Đừng đánh mất mình nơi phố thị mịt mù


blogradio.vn – Hà Nội, sáng nay, trời vẫn đầy bụi và tiếng còi xe. Như mọi ngày.

Tôi chen chúc trên con đường Cầu Giấy lúc cao điểm, trong dòng người không ai quen ai, không ai nói một lời nào, nhưng tất cả đều cùng vội. Mặt người sáng nào cũng thế: lặng lẽ, mỏi mệt, vội vàng. Và giữa hàng nghìn gương mặt ấy, tôi thấy chính mình – nhỏ bé, lạc lõng, và dường như… đã đánh mất điều gì đó.

Không ai nói điều đó ra, nhưng tất cả chúng ta đều biết: sống ở một thành phố lớn, đôi khi không chỉ là chuyện kiếm sống – mà còn là cuộc chiến giữ lại phần người trong chính mình.

**

Tôi từng rất ngưỡng mộ Hà Nội. Những con đường rợp lá, những quán cà phê trầm mặc, hồ Gươm mù sương sáng sớm, những chiều thu như bài thơ chưa viết trọn… Nhưng càng sống lâu ở đây, càng làm việc lâu trong cái guồng quay vội vã này, tôi càng nhận ra: Hà Nội đẹp nhưng cũng biết bào mòn.

Áp lực không hiện diện như một con thú dữ – nó không gầm lên. Nó lặng lẽ và kiên trì – như mưa phùn dai dẳng tháng Ba – ngấm dần vào vai áo, vào nhịp tim, vào từng buổi sáng không muốn rời giường, vào từng buổi tối về nhà mà đầu óc vẫn còn quẩn quanh deadline, KPI, chỉ tiêu, hiềm khích.

Chúng ta sống giữa một đô thị không ngủ, và rồi chính mình cũng chẳng được ngủ đúng nghĩa.

**

Áp lực công việc ở Hà Nội – hay bất kỳ đô thị lớn nào – không phải chỉ là khối lượng công việc. Nó là sự cạnh tranh âm thầm nhưng khốc liệt giữa những con người đều muốn “leo nhanh hơn”, “giỏi hơn”, “không bị bỏ lại”. Trong một công ty nhỏ, cũng có phe phái, đấu đá, lời ra tiếng vào. Trong một phòng ban ít người, cũng có kẻ đâm sau lưng, chơi xấu nhau vì một vị trí cao hơn chút.

Tôi từng là kiểu người “làm hết mình, chơi đẹp, không bon chen”. Nhưng rồi tôi bị cho ra rìa. Người được thăng tiến là người biết “đi cửa sau”, biết lấy lòng đúng người, biết ngồi đúng chỗ. Tôi biết rõ điều đó, nhưng vẫn chọn im lặng. Tôi không muốn thay đổi mình vì một cuộc đua mà giải thưởng không khiến mình hạnh phúc.

Nhưng sự thật là: dù không bon chen, bạn vẫn bị cuốn vào guồng quay của sự mỏi mệt.

Ngày qua ngày, tôi làm việc như cái máy. Mỗi sáng tỉnh dậy là thấy một ngày khác cũng chỉ lặp lại những thứ cũ. Tôi không nhớ lần cuối mình đọc một cuốn sách là khi nào. Không nhớ lần gần nhất tôi ngồi im, không nghĩ gì, không kiểm tra điện thoại, không nghĩ đến cuộc họp sáng mai, là bao giờ.

**

Và rồi tôi đổ bệnh.

Không phải bệnh thể xác. Là thứ bệnh vô hình: chán nản, kiệt sức, không muốn nói chuyện, không còn thiết tha gì.

Tôi đi làm vì sợ bị khiển trách. Ăn uống cho xong vì không thấy ngon. Gặp bạn bè nhưng chẳng muốn chia sẻ. Mọi thứ mờ nhòe như những ngày Hà Nội đầy sương và bụi mịn.

Đó là lúc tôi biết: mình phải cứu lấy mình, nếu không muốn biến mất giữa thành phố này.

screenshot 11

**

Chữa lành – tôi từng nghĩ – là chuyện xa vời, là thứ dành cho người có thời gian đi retreat ở Đà Lạt, có tiền vào spa cuối tuần, hay đơn giản là đủ thảnh thơi để dừng lại. Nhưng hóa ra, chữa lành không cần xa xỉ đến thế.

Tôi bắt đầu bằng những điều nhỏ nhất. Mỗi sáng, tôi dậy sớm hơn 15 phút, chỉ để ngồi bên cửa sổ và… thở. Không mở điện thoại. Không check mail. Chỉ thở. Nhìn những tán cây ngoài phố. Nhìn xe cộ bắt đầu đông. Nhìn một ngày bắt đầu mà không còn gấp gáp.

Buổi trưa, tôi tắt máy tính 10 phút, nhắm mắt lại, để âm thanh công sở trôi đi như dòng sông nhỏ. Tôi cho mình được “rút phích cắm” khỏi áp lực, khỏi sự hiện diện liên tục trong một thế giới ồn ào.

Chiều tan làm, thay vì lao vào những buổi “nhậu networking”, tôi ghé một tiệm sách nhỏ. Chạm vào bìa sách. Mở một trang bất kỳ. Đọc vài dòng. Tôi không cần phải “học” hay “nâng cao tri thức”. Tôi chỉ muốn kết nối lại với một phần tâm hồn mình đã từng rất thích những câu chữ đẹp.

Tối, thay vì cuộn mình trong mạng xã hội đầy drama, so sánh, và hơn thua, tôi viết nhật ký. Vài dòng thôi. Hôm nay tôi buồn vì điều gì? Tôi biết ơn điều gì? Tôi mong ngày mai điều gì khác đi?

Viết – không phải để làm văn. Mà để lắng nghe chính mình.

**

Dần dần, tôi bắt đầu tách mình khỏi cuộc đua. Không phải là bỏ cuộc, mà là chọn lối đi khác – ít người hơn, nhưng thật hơn.

Tôi chọn làm những việc đúng với giá trị của mình, dù chậm hơn, ít tiền hơn. Tôi chọn làm việc với người khiến tôi thấy mình được tôn trọng. Tôi học cách từ chối, học cách nói “không”, học cách lắng nghe cơ thể khi nó mệt. Và tôi cũng học cách không gồng lên “mạnh mẽ” mọi lúc.

Hà Nội vẫn bụi, vẫn tắc đường, vẫn ồn. Nhưng trong tôi, có một sự yên tĩnh mới. Không phải vì thành phố thay đổi. Mà vì tôi đã thay đổi cách bước đi trong thành phố ấy.

**

Người ta nói: “Bạn không thể thay đổi hướng gió, nhưng bạn có thể điều chỉnh cánh buồm.” Và tôi nghĩ: ta cũng không thể thay đổi đô thị này, hay những cuộc đấu đá, nhưng ta có thể tạo ra một thế giới nhỏ bên trong mình – nơi mình được là chính mình, được yêu thương và chữa lành.

Tôi bắt đầu dành thời gian vào cuối tuần để đi bộ quanh hồ Tây. Không tai nghe, không điện thoại. Chỉ là đi – để cảm nhận những bước chân mình. Nhìn mặt nước dập dềnh. Nhìn mây trôi.

Tôi cũng bắt đầu học thiền. Chưa sâu, chưa giỏi, nhưng mỗi ngày 10 phút ngồi yên với chính mình đã khiến tâm trí tôi ít nhiễu loạn hơn. Tôi không còn giật mình bởi một tin nhắn công việc lúc 11 giờ đêm. Tôi học cách đặt ranh giới giữa “cuộc sống” và “công việc” – để đừng đánh mất bản thân trong cái gọi là “trách nhiệm”.

**

Và rồi một ngày, tôi nhận ra: mình không còn cảm thấy ghét Hà Nội.

Tôi bắt đầu thấy đẹp trở lại – những chiều nắng đổ qua mái phố cổ, những hàng cây nghiêng mình bên Hồ Tây, tiếng rao đêm quen thuộc dưới nhà. Và quan trọng hơn, tôi thấy thương mình hơn – cô gái đã từng quá cố gắng để vừa lòng tất cả, quá mỏi mệt trong cuộc đua mà chính cô không muốn tham gia.

Chữa lành không phải là chạy trốn. Là dám dừng lại. Dám buông bỏ những điều không cần. Dám chọn cuộc sống mình thật sự muốn – không ồn ào, không hào nhoáng – mà sâu, mà thật, mà đủ yên.

**

Có thể bạn đang sống giữa Hà Nội chật chội này. Có thể mỗi sáng bạn mở mắt ra là cảm thấy nặng nề. Có thể bạn đang vật lộn trong một công việc mà bạn không còn yêu nữa, giữa những con người khiến bạn thấy nghi ngờ giá trị bản thân mình.

Nếu vậy, xin đừng cố gắng gồng lên nữa. Hãy cho mình một khoảng lặng. Một cốc cà phê sáng. Một buổi chiều tắt điện thoại. Một lần đi bộ không cần mục đích. Một trang nhật ký cho riêng bạn.

Và nếu bạn kiên trì, bạn sẽ thấy: giữa thành phố khói bụi và bon chen này, vẫn còn một nơi trú ẩn – bên trong bạn.

Bạn là nơi bắt đầu của bình yên. Và cũng là nơi duy nhất bạn thật sự có thể chữa lành.

© Ngọc Linh – blogradio.vn