Độc thân tuổi 32


 

blogradio.vn – Tôi từng yêu. Rất sâu. Rất thật. Nhưng tình yêu đôi khi không đủ để giữ người ở lại. Người rời đi, để lại cho tôi một khoảng trống và một bài học. Rằng không phải cứ yêu là đủ, và không phải ai cũng có duyên đi hết con đường cùng nhau.

***

Tôi – một cô gái vừa bước sang tuổi 32, độc thân nhưng không hề cô đơn. Tôi luôn phấn đấu mỗi ngày để tự mình vẽ nên một cuộc sống hạnh phúc

Tôi vừa bước qua tuổi 32 vào một buổi sáng tháng Năm yên tĩnh. Không tiệc tùng, không bánh kem, không nến, chỉ có một bó hoa hồng tự thưởng cho mình, chỉ có một ly trà sữa đặt bên cửa sổ, ánh nắng nghiêng qua tấm rèm trắng. Và tôi – ngồi đó, bình thản như thể tuổi tác chưa bao giờ là điều khiến mình bận lòng.

Tôi độc thân. Ừ thì, không phải kiểu độc thân mà người ta hay nói đùa là “ế bền vững” hay “ế có chủ đích”. Tôi độc thân như một trạng thái, một cách sống. Có thể ngày xưa tôi từng buồn, từng sốt ruột, từng thấy mình lạc lõng giữa những đám cưới liên hoàn của bạn bè. Nhưng giờ thì không.

Tuổi 32, tôi học được cách sống một mình mà không thấy trống vắng. Tôi tự biết chăm sóc bản thân, nấu những bữa cơm nhỏ gọn mang đi làm, đi siêu thị một mình, sửa bóng đèn, tự bắt taxi đi khám bệnh nếu cần. Tôi cũng học được cách chấp nhận những chiều cuối tuần không có ai hẹn hò, nhưng vẫn thấy ngày trôi qua thật đầy đặn: với sách, nhạc, và vài dòng nhật ký tự sự, với những cuộc gọi điện thoại nói chuyện với gia đình hàng giờ đồng hồ.

Có người hỏi tôi có buồn không, khi thấy bạn bè đều đã có gia đình, có con. Tôi chỉ cười. Buồn – đôi khi có. Nhất là khi đêm xuống, khi mệt nhoài trở về nhà, thấy căn phòng vẫn vắng lặng như cũ. Nhưng buồn không có nghĩa là cô đơn. Và cô đơn – nếu có – cũng không phải điều gì quá đáng sợ.

Doc Than Tuoi 32

Tôi từng yêu. Rất sâu. Rất thật. Nhưng tình yêu đôi khi không đủ để giữ người ở lại. Người rời đi, để lại cho tôi một khoảng trống và một bài học. Rằng không phải cứ yêu là đủ, và không phải ai cũng có duyên đi hết con đường cùng nhau.

Tôi từng nghĩ sau chia tay, mình sẽ sớm yêu lại, sẽ nhanh chóng có một cái kết đẹp như phim Hàn Quốc. Nhưng không. Những mối quan hệ sau đó đến và đi như những cơn mưa đầu mùa – ào đến, rồi tạnh rất nhanh. Tôi không muốn lại phải xây dựng mọi thứ từ đầu trong khi lòng mình còn đang dở dang.

Tuổi 32, tôi bắt đầu chọn bình yên thay vì rực rỡ. Tôi không còn thấy hứng thú với những cuộc trò chuyện không đầu không đuôi, những lời tán tỉnh sáo rỗng, hay những hứa hẹn không có ngày mai. Tôi cần một người thật lòng, và tôi đủ trưởng thành để biết rằng: người đó có thể sẽ đến trễ. Hoặc… cũng có thể không bao giờ đến.

Nhưng điều đó không làm tôi mất niềm tin vào tình yêu. Tôi vẫn yêu – yêu cuộc sống, yêu gia đình, yêu bản thân, và yêu cả những vết sẹo trong tim mình. Vì mỗi vết sẹo là một lần tôi đã yêu hết lòng. Và mỗi lần đứng dậy, là một lần tôi trưởng thành thêm.

Tôi có một công việc ổn định. Có thể không phải là mơ ước của nhiều người, nhưng là thứ tôi đã cố gắng giữ lấy suốt nhiều năm. Tôi có một đứa bạn thân – ít thôi – nhưng luôn ở bên khi tôi cần. Tôi có một căn phòng nhỏ, vài chậu cây xanh, một giá sách với đủ thể loại truyện mà tôi yêu thích từ thời còn là sinh viên.

Tôi sống đơn giản. Không quá hào nhoáng, không đặt mục tiêu phải thành công rực rỡ, không áp lực phải lấy chồng, sinh con. Tôi chỉ muốn sống sao cho nhẹ lòng, để mỗi ngày trôi qua đều là một ngày đáng sống.

Tuổi 32, tôi không còn mong một tình yêu làm mình say đắm đến quên mình. Tôi mong một tình yêu khiến mình bình an, được là chính mình, không phải gồng lên để đẹp hơn, giỏi hơn, ngoan hơn. Tôi muốn ai đó yêu cả phần yếu đuối và đôi khi ngốc nghếch của mình.

Nhưng nếu tình yêu đó chưa đến – cũng không sao. Tôi vẫn sống tiếp, vẫn vui, vẫn đi du lịch khi thích, vẫn ăn một mình ở quán quen, vẫn nghe những bản nhạc cũ mà chẳng thấy lạc lõng.

Bởi vì, tôi không cần ai đó đến để lắp đầy khoảng trống. Tôi chỉ cần một người khiến mọi thứ trở nên trọn vẹn hơn.

Độc thân không phải là một lời nguyền. Nó chỉ là một trạng thái. Có thể kéo dài một năm, năm năm, hay mười năm. Điều quan trọng là trong thời gian đó, ta có sống tử tế với chính mình không.

Tôi – ở tuổi 32 – vẫn học cách yêu bản thân từng ngày. Vẫn tin vào duyên phận, vẫn lặng lẽ mỉm cười khi nhìn thấy những cặp đôi tay trong tay đi ngang. Và vẫn thỉnh thoảng ngồi lại, viết một bài blog như thế này, để kể cho thế giới nghe rằng:

Tôi độc thân, nhưng tôi không cô đơn.

© Nguyễn Thị Hồng Đang – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Rồi Một Ngày Anh Bước Đến Bên Em | Blog Radio

 


Để lại một bình luận