nội dung
blogradio.vn – Cái định nghĩa gia đình thật khó nói cũng thật dễ nói, có rất nhiều định nghĩa làm nên một gia đình và quan trọng là chỉ cần chúng ta coi đó là gia đình thì đó đã là gia đình rồi.
***
Một đứa trẻ dành cả đời để chữa lành tuổi thơ bị tổn thương, có lẽ là tôi bị tổn thương hoặc tôi đã quá quen việc tự cho bản thân là nạn nhân. Từ bé, tôi đã không hiểu bản thân ở đâu, tôi là nạn nhân hay chỉ tự cho mình là nạn nhân. Tôi luôn không chắc chắn, nhưng trong lòng đang có một sự thiếu thốn gì đó. Đó là mảnh ghép gia đình.
Tôi đã từng xem rất nhiều đều thông điệp gia đình, một gia đình phải có bố và mẹ, nhưng bà chính là người mẹ của tôi, anh trai là người bố của tôi. Cái định nghĩa gia đình thật khó nói cũng thật dễ nói, có rất nhiều định nghĩa làm nên một gia đình và quan trọng là chỉ cần chúng ta coi đó là gia đình thì đó đã là gia đình rồi.
Trong ký ức của tôi, hình ảnh bố chỉ hiện lên qua tấm ảnh trên bàn thờ, những mảng ký ức rời rạc, có thể là mơ hoặc tự dựng lên sau khi nghe người nhà kể lại. Mẹ cũng vậy, mẹ rất ít xuất hiện, tôi chẳng rõ mẹ đã đi từ khi nào. Bà kể lúc tôi ba tuổi, mẹ lại bảo rằng lúc tôi năm tuổi mẹ mới đi. Nhưng cứ thế, gia đình tôi đã thiếu đi cả hai mảnh ghép quan trọng.
Tôi biết mình còn bà, nhưng tôi luôn cảm thấy bà không thể thay thế vị trí của mẹ. Bà là người nuôi tôi lớn, dạy bảo, nấu ăn cho tôi và luôn dành cho tôi những điều tốt nhất. Nhưng tôi vẫn cảm thấy thiếu vắng. Tôi luôn đi tìm ai đó để lấp đầy trái tim còn thiếu của mình.
Đã nhiều lần, tôi thân thiết với những người lớn khác nhau, như thể đang tìm kiếm mảnh ghép còn thiếu. Tôi từng thân thiết với bác Khánh, một thợ xây đang làm ngôi nhà của tôi. Tôi không nhớ rõ bác trông thế nào, nhưng tôi vẫn nhớ mình luôn gọi bác là bác Khánh.
Cũng đã rất lâu rồi, tôi không nhớ rõ cảm xúc khi đó, nhưng tôi rất cởi mở và thường nói chuyện với bác. Tôi không biết bác nghĩ gì về tôi, nhưng bác từng đưa tôi chiếc điện thoại như một vật kỷ niệm, nói rằng bác sẽ quay lại gặp tôi. Là một thợ xây, bác đi nhiều nơi, không ở lại mãi với tôi. Tôi luôn chờ bác trở lại. Mỗi lần bác về, tôi đòi bác cõng đi quanh nhà, như một đứa con gái đòi bố cõng mình. Nghĩ lại, tôi nhận ra mình chưa chú ý nhiều đến bác. Khi đó, bác khá gầy, dáng vẻ trẻ trung, nhưng trong ký ức của tôi, bác như một người từng trải qua bao nắng mưa của cuộc đời. Bác luôn đồng ý cõng tôi nếu không bận. Nhiều lần bác đi, bác để lại chiếc điện thoại và bảo tôi rằng bác có việc phải đi. Lần cuối tôi nhớ, tôi hào hứng khoe với bác Khánh rằng mình được vào Đội Thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh. Lúc ấy, tôi đang viết đơn xin vào Đội, dù không nhớ bác nói gì, nhưng tôi rất vui. Tôi từng nghĩ có thể gắn bó với bác lâu hơn, nhưng vào một ngày mưa, tôi thấy bác mua một bịch bim bim và chuẩn bị đi đâu đó. Tôi ra đó nghe mọi người nói chuyện, hình như về gia đình của bác. Khi đó, tôi nhìn chăm chăm bịch bim bim, muốn xin một gói nhưng không dám. Nhìn bác rời đi trên chiếc xe máy, khuất dần trong cơn mưa và màn đêm, tôi tự hỏi khi nào bác Khánh sẽ quay lại. Nhiều lần đi học về, tôi ghé qua nơi sống tạm bợ của một bác khác từng làm việc cùng bác Khánh, hỏi thăm bác Khánh ở đâu. Quá lâu rồi, tôi không nhớ câu trả lời, nhưng rõ ràng tôi không gặp lại bác lần nào nữa. Có lẽ vì là trẻ con, tôi dễ dàng chấp nhận điều này.
Lớn hơn, tôi vẫn không thể kìm lại đứa trẻ trong mình, vẫn miệt mài tìm mảnh ghép còn thiếu. Khi đó, tôi đã lên cấp ba, không còn ngây thơ kết thân với người lạ như lúc nhỏ. Trong thị trấn của tôi có một nhà thờ Thiên Chúa giáo. Tôi thường chỉ ngó vào, chưa từng bước vào, vì tự hỏi mình đến đó để làm gì. Đến gần cuối kỳ hai lớp 10, khi đã đọc hết sách mua từ hè, tôi chợt hứng thú với việc tìm hiểu Thiên Chúa giáo.
Một hôm, sau giờ học, tôi ghé nhà thờ để lấy quyển Kinh Thánh về đọc. Thật ra, tôi từng vào đó trước đây. Một người ở nhà thờ bảo rằng nếu muốn đọc, cứ lấy và khi đọc xong thì cất lại chỗ cũ là được.
Hôm đó là một ngày nắng to. Khi bước vào nhà thờ, tôi gặp một người phụ nữ thấp bé với giọng nói ấm áp như thiên thần. Bà hỏi tôi đến đây làm gì. Tôi thành thật trả lời rằng tôi muốn tìm Kinh Thánh để đọc, nhưng thật tiếc vì Kinh Thánh đã hết. Bà bảo tôi ngồi xuống trò chuyện, hỏi về gia đình tôi, rồi hỏi tôi có phải người theo đạo không, đã rửa tội chưa. Tôi trả lời là chưa, và khi bà hỏi tôi có muốn theo đạo không, tôi từ chối vì tôi chỉ muốn tìm hiểu. Sau đó, bà đưa tôi một quyển sách Đạo Yêu Thương. Tôi không biết tên bà, nhưng bà xưng là Sơ. Dường như hôm đó tôi đã gặp một thiên thần. Giọng nói trìu mến, ấm áp của Sơ khiến tôi tưởng đó là Đức Mẹ. Không hiểu vì sao, tôi muốn gặp lại Sơ thật sớm, nên tôi đã đọc thật nhanh quyển sách để có thêm lý do nói chuyện với Sơ vào chiều nay lúc năm giờ. Sơ đã bảo tôi có thể đến tham gia cái lễ gì đó lúc năm giờ, trí nhớ tôi không tốt nên cũng chẳng nhớ mặt Sơ. Tôi đã trả sách cho một người phụ nữ mà tôi cho rằng giống Sơ thì hóa ra không phải, tôi khá hụt hẫng.
Tối hôm đó, tôi ở lại tham gia buổi lễ, tôi đã gặp Cha. Tim tôi chợt có gì đó kỳ lạ, như thể lần đầu tiên tôi có thể gọi ai đó là Cha. Tôi nghĩ có thể đến tâm sự với Cha, nhưng bình thường chẳng có ai ở đó cả.
Vì lý do đến của tôi là để gặp Sơ nên sau giờ học hôm sau, tôi đến lần nữa, lần này tôi gặp một người đàn ông rất giống Cha tối qua. Tôi đang định hỏi về Sơ thì Sơ xuất hiện, ánh mắt tôi như sáng lên khi thấy Sơ. Tôi cảm giác muốn bày tỏ với Sơ rằng tôi lỡ coi Sơ như một người mẹ nhưng tôi không dám. Lần này, Sơ cho tôi quyển Đạo Trời. Tôi đã đọc quyển sách đó rất nhanh để có cơ hội tiếp theo gặp Sơ nhưng nhiều lần đến tôi không thấy Sơ đâu cả, tôi gần như hoảng loạn. Hệt đứa trẻ lạc mẹ. Tôi đến nhiều lần hơn chẳng vì mục đích nào khác ngoài việc có thể gặp được Sơ. Từng ngày đi học, tôi luôn ngó vào để nếu thấy Sơ, tôi sẽ chạy đến vui vẻ như đứa trẻ con mà gặp Sơ.
Nhưng thời gian qua đi, giờ đã hết hè, hình ảnh Sơ bỗng phai mờ rất nhanh trong kí ức tôi nhưng tôi vẫn luôn mong có ngày gặp được ai đó ở nhà thờ, để hỏi về Sơ.
Tôi không biết đứa trẻ của tôi cần bao lâu để chữa lành nữa, nhưng tôi sẵn sàng dành cả đời để chữa lành nó.

Mall) Loa Kiểm Âm Bluetooth EDIFIER MR3/MR5 I Công Suất 36W | Bluetooth 5.4 |
© Ngân Trương – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Vì Người Không Xứng Đáng | Blog Radio
Bài viết gợi ý
- Cặp màu trắng - xám cho căn bếp gia đình
Cặp màu trắng – xám cho căn bếp gia đình Sự thật chứng minh rằng không phải ai cũng dễ dàng chọn lựa được gam màu chủ đạo thích hợp cho căn bếp gia đình. Một số gam màu khiến bạn cảm thấy quá đơn điệu, lại có những màu sắc quá quen thuộc hoặc là ...
- Phẫu đoạn nhũ, nạo hạch nách điều trị ung thư cho 2 bệnh nhân
- Tại sao nên giữ một chiếc khăn trong tủ lạnh?
- Hạ Zverev, Jannik Sinner đoạt vé bán kết ATP Finals 2025
- Ten Hag được mời dẫn dắt đội bóng Ngoại hạng Anh
- Hành trình từ nợ thuế hơn 800 tỷ đến có lãi của doanh nghiệp sở hữu 17 ha đất vàng giữa phường Sài Gòn
- Người phụ nữ mất tích suốt 10 năm được phát hiện đi lạc ở Ninh Bình
- Loài cá bé bằng ngón tay xưa đầy phải đem cho lợn ăn, nay thành phơi khô thành đặc sản giá đến 300.000 đồng/kg


