Cuộc phiêu lưu của nilon xanh (Phần 2)


blogradio.vn – Tôi bồi hồi xúc động. Người từng kể tôi nghe về những nỗi đau, những tháng ngày bị vứt bỏ, về định mệnh nghiệt ngã của đồ nhựa… giờ lại đang ở đây, đường hoàng trong một triển lãm nghệ thuật, được ngắm nhìn, được chiêm nghiệm và được… trầm trồ ca tụng.

***

(Tiếp theo phần 1)

 

Tôi nằm trong bao tải của bà cụ ve chai mấy ngày liền, thi thoảng lại được mở ra, kiểm tra, rồi lại gấp gọn vào như một món đồ có giá trị thật sự. Tôi bắt đầu thấy mình không còn vô dụng như trước nữa, không còn bị nhồi nhét, vò nhàu, hay hất vào góc tối, mà được đối xử như thể tôi vẫn còn một tương lai. Rồi một ngày đẹp trời, bà cụ kéo tôi cùng bao tải ve chai đến một điểm thu mua. Khung cảnh ở đây lạ lắm. Cả một bãi đất rộng, xung quanh đầy những đống đồ cũ: Nhựa thì xếp một góc, giấy thì nằm riêng một chỗ, lon nhôm, chai thủy tinh, bìa carton… tất cả như một đại hội của những “người từng bị bỏ đi”.

Tôi được đặt cạnh rất nhiều anh chị em nilon khác. Người rách rưới, người sờn cũ, có người còn chưa kịp dùng lần nào đã bị bỏ đi vì “in lỗi mực” trên thân. Thế giới ở đây buồn cười lắm, không ai còn oán trách gì nữa. Tất cả đều im lặng, như đang chờ đợi một phép màu.

Và phép màu đã đến.

Một chú công nhân nhặt tôi lên, cùng với vài nilon khác, quăng hết vào một cái bồn to đùng như nồi cháo khổng lồ. Ban đầu tôi tưởng bị nấu chín! Nhưng không, hóa ra đó là máy xử lý tái chế. Nước nóng, áp suất, lưỡi dao xoay tròn… trời ơi, cảm giác y như đang tham gia một trò chơi sinh tồn vậy! Tôi bị nhào, bị cắt, bị nén, rồi… biến mất. Không còn hình dạng cũ nữa.

Khi mở mắt ra, à không, khi tôi cảm nhận được lần nữa, tôi đã không còn là “Tôi” như xưa.

Thân thể tôi đã trở thành… một tấm vải nilon dày, vuông vức, chắc chắn, còn màu thì… vẫn xanh lét như cũ (có lẽ định mệnh là thế). Nhưng lần này, tôi không đơn độc, tôi được ghép lại với nhiều “mảnh nilon khác” để tạo thành một chiếc túi thời trang tái chế, đẹp đẽ hơn, dày dặn hơn và hiện đại hơn, có quai, có khoá kéo đàng hoàng! Tôi đứng lặng trong xưởng, vừa ngạc nhiên, vừa bối rối, vừa xúc động.

Tôi được bày bán ở một cửa hàng nhỏ, treo cạnh mấy chiếc túi vải bố và balo, túi xách khác. Nhiều người ghé qua, săm soi, có người nhăn mặt chê “đồ tái chế”, có người khen “lạ mắt ghê”. Và rồi, một cô gái trẻ bước đến. Cô ấy có ánh mắt rất ấm, nhẹ nhàng sờ lên mặt tôi, rồi mỉm cười: Ồ, đẹp ghê. Mua cái này vừa xài được mà còn tốt cho môi trường. Xong! Tôi được chọn, một lần nữa, tôi lại có chủ!

Lần này tôi không bị quăng vội vào cốp xe. Tôi được đeo lên vai, sánh ngang với cô ấy bước qua đường, vào hiệu sách, lên quán cà phê, thậm chí cả thư viện. Tôi được dùng lại rất nhiều lần, và mỗi lần như thế, tôi lại thấy tự hào không chỉ vì mình đẹp (vì đúng là tôi vẫn đẹp… hehe), mà vì tôi có ích. Một hôm, cô gái đặt tôi lên bàn, nhìn tôi và thầm nói: Có lẽ mình nên chia sẻ cái túi này trên mạng, để ai cũng biết là đồ tái chế vẫn tuyệt lắm.

Tôi muốn hét lên “YES!” nhưng có lẽ dù tôi có hét lên thì cô ấy cũng không thể nào nghe thấy được. Tôi chỉ biết tự nhủ với mình rằng: Tôi, một nilon từng bị vứt đi đã được tái sinh và có một cuộc đời mới đáng tự hào.

Đời túi quả thật lạ kỳ, từ một vật bị quăng quật trong thùng rác, tôi, nilon xanh nay lại trở thành chiếc túi tái chế được người ta yêu quý, mang đi khắp nơi. Tôi đã cùng chủ nhân đến nhiều buổi gặp gỡ, hội sách, thậm chí có lần còn được chụp hình đưa lên mạng xã hội kèm hashtag #túiXanhTáiChế. Tôi thấy mình như… một ngôi sao nhỏ, lấp lánh giữa thế giới đầy nhựa dùng một lần.

Nhưng rồi một ngày nọ, cô gái mang tôi đến một nơi rất đặc biệt: Triển lãm nghệ thuật tái chế, nơi trưng bày những sản phẩm được tạo ra từ những món đồ từng bị bỏ đi. Khi bước vào không gian triển lãm, tôi cảm nhận được điều gì đó rất lạ, không khí ở đây khác hẳn: vừa hoài niệm, vừa lấp lánh hy vọng. Trên từng kệ trưng bày là những vật thể kỳ lạ: mô hình cá voi làm từ vỏ chai nhựa, bức tượng người từ ống hút, váy áo làm từ bao tải cũ, thảm chùi chân từ sợi nilon cắt vụn… Một thế giới mới của “đồ bỏ đi được sống lại”. Và rồi, tim tôi như ngừng đập (nếu túi có tim!) – khi cô gái tiến đến một góc trưng bày nhỏ bên khung cửa sổ, tôi thấy…

Bác nilon xanh!

Không thể lầm được. Dù bác nay đã khác rất nhiều, không còn hình dáng túi xưa, mà đã hóa thân thành một phần trong một bức tranh lớn bằng nilon tái chế. Nhưng tôi vẫn nhận ra Bác từ ánh mắt, à nhầm, từ quai túi sờn cũ màu xanh nhợt, nổi bật nơi góc phải của bức tranh. Một nghệ sĩ đã biến bác thành một phần của tác phẩm mang tên: “Cuộc đời thứ hai”.

Tôi bồi hồi xúc động. Người từng kể tôi nghe về những nỗi đau, những tháng ngày bị vứt bỏ, về định mệnh nghiệt ngã của đồ nhựa… giờ lại đang ở đây, đường hoàng trong một triển lãm nghệ thuật, được ngắm nhìn, được chiêm nghiệm và được… trầm trồ ca tụng.

Không biết Bác có nhận ra tôi không, tôi, giờ đây đã là một chiếc túi thời trang chắc chắn, với đường may viền cẩn thận, khóa kéo inox bóng loáng. Nhưng tôi vẫn muốn gọi:

Bác ơi, cháu đây… nilon xanh ngày nào đây…

Tôi đứng lặng, như một đứa trẻ ngày xưa gặp lại người thầy cũ.

Chủ nhân dường như cảm nhận được gì đó. Cô đặt tôi xuống, nhẹ nhàng nhìn bức tranh, thì thầm: Đẹp thật. Từ rác mà ra nghệ thuật. Tái sinh mà… Tôi muốn bật khóc (nếu túi có tuyến lệ!).

Hóa ra, cuộc đời không kết thúc khi ta bị vứt bỏ, nó chỉ đổi hình hài, đổi vai trò, và nếu may mắn, ta sẽ gặp lại những người ta từng yêu quý, trong một hình hài hoàn toàn mới.

Sau buổi triển lãm ấy, tôi cảm thấy lòng mình như được rót đầy ánh sáng. Gặp lại Bác nilon xanh trong hình hài mới khiến tôi nhận ra một điều: hành trình của chúng tôi, những túi nilon tưởng chừng tầm thường, không chỉ là chuyện được dùng rồi bị vứt bỏ, mà là một vòng đời có thể tái sinh, có thể kể lại, có thể truyền lửa.

Và tôi quyết định kể lại.

Không phải bằng miệng, vì túi thì đâu có miệng. Mà bằng cách ở lại Trung tâm tái chế cộng đồng, nơi tôi được chủ nhân quyên tặng, không phải vì tôi đã hỏng, mà vì cô tin rằng tôi “sẽ có ích cho nhiều người hơn nữa ở nơi này”.

Ở trung tâm đó, có một căn phòng nhỏ nơi trẻ em, sinh viên, và cả người lớn ghé qua để học về rác thải, tái chế và môi trường. Tôi được treo ở đó, giữa một dãy các vật tái chế có “tiểu sử” thú vị, dưới chân tôi là một mẩu bảng nhỏ:

“Túi Nilon Xanh đã qua 3 đời sử dụng, được tái chế từ rác nhựa và được dùng lại nhiều lần. Giờ là minh chứng cho câu chuyện: rác cũng có thể sống lại.”

Mỗi khi có nhóm trẻ nhỏ vào, cô hướng dẫn viên lại chỉ tay lên tôi và kể:

Đây là bạn túi nilon xanh. Bạn ấy từng bị vứt, từng đi lạc, từng lạc quan, từng tuyệt vọng, và rồi được tái sinh để giúp các bạn hiểu rằng: mọi thứ đều có cơ hội thứ hai, nếu chúng ta biết trân trọng nó.

Và tụi nhỏ, mắt tròn xoe tiến lại nhìn tôi như thể tôi là siêu anh hùng. Có đứa còn chạy tới chạm nhẹ vào quai túi tôi rồi thì thầm: Bạn nilon ơi, mình sẽ không bao giờ vứt ẩu nữa đâu, mình hứa.

Trái tim tôi tan chảy (lại một lần nữa, nếu túi có tim!).

Nhưng rồi một hôm, có một kiện hàng lớn được mang vào trung tâm. Trong số đó là… một lứa nilon con mới sinh, đủ màu, đủ kiểu. Chúng vừa được sản xuất từ nhựa sinh học, loại có thể phân hủy và được gửi đến để “huấn luyện nhận thức về môi trường”, một việc nghe vừa lạ vừa buồn cười, nhưng cũng rất đáng tự hào.

Tôi tình nguyện  “mở một lớp học đào tạo” cho lứa nilon con này. Và thế là tôi trở thành một… người kể chuyện.

Tôi kể cho lũ trẻ nilon nghe về ngày đầu tiên mình mở mắt chào đời trong chiếc hộp các tông lạnh giá. Tôi kể về lần bị vứt bỏ vào cốp xe, về những ngày nằm trong rác, về bà cụ ve chai, về máy tái chế, và về bức tranh nơi tôi gặp lại Bác nilon xanh.

Đám túi nhỏ há hốc mồm, à nhầm, há quai kinh ngạc.

Một bạn túi sinh học màu xanh lá rụt rè hỏi:

Thế… nếu bị vứt, tụi em cũng có thể được tái sinh như anh chứ?

Tôi nhìn nó, mỉm cười:

Có thể. Nhưng tốt hơn là đừng để bị vứt, hãy sống sao cho mỗi lần được dùng là một lần có ích. Và nếu có phải chia tay cuộc đời cũ, hãy sẵn sàng để trở thành một điều gì đó tốt đẹp hơn.

Đám túi nhỏ gật đầu rối rít.

Tôi cảm thấy vui, rất vui, vì cuối cùng, tôi, nilon xanh, không chỉ sống sót, mà còn truyền được điều gì đó tốt đẹp. Một giấc mơ nho nhỏ thôi, nhưng với một chiếc túi từng bị bỏ đi như tôi, thì đó là cả một điều kỳ diệu.

Phần 7: Ngày tôi bị rách

Đừng ai nghĩ một chiếc túi nilon được tái chế siêu tốt sẽ bất tử, không, tôi nilon xanh vẫn là nhựa, vẫn là vật liệu đã qua xử lý nhiều lần, và vẫn có… “hạn sử dụng của số phận”.

Những ngày ở Trung tâm tái chế, tôi hạnh phúc vô cùng. Ngày nào tôi cũng được nghe tiếng trẻ con cười đùa, nghe người lớn nói về môi trường, về sự sống của những vật tưởng như bỏ đi. Tôi trở thành “bằng chứng sống” cho việc: nhựa không hẳn là tội đồ, chỉ khi bị con người sử dụng vô trách nhiệm thì mới là vấn đề.

Một hôm, khi cô hướng dẫn viên cẩn thận tháo tôi khỏi móc treo để đem ra giới thiệu cho một đoàn khách lớn, tôi nghe thấy một âm thanh rất nhẹ mà đầy ám ảnh:

“Xoẹt…”

Tôi rách, một vết nhỏ thôi, ngay bên dưới quai phải, nơi từng bị kéo căng quá mức khi còn là túi đựng đồ ăn vặt. Có thể đó là vết tích cũ, hay có thể chỉ đơn giản là… thời gian đã đến. Tôi đứng im, không nói gì, không phải vì tôi không biết nói mà vì… tôi không biết phải phản ứng thế nào. Lần đầu tiên trong rất nhiều năm, tôi cảm thấy sợ, không phải sợ bị vứt, mà là sợ không còn được tiếp tục truyền đi câu chuyện của mình. Sợ rằng: “Túi đã rách rồi thì để làm gì nữa?” Cô hướng dẫn viên cũng phát hiện ra. Cô nhìn tôi, xoay nhẹ trong tay, chạm vào vết rách. Tôi nghĩ: Thôi xong, đây là lúc bị thay thế rồi… Nhưng cô chỉ khẽ cười, không vứt, không bỏ đi. Mà mang tôi… đến một góc nhỏ trong trung tâm, nơi có một nhóm sinh viên đang làm một dự án nghệ thuật từ vật liệu hư hỏng. Tôi được đặt lên bàn, bên cạnh một chiếc dép gãy quai, một chiếc mũ rách, một ống hút cong méo mó. Một bạn sinh viên đến gần, cẩn thận cắt tôi ra thành những mảnh nhỏ đều đặn, nhẹ nhàng như đang gấp giấy origami. Tôi không thấy đau (kỳ lạ lắm) mà ngược lại, cảm thấy như đang được “giải thoát” khỏi lớp da cũ kỹ đã không còn vững chắc.

Rồi từng mảnh nhỏ của tôi được dán lên một khung tranh, không phải một bức tranh trang trí bình thường, mà là bản đồ của dòng sông Mêkong. Tôi, nilon xanh, được chọn để làm phần nước. Tôi trở thành dòng chảy. Một mảnh túi rách đã cũ kỹ, giờ đây góp phần tạo nên hình hài của sự sống. Và tôi chợt hiểu: Rách không có nghĩa là kết thúc, vó khi, đó là điều kiện để ta bắt đầu một hành trình mới, không còn nguyên vẹn, nhưng ý nghĩa hơn.

Từ khi tôi được ghép lên bức tranh bản đồ dòng sông, một cảm giác rất lạ len lỏi trong từng thớ sợi nilon tái chế của tôi: tôi không còn là “một vật” nữa, mà là “một phần của điều gì đó lớn hơn.” Tôi, nilon xanh, từng là một cái túi, từng bị vứt bỏ, từng rách, từng tuyệt vọng, từng được tái sinh.

Và giờ đây… tôi chảy. Tôi là sông. Tôi hòa vào đường cong của sông Mêkong trong bức tranh đang treo trang trọng giữa hội trường của Trung tâm tái chế, nơi mỗi tuần đều đón hàng trăm người đến chiêm ngưỡng. Có người chỉ nhìn lướt qua, nhưng cũng có người đứng thật lâu, chăm chú vào những mảnh nhựa nhỏ ghép lại thành dòng nước, rồi khẽ nói: Không ngờ… rác mà đẹp đến thế. Tôi nghe thấy. Dù không phải con người nhưng tôi vẫn cảm nhận được cách con người thay đổi ánh nhìn khi biết một món đồ từng bị xem là “vô ích” lại có thể trở thành một biểu tượng. Mỗi ngày, ánh sáng chiếu qua khung cửa kính hắt vào bức tranh, tôi lại thấy mình lấp lánh. Tôi không còn chuyển động như những ngày đong đưa trên tay ai đó, nhưng lại đang chảy… theo cách của riêng mình. Một dòng chảy lặng lẽ, không còn ồn ào. Một dòng chảy bền bỉ, từ rác đến đời sống mới. Một dòng chảy ý nghĩa, kết nối tôi với hàng nghìn vật liệu cũ khác, mỗi mảnh ghép là một câu chuyện, một bài học, một lời nhắc nhở. Tôi không còn mơ được quay trở lại thành túi đựng đồ. Tôi cũng chẳng buồn vì không còn quai để người ta xách. Bởi bây giờ tôi có một sứ mệnh khác, trở thành chứng tích sống động của hành trình tái sinh. Nếu một ngày nào đó, cô bé năm xưa, người từng đung đưa tôi ở siêu thị, vô tình ghé qua triển lãm và nhìn thấy tôi, tôi chỉ mong cô ấy mỉm cười và thì thầm:

Ồ, bạn túi xanh… vẫn ở đây à?

Chỉ vậy thôi, tôi sẽ thấy mình đã sống đủ lâu, đủ sâu, và đủ đẹp. Cuộc phiêu lưu của tôi không còn đo bằng quãng đường di chuyển, mà đo bằng dấu ấn mà tôi để lại trong lòng những người biết lắng nghe.

Tôi không chỉ là nilon.

Tôi không chỉ là rác.

Tôi là ký ức.

Tôi là bài học.

Tôi là nước.

Và…

Tôi là tôi

Hà Nội 28/06/2025

 

(Hết)

 

© Ngài Moon – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Duyên Phận Đôi Khi Không Đến Từ Đất Trời Mà Đến Từ Lòng Người | Radio Tâm Sự

 
 
 
 


Để lại một bình luận