blogradio.vn – Nước biển xanh trong sẽ ôm lấy em, cuốn đi mọi đau khổ, mọi ký ức đã từng khiến trái tim em rướm máu.

***

Em từng mơ thấy mình lang thang trên những con hẻm ngoằn ngoèo, nơi ánh sáng chỉ len lỏi qua những khe tường đá phủ kín dây leo. Thị trấn ven biển từ thời trung cổ, lặng lẽ như một khúc ca đã ngủ quên, nằm chênh vênh trên vách đá cheo leo, đối diện với đại dương mênh mông. Ở nơi đó, tất cả dường như ngừng lại, chỉ còn thời gian tan chảy trong sự hoang dại, tự do, và buồn bã dịu dàng.

Những con đường lát đá nhỏ hẹp dẫn em đi qua những căn nhà màu xám bạc, qua những ô cửa sổ nhỏ xíu khép hờ, qua tiếng chuông nhà thờ vọng lên từ xa xăm. Hương biển mằn mặn trong không khí, xen lẫn chút hương thảo mộc từ những khu vườn trên cao, tạo nên một mùi vị đầy mê hoặc. Những dây leo bám chặt vào từng mảng tường đá, như thể chúng muốn níu giữ thời gian lại, để thị trấn này mãi mãi nằm yên trong sự tĩnh lặng hoài cổ của nó.

em se cho o dia trung hai

Biển dưới kia trải dài bất tận, ôm lấy vách đá với những cơn sóng vừa dữ dội vừa dịu dàng. Em đứng trên bờ đá, cảm thấy mình nhỏ bé trước đại dương, trước vẻ đẹp vừa kiêu hãnh vừa man mác buồn của nơi này. Ở đây, em không còn là em – em trở thành một phần của những ngọn gió, những cơn sóng, những bức tường đá cũ kỹ đầy vết thời gian.

Em bị ám ảnh bởi sự tự do và hoang dại của khung cảnh này, một vẻ đẹp không hoàn hảo nhưng lại khiến lòng người rung động sâu sắc. Nó gợi lên nỗi buồn không tên, một nỗi buồn không cần an ủi, chỉ đơn giản là tồn tại như vậy, man mác mà nên thơ.

Khi nghĩ về một ngày mình biến mất, em không cảm thấy sợ hãi. Em hình dung mình bước xuống biển, để làn sóng gột rửa những vết thương trĩu nặng trong lòng. Nước biển xanh trong sẽ ôm lấy em, cuốn đi mọi đau khổ, mọi ký ức đã từng khiến trái tim em rướm máu.

Em sẽ rời đi và điểm đến cuối cùng trên cõi đời này là Địa Trung Hải, nơi không ai biết và cũng không ai tìm kiếm được em. Ở đó, em không cần nói lời tạm biệt, cũng chẳng cần giải thích điều gì. Chỉ đơn giản là em sẽ tan biến, hòa vào sóng biển, vào những cơn gió mặn mòi, để trở thành một phần của khung cảnh mà em đã yêu từ lần đầu tiên nhìn thấy.

Địa Trung Hải sẽ giữ em lại, trong sự dịu dàng và lạnh lẽo của nó, như thể em đã luôn thuộc về nơi này.

Nhưng rồi em giật mình tỉnh giấc, trở về với căn phòng nhỏ, với bốn bức tường quen thuộc, với ánh đèn vàng nhàn nhạt hắt lên trần nhà. Ngoài kia, không có biển xanh, không có những vách đá cheo leo hay những con hẻm lát đá quanh co. Chỉ có âm thanh của phố xá vẫn đang miệt mài chuyển động, của một thế giới không ngừng quay dù em có mơ màng dừng lại bao lâu đi chăng nữa.

Có những giấc mơ đẹp đến mức khiến người ta không muốn thức dậy. Địa Trung Hải trong em là một nơi như thế – một nơi tự do tuyệt đối, một nơi có thể buông bỏ tất cả, ngay cả chính bản thân mình. Nhưng rồi em nhận ra, dù có yêu nó đến đâu, em vẫn chỉ là một kẻ đứng ngoài rìa, ngắm nhìn nó qua những giấc mơ mơ hồ.

Bởi vì thật ra, em không muốn tan biến. Không phải bây giờ. Không phải ở nơi ấy.

Sẽ có một ngày em thực sự đặt chân đến Địa Trung Hải, không phải để chết, mà để sống. Để đi qua những con hẻm nhỏ hẹp, chạm tay lên những bức tường đá xù xì, ngồi lặng yên trước đại dương và cảm nhận cơn gió thổi qua da thịt. Khi ấy, em sẽ không phải là một linh hồn lạc lối tìm kiếm sự giải thoát, mà là một người đang bước tiếp, đang sống trọn vẹn với những gì mình có.

Vậy nên, Địa Trung Hải à, nếu có một ngày em đặt chân đến, em mong mình sẽ không còn nghĩ về miền xa thẳm mà em sẽ đến sau khi kết thúc hành trình hữu hạn trên cõi đời này nữa nữa. Em mong mình sẽ ngồi trên vách đá nhìn ra biển khơi, không phải với ý nghĩ tan biến, mà là để cảm nhận từng cơn gió, từng con sóng vỗ vào bờ. Mong rằng khi ấy, em sẽ mỉm cười, không phải vì đã trốn chạy, mà vì cuối cùng em cũng đã tìm thấy chính mình.

© Hà Diệp – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Đi Tìm Chiếc Vé Hạnh Phúc | Radio Chữa Lành