên cho vào trong một chiếc hộp tối om, tôi bị đưa đến một nơi ồn ào náo nhiệt, tôi đoán là một nơi nào đó có rất nhiều người, nơi mà sau này tôi mới biết đó là siêu thị. Vậy là tôi chính thức bước vào cuộc phiêu lưu của cuộc đời mình.

Chủ nhân đầu tiên của tôi là một cô bé, chắc tầm học lớp 3, đi cùng mẹ đến siêu thị. Tay cô bé cầm tôi mà cứ đung đưa nhún nhảy, có vẻ vui lắm. Tôi thì nửa mừng, nửa run. Cái cảm giác lần đầu được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, được ra ngoài thế giới rộng lớn… nó vừa lạ, vừa hấp dẫn, lại vừa hơi đáng sợ như lần đầu đi học mẫu giáo vậy.

Tôi được nhét đầy ắp nào sữa, nào bánh gạo, nào bim bim, nào kẹo dẻo… Ối trời ơi, nặng quá trời! Nhưng tôi vẫn cố gắng không rách, không giãn quai, vì tôi biết, đây là cơ hội đầu tiên, cũng có thể là cuối cùng, để tôi “ghi điểm” trong mắt con người. Ra đến bãi xe, mẹ cô bé đặt tôi lên yên xe máy. Tôi tự hào phồng cả thân mình lên, đung đưa trong gió như muốn hét to:

Tôi là nilon xanh! Tôi đang làm nhiệm vụ! Tuyệt vời quá! Vui sướng quá!

Nhưng đời không như phim.

Chưa được bao lâu, mẹ cô bé thò tay vào lấy sữa ra, lấy bánh ra, lấy… và cuối cùng còn lại tôi trỏng trơ, tôi bị nhét thẳng vào cốp xe, lẫn với chiếc khẩu trang cũ, tờ giấy ăn vo tròn, và một cái thìa nhựa đã gãy làm đôi. Tôi nằm đó, thở không ra hơi.

Mấy ngày tiếp theo, tôi bị quên lãng, không ai ngó ngàng tới tôi. Tôi bắt đầu nhàu lại, méo mó và… có mùi hơi kỳ kỳ. Tôi bắt đầu nhớ lời Bác nhóm trưởng: “Rồi đến một ngày, cháu cũng sẽ như ta thôi…”

Và đúng như tiên đoán, một buổi chiều, trời mưa lâm râm, mẹ cô bé mở cốp xe, rút tôi ra, nhìn một cái… rồi lạnh lùng thả tôi vào cái thùng rác gần đó.

Tôi rơi thẳng xuống đáy thùng, trong lòng có biết bao suy nghĩ vẩn vơ. Tôi nằm im, không khóc, không vùng vẫy.

Chẳng lẽ… hết rồi sao? Tôi tự hỏi

Nhưng cuộc đời, tuy phũ phàng nhưng lại hay có những cú ngoặt bất ngờ. Và cú ngoặt của tôi, chính là một bà cụ ve chai.

Bà lục trong thùng rác, nhặt tôi lên, nhìn một lúc rồi gấp gọn tôi lại, cho vào bao tải bên cạnh mấy lon bia, chai nhựa, giấy vụn… Tôi được sống thêm một lần nữa – trong thế giới của đồ bị lãng quên. Và kỳ lạ thay, lần này tôi không thấy sợ.

Tôi bắt đầu hiểu ra rằng: có những cuộc sống tưởng chừng tầm thường, nhưng lại mở ra những điều không ngờ. Tôi không còn là túi đựng bánh kẹo nữa, tôi là nilon tái sinh, tôi nằm im trong bao tải ve chai, lòng thầm biết ơn bà cụ – người duy nhất không coi tôi là “rác”, mà là một điều gì đó còn có ích.

Tôi không biết mình sẽ đi đâu tiếp theo, có thể bị bán cân ký, cũng có thể được làm sạch và dùng lại. Biết đâu, tôi sẽ trở thành… một cái ví, một cái áo mưa, hay một tác phẩm nghệ thuật bằng nhựa tái chế? Ai biết được? Nhưng tôi chắc một điều: cuộc đời tôi chưa kết thúc.

Và hành trình vẫn còn tiếp tục…

 

(Còn tiếp)

 

 © Ngài Moon – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Cảm Ơn Em Vì Tất Cả | Blog Radio


Bài viết gợi ý

Để lại một bình luận