blogradio.vn – Nỗi sợ bị từ chối khiến cô chùn bước. Và thế là, cô tiếp tục yêu anh trong thầm lặng.

***

Tình yêu đơn phương là một cảm xúc đẹp nhưng cũng đầy day dứt. Đó là thứ tình cảm không cần hồi đáp, chỉ cần được yêu, được cảm nhận là đã đủ hạnh phúc. Nhưng có thật sự đủ không? Một cô gái – một người thầm thương một chàng trai mà cô chưa bao giờ thực sự hiểu rõ. Cô chỉ biết rằng, trái tim mình rung động mỗi khi nhìn thấy anh trong phòng gym.

Mọi chuyện bắt đầu một cách rất tự nhiên. Cô gái ấy – An Di – là một người khá trầm lặng, cô rất thân thiện, ở giữa đám đông thì cô luôn nổi bật. Cô đến phòng gym chỉ với mục tiêu duy nhất là rèn luyện sức khỏe. Nhưng rồi, mọi thứ thay đổi vào một ngày… khi cô nhìn thấy anh.

Anh – một chàng trai đặc biệt nếu xét về ngoại hình hay cách cư xử. Anh có ngoại hình cao ráo, tầm 1m8, và gương mặt có nét lạnh lùng điển trai. Nhưng với An Di, chỉ một khoảnh khắc thoáng qua cũng đủ để trái tim cô rung động. Anh không biết cô là ai, có thể thậm chí không để ý đến sự tồn tại của cô. Nhưng đối với An Di, anh là lý do khiến cô mong chờ mỗi buổi tập gym.

An Di không dám bắt chuyện, không dám tiếp cận. Cô chỉ đứng từ xa, lặng lẽ quan sát. Cô không cần biết anh làm nghề gì, thích gì, hay thậm chí có đang yêu ai không. Cô chỉ cần được thấy anh mỗi ngày – chỉ vậy thôi cũng đủ để trái tim cô tràn đầy hạnh phúc và ấm áp.

Mỗi khi anh nâng tạ, chạy bộ hay đơn giản chỉ đứng nghỉ ngơi, An Di đều nhìn lén anh qua gương hoặc từ một góc nào đó trong phòng gym. Cô không muốn để anh biết, không muốn làm phiền. Cô chỉ thích cái cảm giác có thể lặng lẽ dõi theo anh từ xa, như một người ngưỡng mộ vô hình.

Điều đặc biệt là… có đôi khi, An Di cảm nhận được rằng anh cũng lén nhìn cô.

Một lần, khi An Di vừa kết thúc bài tập, cô ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt anh qua gương. Chỉ một giây ngắn ngủi thôi, nhưng nó đủ để khiến tim cô loạn nhịp. Cô tự hỏi: Liệu anh có đang nhìn mình không?

don phuong dep nhung cung rat dau

Những khoảnh khắc như vậy lặp lại vài lần. Khi cô đi ngang qua khu tập tạ, cô có cảm giác như ánh mắt anh dõi theo. Nhưng cô không dám chắc. Đó có thể chỉ là tưởng tượng, hoặc chỉ là một cái nhìn vô tình.

Thế nhưng, dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi, nó vẫn khiến trái tim cô loạn nhịp.

An Di cũng từng tự hỏi bản thân: Tại sao mình lại thích một người như vậy?

Cô chưa từng nói chuyện với anh nhiều. Chỉ đôi lần họ trao đổi vài câu ngắn ngủi về máy tập hay bài tập nào đó. Đó là những cuộc hội thoại không có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng với cô, từng lời nói của anh đều trở thành một ký ức đẹp.

Cô không biết gì về anh, vậy tại sao cô lại thích anh?

Có lẽ đó là vì cách anh tập trung khi luyện tập, sự chăm chỉ và kiên trì của anh. Có thể là do nụ cười thoáng qua khi anh chào một người bạn trong phòng gym. Hoặc có thể, chỉ đơn giản là vì… con tim cô đã chọn anh mà không cần một lý do nào cả.

Đôi khi, An Di tự hỏi liệu cô có nên tiếp cận anh không.

Cô có thể bắt chuyện nhiều hơn, có thể hỏi anh về một bài tập nào đó, hoặc đơn giản là chào hỏi. Nhưng rồi cô lại sợ…

Sợ rằng nếu cô bước tới, mọi thứ sẽ thay đổi. Nếu anh không hề có chút say nắng nào với cô, liệu cô có còn đủ can đảm để đến phòng gym mỗi ngày? Liệu cô có thể tiếp tục cảm thấy hạnh phúc với những cái nhìn lén lút nếu biết chắc chắn rằng anh chẳng bao giờ để tâm đến cô?

Nỗi sợ bị từ chối khiến cô chùn bước. Và thế là, cô tiếp tục yêu anh trong thầm lặng.

Có những ngày, An Di tự nhủ rằng cô sẽ không nghĩ về anh. Cô sẽ thôi đến phòng gym chỉ để nhìn anh, sẽ thôi mong chờ những khoảnh khắc vô tình bắt gặp ánh mắt nhau.

Nhưng rồi, mỗi lần nhìn thấy anh, mọi quyết tâm đều tan biến.

Cô vẫn là cô gái lặng lẽ trong phòng gym, vẫn lén nhìn anh từ xa, vẫn hạnh phúc chỉ vì anh ở đó.

Có thể một ngày nào đó, cô sẽ đủ dũng cảm để bước đến và nói chuyện với anh nhiều hơn. Hoặc có thể, cô sẽ mãi mãi giữ tình cảm này trong lòng, như một bí mật đẹp của riêng mình.

Dù thế nào đi nữa, tình yêu đơn phương ấy vẫn là một phần của cô – một phần ngọt ngào nhưng cũng đầy tiếc nuối.

Tình yêu đơn phương có đau không? Có.

Tình yêu đơn phương có đẹp không: Đẹp.

Nó khiến ta biết trân trọng từng khoảnh khắc nhỏ bé, khiến ta cảm nhận được sự rung động chân thành nhất của trái tim. Và dù kết quả có ra sao, ít nhất ta đã từng yêu – một cách trong sáng, vô điều kiện.

Có thể cô gái ấy sẽ chẳng bao giờ có được tình cảm của chàng trai. Nhưng điều đó không có nghĩa là tình cảm của cô không đáng trân trọng.

Bởi lẽ, trong cuộc đời, không phải lúc nào tình yêu cũng cần một hồi đáp. Đôi khi, chỉ cần yêu thôi… đã là đủ.

© Nguyễn Thị Hồng Đang – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Tưởng Là Chân Tình, Nào Ngờ Là Người Thay Thế | Radio Tâm Sự


Để lại một bình luận