Duyên phận hay là Định mệnh


blogradio.vn – Khoảng cách – nếu ai đó hỏi tôi là gì – thì có lẽ, đó là một khoảng lặng… để hai trái tim đủ yêu thương nhau, sẽ cùng lấp đầy bằng nhớ nhung, thấu hiểu, và tin tưởng.

***

Mỗi người đều có một cách để bắt đầu tình yêu. Có người bắt đầu bằng cái nhìn đầu tiên giữa dòng người tấp nập. Có người bắt đầu từ những buổi hẹn nơi quán quen. Còn tôi – Hải Yến – bắt đầu bằng những tin nhắn ngập ngừng, qua một màn hình nhỏ. Không có hoa, không có ánh mắt nhìn nhau ngượng ngùng, chỉ có những dòng chữ vụng về và một tấm lòng đủ chân thành để khiến tôi mỉm cười sau một ngày dài mỏi mệt.

Anh tên là Lộc – một người lính.

Cuộc sống của anh khác tôi rất nhiều. Trong khi tôi sống giữa nhịp điệu phố thị ồn ào, thì anh ở nơi xa, nơi những cánh rừng biên giới, nơi gió và sương len lỏi giữa mỗi bước chân hành quân. Anh không nói nhiều về công việc, chỉ bảo rằng: “Anh ở nơi hơi xa, làm việc có hơi nguy hiểm một chút… nhưng anh ổn.”

Người ta vẫn nói yêu xa đã khó, yêu một người lính còn khó gấp mười. Nhưng không hiểu vì sao, tôi lại thấy thật bình yên khi nghe giọng anh qua điện thoại. Giọng trầm, chậm rãi, ấm áp như chén trà nóng giữa đêm khuya – khiến tôi an lòng, dù đôi khi chỉ là vài phút ngắn ngủi sau bữa cơm đơn vị hay giờ sinh hoạt cuối ngày.

Chúng tôi quen dần với những thói quen nhỏ. Tôi quen giọng anh lúc đêm muộn, quen lời chúc ngủ ngon, quen cả tiếng thở đều đều của anh sau khi ngủ quên trong lúc đang nói chuyện. Quen cảm giác mỗi sáng mở mắt ra, thấy tin nhắn anh gửi lúc hừng đông:

> “Chúc em một ngày an yên. Ở đây anh vẫn ổn, đừng lo.”

Vậy mà… mới hai ngày thôi, từ khi anh đi làm nhiệm vụ đặc biệt – không điện thoại, không tin nhắn – lòng tôi lại bồn chồn đến lạ. Tôi biết công việc của anh không thể nói ra nhiều, càng không thể liên lạc tùy ý. Nhưng trái tim lại chẳng nghe lời. Mỗi lần nhìn màn hình điện thoại trống trơn, tôi lại thấy mình mong đến cồn cào.

Không phải vì nghi ngờ, không phải vì thiếu tin tưởng. Mà là vì thương.

Tôi hiểu, những người lính như anh chẳng bao giờ nói rõ “anh đang đối mặt với điều gì.” Họ âm thầm bước đi, âm thầm gánh vác, âm thầm chiến đấu giữa ranh giới mỏng manh của bình yên và bão tố. Còn tôi, dẫu lòng quặn thắt, vẫn sẽ mỉm cười và gửi một tin nhắn chưa biết khi nào được đọc:

> “Anh cứ yên tâm làm nhiệm vụ. Em vẫn ở đây, là hậu phương vững chắc của anh. Chỉ cần anh trở về, em sẽ lại cười thật hiền như lần đầu anh gọi em là ‘Yến của anh.”

Người ta hay hỏi tôi:

> “Yêu xa thế có gì vui không?”

Duyen Phan Hay La Dinh Menh

Tôi chẳng biết phải trả lời sao, chỉ là tôi cảm nhận rõ ràng một điều – người ấy, dù xa, vẫn khiến tôi thấy đủ đầy. Vì chúng tôi không chờ đợi để giữ nhau – mà chờ đợi để cùng nhau đi xa hơn.

Khoảng cách – nếu ai đó hỏi tôi là gì – thì có lẽ, đó là một khoảng lặng… để hai trái tim đủ yêu thương nhau, sẽ cùng lấp đầy bằng nhớ nhung, thấu hiểu, và tin tưởng.

Còn tình yêu của tôi với anh Lộc – có thể là duyên phận, hoặc cũng có thể là định mệnh.

Nhưng dù là gì… tôi tin, nó sẽ đủ mạnh mẽ để vượt qua cả những ngày không có nhau.

Có những ngày, nỗi nhớ không cần báo trước, nó len vào lòng như cơn gió se lạnh giữa mùa hè. Nhẹ tênh, mà dai dẳng. Những ngày không anh, căn phòng tôi như rộng hơn, còn thời gian như dài ra gấp đôi.

Tôi đã quen với những đêm muộn, nghe giọng anh thủ thỉ kể chuyện linh tinh. Có hôm anh kể về chú chó con trong đơn vị mới được nhận nuôi, hôm thì cười vang vì đồng đội nấu canh mặn như nước biển. Những câu chuyện tưởng như chẳng đâu vào đâu, vậy mà lại khiến tôi nhớ đến phát khóc.

Giờ thì im lặng. Chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và màn hình điện thoại nằm yên lặng bên gối.

Tôi bắt đầu viết những dòng nhật ký, như một cách để đối thoại với chính mình – hoặc cũng có thể là với anh, nếu một ngày nào đó anh có thể đọc:

> “Anh Lộc à, hôm nay em lại nhớ anh. Em đã quen với việc anh gọi sau giờ cơm, quen với lời chúc ngủ ngon và giọng nói đều đều khiến em yên lòng. Bây giờ không có anh, em vẫn ổn – nhưng không có nghĩa là em không thấy trống vắng. Em lo cho anh, nhiều hơn em từng nghĩ.”

Thật ra, tôi biết những điều anh đang làm không dễ dàng gì. Không phải chỉ là xa nhau vài trăm cây số, mà là giữa chúng tôi còn có một khoảng cách lớn hơn: là khoảng cách giữa bình yên và nguy hiểm, giữa sự tự do của tôi và sự hy sinh âm thầm của anh.

Anh không thể hứa sẽ nhắn tin mỗi ngày. Không thể nói hôm nay ăn gì, ngủ mấy giờ, hay mai có thể rảnh. Nhưng anh luôn hứa một điều:

> “Anh sẽ luôn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ thật tốt để sớm trở về, không phải với ai khác – mà là với em.”

Tôi chọn tin, không phải vì tôi không sợ – mà vì tôi yêu.

Yêu một người lính, là chấp nhận những ngày dài lặng im. Là chấp nhận nhớ đến run cả tim nhưng vẫn phải tỏ ra kiên cường. Là chấp nhận đứng sau, lặng lẽ nhìn người mình thương khoác trên vai trọng trách nặng nề, rồi chỉ biết âm thầm cầu nguyện cho bình an.

> “Anh cứ yên tâm làm nhiệm vụ. Ở đây, em vẫn giữ thói quen đợi một tin nhắn, vẫn chờ một cuộc gọi. Em vẫn uống tách trà anh từng dặn đừng bỏ đường vì ‘ngọt đấy nhưng không thật’. Em vẫn đi qua góc phố mà lần đầu anh gọi, hỏi ‘Yến ơi, em có tin vào tình cảm qua những dòng chữ không?’

Em tin rồi đấy, anh à. Và em vẫn đang tin.”

Tôi không biết ngày anh trở về là khi nào. Có thể là một tuần, một tháng, hay lâu hơn. Nhưng tôi biết, mỗi ngày trôi qua, tôi vẫn đang giữ cho mình một tình yêu đủ nhẹ nhàng – đủ vững vàng để là điểm tựa cho anh.

Hôm nay trời trở gió. Bầu trời xám xịt và không khí lành lạnh như mùa thu lạc bước về giữa hè. Tôi lại ngồi bên cửa sổ, đặt tay lên màn hình điện thoại và khẽ thì thầm:

> “Anh có nghe không, tiếng lòng em gọi anh về…”

Tôi ngồi bên khung cửa sổ mở hé, gió đêm luồn vào nhè nhẹ. Ngoài kia, thành phố đã chìm vào giấc ngủ. Còn tôi – vẫn thức – với một tấm lòng hướng về nơi xa lắm, nơi mà ánh đèn không rực rỡ như phố thị, nơi mà sóng điện thoại đôi khi chỉ là một vệt mờ hiu hắt trên màn hình.

Trong tim tôi không còn là những câu hỏi “anh đang ở đâu, có an toàn không?” nữa, mà là một sự tin tưởng lặng lẽ: “Anh đang cố gắng từng ngày, và em cũng vậy.”

> Tình yêu, không phải lúc nào cũng cần hiện diện.

Đôi khi, chỉ cần một người ở xa biết rằng, nơi hậu phương…

có một người vẫn chờ. Vẫn đợi. Và vẫn thương.

Tôi khép cuốn nhật ký lại, tắt đèn và nằm xuống. Trước khi ngủ, tôi thủ thỉ trong lòng:

> “Ngủ ngon nhé anh. Ở nơi nào đó, nếu vô tình có thể nghe thấy, thì hãy biết rằng… em đang mơ về anh, với tất cả an yên trong tim.”

 

Khoảng cách…

không còn là thứ khiến tôi lo sợ.

Bởi tôi tin: khi hai người đủ yêu thương nhau,

thì khoảng cách chỉ là phép thử –

và chúng ta sẽ cùng nhau đi qua.

 

© Phong Lan – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Đợi Đến Ngày Trái Tim Mở Lối | Radio Tình Yêu


Để lại một bình luận