blogradio.vn – Bà lão có mái tóc bạc trắng, làn da nhăn nheo, nhưng ánh mắt lại dịu dàng lạ thường. Bà mặc một chiếc áo len sờn cũ, trông cũng chẳng khá giả gì hơn những người khác trong chợ. Nhưng đôi mắt bà không có sự khinh miệt, không có vẻ đề phòng hay xa lánh như bao người Minh từng gặp.

***

Minh sinh ra trong một khu ổ chuột nghèo nàn ven sông. Cậu không biết cha mình là ai. Mẹ cậu – một người phụ nữ gầy gò với đôi mắt mệt mỏi – làm công việc rửa bát thuê trong một quán ăn nhỏ. Bà làm quần quật từ sáng đến tối, nhưng số tiền kiếm được chẳng đủ để hai mẹ con sống qua ngày.

Mỗi đêm, Minh nằm co ro trong căn nhà tồi tàn, nghe tiếng gió lùa qua vách gỗ mục nát. Cậu không có một chiếc giường thực sự, chỉ có một tấm chiếu cũ trải trên nền đất lạnh. Nhưng khi ấy, cậu vẫn còn có mẹ.

Những ngày tháng tuổi thơ của Minh không có đồ chơi, không có những buổi đi chơi công viên như bao đứa trẻ khác. Thay vì đến trường, cậu phải theo mẹ đến quán ăn, ngồi một góc nhìn bà rửa bát, lau bàn. Thỉnh thoảng, mẹ đưa cho cậu một mẩu bánh mì thừa từ khách bỏ lại. Cậu cầm lấy, ăn một cách ngon lành, không hề biết rằng những đứa trẻ khác cùng tuổi có thể ăn một bữa cơm đàng hoàng mỗi ngày.

Dù nghèo khổ, Minh vẫn có mẹ bên cạnh. Nhưng rồi, một ngày nọ, thế giới nhỏ bé của cậu sụp đổ.

Hôm đó trời mưa rất to. Mẹ Minh trở về nhà muộn hơn bình thường. Bà ho sặc sụa, khuôn mặt tái nhợt vì sốt cao. Minh quấn chặt chiếc chăn cũ quanh người bà, không biết làm gì hơn ngoài ngồi cạnh và nắm lấy bàn tay gầy guộc ấy.

Mẹ sẽ khỏe lại, phải không mẹ? – Minh thì thầm, đôi mắt lo lắng nhìn mẹ.

Nhưng sáng hôm sau, mẹ không tỉnh dậy nữa.

Minh lay mạnh vai mẹ, gọi mãi nhưng bà không đáp. Hàng xóm kéo đến, ai cũng xót xa nhìn cậu bé gầy gò đứng lặng trước thi thể mẹ mình.

Một người phụ nữ tốt bụng trong xóm đã lo hậu sự cho mẹ Minh. Nhưng không ai muốn nhận nuôi cậu bé. Ai cũng nghèo, ai cũng có gia đình riêng để lo. Và thế là, Minh trở thành một đứa trẻ lang thang. Những ngày đầu không có mẹ, Minh không biết mình phải đi đâu. Cậu ngồi thẫn thờ trước căn nhà cũ, nhưng rồi chủ nhà trọ đuổi cậu đi vì tiền thuê chưa được trả.

Cậu bước đi vô định giữa những con phố ồn ào, dòng người tấp nập lướt qua mà không ai dừng lại nhìn cậu. Cậu thử đến xin việc ở một quán ăn, nhưng chủ quán chỉ xua tay:

Mày còn bé thế này, làm được gì? Đi đi!

Cậu tìm đến khu chợ, hy vọng có ai đó cho chút gì ăn. Nhưng ở đây, cậu chỉ nhận được những ánh mắt lạnh lùng, những lời mắng mỏ khi lỡ đụng vào hàng hóa của người ta.

Có lần, quá đói, Minh lén nhặt một mẩu bánh mì rơi dưới đất. Nhưng ngay lập tức, một người đàn ông hung dữ túm lấy cậu:

– Mày ăn cắp hả?

Ông ta định đánh cậu, nhưng may mắn thay, một bà lão bán rau gần đó đã ngăn lại:

– Thôi đi, chỉ là một đứa trẻ thôi mà! Nó đói quá mới làm vậy.

Minh không dám ở lại khu chợ lâu hơn. Cậu tiếp tục đi lang thang, ngủ ở mái hiên những căn nhà hoang hoặc dưới những gầm cầu. Những đêm mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, cậu cuộn mình trong chiếc áo mỏng, tự hỏi liệu có ai trên thế gian này cần đến mình không.Chiều xuống dần, ánh hoàng hôn nhuộm vàng những con phố tấp nập người qua lại. Trong góc tối của một khu chợ cũ, Minh ngồi co ro, hai tay ôm chặt lấy đôi chân trần lấm lem bùn đất. Cậu đã đói suốt hai ngày nay.

Cái bụng trống rỗng kêu lên từng hồi, nhưng Minh không còn sức để đi xin ăn nữa. Những người bán hàng trong chợ đã quen với cảnh một thằng bé rách rưới lảng vảng quanh đây. Họ hoặc làm ngơ, hoặc xua đuổi cậu với những ánh mắt lạnh lùng.

Gió lạnh thổi qua, Minh rùng mình. Cậu tự hỏi liệu mình có thể cầm cự được bao lâu nữa. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng lờ đi cơn đói, nhưng rồi một mùi hương quen thuộc khiến cậu mở bừng mắt mùi bánh mì.

Ở góc phố đối diện, một bà cụ đang ngồi lặng lẽ bên rổ bánh mì cũ. Đó là loại bánh mà những người bán hàng không muốn giữ lại, vì nó đã nguội và không còn thơm ngon như ban đầu. Nhưng với Minh, nó quý giá hơn bất cứ thứ gì lúc này.

Cậu nuốt khan, ánh mắt không thể rời khỏi những chiếc bánh ấy.

– Cháu đói không?

Minh giật mình. Cậu chưa từng nghĩ sẽ có ai chủ động hỏi mình câu đó. Cậu chớp mắt, nhìn lên.

Bà lão có mái tóc bạc trắng, làn da nhăn nheo, nhưng ánh mắt lại dịu dàng lạ thường. Bà mặc một chiếc áo len sờn cũ, trông cũng chẳng khá giả gì hơn những người khác trong chợ. Nhưng đôi mắt bà không có sự khinh miệt, không có vẻ đề phòng hay xa lánh như bao người Minh từng gặp.

Cậu khẽ gật đầu.

Bà cụ mỉm cười, cầm lấy một ổ bánh mì và đưa cho cậu.

– Cầm lấy đi cháu. Còn một chút thôi, nhưng có còn hơn không.

Minh đón lấy ổ bánh bằng cả hai tay, như thể sợ nó sẽ biến mất. Cậu không ăn ngay, mà chỉ nhìn bà với ánh mắt ngập ngừng.

– Cháu… có thể giúp bà điều gì không? Cháu có thể làm việc để đổi lấy bánh…

Bà cụ bật cười, nhưng không phải kiểu cười chế giễu.

– Cháu ngoan lắm. Nhưng bây giờ cháu cứ ăn đi đã.

Minh khẽ cúi đầu, rồi cắn một miếng bánh. Dù nó nguội và hơi cứng, nhưng với cậu, đó là thứ ngon nhất mà cậu từng ăn trong nhiều ngày qua.

– Cháu tên gì? – Bà cụ hỏi.

– Minh ạ.

– Cháu có nhà không?

Minh ngừng nhai, lắc đầu.

– Có ai chờ cháu về nhà không?

Cậu im lặng. Rồi khẽ lắc đầu lần nữa.

Bà cụ nhìn cậu một lúc lâu, ánh mắt đầy trắc ẩn. Rồi bà nói chậm rãi:

– Bà cũng chẳng có ai để chờ đợi cả. Nhà bà nhỏ, nhưng nếu cháu không ngại, có thể đến đó tá túc một thời gian.

Minh ngẩng lên, mắt tròn xoe.

– Bà… nói thật chứ ạ?

– Thật chứ. Nhưng chỉ khi cháu đồng ý thôi.

Cậu cắn môi, trong lòng ngập tràn những cảm xúc lẫn lộn. Đã quá lâu rồi, cậu chỉ biết đến sự xua đuổi, sự lạnh nhạt. Bây giờ, lần đầu tiên có người chìa tay ra với cậu, không phải vì thương hại, mà vì muốn giúp thật lòng.

Nhưng cậu có dám tin không?

Nhìn đôi mắt hiền hậu của bà, Minh chợt nhớ về mẹ. Cũng ánh mắt ấy, cũng sự dịu dàng ấy.

Cuối cùng, cậu gật đầu.

Bà cụ mỉm cười, đứng dậy, chìa tay về phía cậu.

– Vậy thì đi thôi.

Minh ngập ngừng một lúc, rồi vươn tay nắm lấy bàn tay nhăn nheo ấy. Lần đầu tiên sau bao năm tháng lang thang, cậu cảm thấy như mình không còn một mình nữa.

Và thế là, Minh rời khỏi góc phố lạnh lẽo ấy, bước theo bà vào con hẻm nhỏ. Cậu không biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước, nhưng ít nhất, cậu đã có một tia hy vọng. Minh theo bà cụ đi qua những con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo. Đường phố lúc này đã vắng vẻ, chỉ còn lại ánh đèn lờ mờ hắt xuống từ những ngọn đèn đường cũ kỹ. Bà cụ đi chậm rãi, nhưng Minh vẫn cố gắng bước sát bên bà, như sợ rằng nếu lơ đãng một chút, tất cả sẽ chỉ là một giấc mơ thoáng qua.

Cuối cùng, hai người dừng lại trước một căn nhà nhỏ nằm nép mình ở cuối con hẻm. Nó không lớn, tường đã cũ, mái ngói có vài chỗ dột nát, nhưng vẫn trông ấm áp hơn bất kỳ nơi nào Minh từng ngủ ngoài đường.

Bà cụ mở cửa, bước vào trước. Minh rụt rè đứng ngoài một lát, nhìn quanh, rồi mới chậm rãi đặt chân vào trong.

Bên trong căn nhà rất đơn sơ: một chiếc giường gỗ nhỏ, một chiếc bàn gỗ đã cũ, một góc bếp nhỏ với vài cái nồi và một bếp than. Dù nghèo nhưng nơi đây lại sạch sẽ, gọn gàng, khác hẳn những nơi bụi bặm mà Minh từng ngủ qua.

Bà cụ cười hiền từ, chỉ vào một góc nhà:

– Cháu có thể ngủ ở đây. Giường bà hơi nhỏ, nhưng bà còn một tấm chăn sạch, cháu cứ dùng tạm.

Minh nhìn chỗ ngủ mới. Đó chỉ là một chiếc chiếu nhỏ trải trên sàn gỗ, nhưng với cậu, nó đã là một thứ xa xỉ.

– Cháu cảm ơn bà… – Minh lí nhí nói.

Bà cụ không nói gì, chỉ xoa đầu cậu.

– Thôi nào, bây giờ cháu tắm rửa rồi ăn một bữa cơm nóng đi.

Minh đứng ngẩn ra. Cậu đã quên mất cảm giác có một bữa ăn tử tế là như thế nào.

Bà cụ đi vào bếp, lấy một ít cơm nguội, hâm nóng lại rồi chan thêm nước canh rau. Món ăn đơn giản nhưng bốc khói nghi ngút, tỏa ra một mùi thơm ấm áp.

– Cháu ăn đi, chắc lâu lắm rồi chưa được ăn no đúng không?

Minh cầm chén cơm, tay hơi run run. Cậu cúi đầu, húp từng muỗng canh một cách chậm rãi, như muốn lưu giữ từng chút ấm áp vào lòng.

Tối hôm đó, Minh nằm trên chiếc chiếu nhỏ, cuộn mình trong tấm chăn sạch mà bà cụ đưa cho. Gió đêm vẫn thổi qua khe cửa, nhưng lần này, cậu không còn thấy lạnh nữa.

Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, Minh cảm thấy như mình thực sự thuộc về một nơi nào đó.

Bên ngoài, bà cụ vẫn ngồi bên bếp lửa, lặng lẽ nhìn ánh than hồng đang cháy. Không ai biết bà đang nghĩ gì, nhưng đôi mắt hiền từ ấy ánh lên một chút bình yên như thể, từ giờ, bà đã không còn cô độc nữa.

Và Minh cũng vậy.

© lâm phạm – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Vì Chúng Ta Xứng Đáng Được Hạnh Phúc | Radio Tâm Sự


Để lại một bình luận