Tôi năm nay 55 tuổi. Gần nửa cuộc đời tôi đã sống trong gian khổ và chịu nhiều thiệt thòi. Tôi vốn không có nghề gì cao sang, chỉ là một phụ nữ nông thôn, học ít, nên ngày trẻ chủ yếu ở nhà chăm sóc chồng con.

Ngày đó chồng tôi làm tài xế đường dài. Cuộc sống dẫu vất vả nhưng còn có người chia sẻ. Ai ngờ khi tôi 38 tuổi, anh gặp tai nạn khi đang giao hàng, ra đi đột ngột. Ngày nhận tin dữ, tôi gần như ngã quỵ.

Nhưng nước mắt không nuôi được con. Khi ấy, con trai tôi mới học cấp 2. Khi chồng còn sống, anh ấy cáng đáng hết nên tôi chẳng phải bận tâm. Nhưng giờ mọi thứ đều đổ lên đầu tôi.

Tôi buộc phải lao ra đời kiếm sống. Ban đầu, ai thuê gì tôi làm nấy: rửa chén quán cơm, quét dọn đường phố, bưng bê nhà hàng, … Công việc nặng nhọc, mệt mỏi, nhiều hôm về đến phòng trọ chỉ muốn nằm khóc, nhưng không dám than. Tôi luôn tự nhủ: “Nếu mình không đứng vững thì con mình sẽ ra sao?”

Dù bên ngoài mạnh mẽ, thật ra trong lòng tôi cũng yếu đuối và tủi thân vô cùng. Tôi gồng lên sống bởi tôi biết bản thân không còn chỗ dựa nào khác.

Sau một thời gian, có người quen rủ tôi đi làm giúp việc. Ban đầu tôi sợ lắm: sợ bị khinh thường, bị quát mắng. Nhưng dần dần tôi nhận ra công việc này hợp với mình: tôi quen chăm sóc nhà cửa, nấu nướng, trông người già. So với bưng bê bốc vác thì dễ chịu hơn. Thu nhập không cao lắm nhưng đều đặn, còn được ăn ở tại nhà chủ.

Tôi gắn bó với nghề giúp việc hơn chục năm nay. Cũng nhờ vậy mà tôi nuôi con ăn học nên người. Con trai tôi giờ đã lớn, đi làm, con vẫn luôn động viên tôi:

“Mẹ bớt làm đi, nghĩ cho bản thân một chút. Mẹ cũng nên tìm bạn già để có người bầu bạn.”

Bạn bè cũng khuyên tôi tái hôn. Tôi cũng từng nghĩ đến, tuổi già sống một mình thực sự buồn. Nhưng tôi không muốn kết hôn một cách qua loa. Nếu không tìm được người thật sự hiểu và thương mình thì tôi thà ở vậy còn hơn.

Giám đốc 70 tuổi ngỏ lời muốn cưới người giúp việc như tôi sự thật phía sau khiến tôi bỏ việc
Ảnh minh họa

Gần đây tôi nhận chăm sóc một ông cụ 70 tuổi, mọi người gọi là giám đốc Mạnh. Ông vốn là giám đốc một công ty nhỏ, có khoản tiền tiết kiệm lớn, nhà cửa đàng hoàng. Nhưng vợ mất sớm, con cái định cư nước ngoài hết, ông ở nhà một mình.

Khi tôi đến làm, công việc cũng không quá nặng. Lương hơn 8 triệu/tháng, được ăn ở luôn. Ông giám đốc tính tình điềm đạm, không hạch sách, không la mắng tôi bao giờ. Tôi cũng rất kính trọng ông vì sự từng trải và sự tử tế.

Thật lòng mà nói, tôi quý ông ấy. Ở tuổi này, có một công việc ổn định, người chủ tôn trọng, tôi thấy rất may mắn. Tôi còn tính làm lâu dài cho đến lúc không làm nổi nữa.

Cho đến một buổi trưa hôm đó…

Hôm ấy, ông chủ và tôi cùng ngồi xem tin tức trong phòng khách. Tôi đang rửa ly thì ông chợt gọi tôi ngồi xuống. Ông lúng túng rồi bất ngờ nói:

“Cô Lan à, tôi sống một mình buồn lắm. Tôi nghĩ mãi rồi. Tôi muốn tái hôn… với cô.”

Nghe vậy tôi sững sờ. Tôi 55 tuổi, ông 70 tuổi. Tôi không đẹp đẽ gì, chỉ là người làm thuê. Tôi bối rối nhưng cũng mủi lòng vì thấy ông già rồi vẫn cô độc.

Nhưng tôi cũng cảnh giác. Tôi đã trải qua nhiều gian khổ, không còn ngây thơ. Tôi nhìn ông nghiêm túc hỏi:

“Nếu cưới ông thì tôi được gì? Ngôi nhà này có đứng tên tôi không? Tiền tiết kiệm ông có chia cho tôi một nửa không?”

Tôi hỏi nửa đùa nửa thật, nhưng muốn biết ông nghĩ gì. Ai ngờ ông gạt đi ngay:

“Kết hôn thì cần gì mấy thứ đó. Tiền với căn nhà là mồ hôi công sức của tôi. Cô về đây được ăn sung mặc sướng, như thế còn chưa đủ sao?.”

Tôi cười nhạt. Tôi hiểu ngay. Ông không thật sự yêu tôi. Chẳng qua ông nghĩ nếu cưới tôi thì khỏi phải thuê giúp việc, mỗi tháng đỡ mất mấy triệu tiền công.

Hôm đó tôi xin phép ra ngoài một lát rồi tự mình quyết định nghỉ việc.

Tôi nói với ông:

“Cháu không dám nhận lời. Cháu cần một người bạn đời thật lòng yêu thương, không phải hợp đồng trá hình. Xin phép chú, cháu nghỉ việc để mọi thứ đỡ khó xử.”

Ông giám đốc không nói gì thêm. Tôi dọn đồ, rời đi.

Nhiều người nghe chuyện bảo tôi dại. Nhưng tôi không nghĩ vậy. Tôi đã lăn lộn nửa đời để hiểu một điều: Hạnh phúc không thể đổi bằng đồng lương hay chỗ ở. Nếu không có yêu thương và tôn trọng thật sự thì cưới để làm gì?

Giờ con trai tôi đã lớn. Tôi cũng không còn sợ nghèo như trước. Tôi chỉ mong cuối đời có thể sống an yên, tự trọng, thanh thản. Nếu có duyên, gặp được người thật lòng, tôi vẫn sẵn sàng mở lòng. Còn nếu không thì tôi cũng sẽ tự chăm sóc bản thân mình.

Đó là câu chuyện thật của tôi- một người phụ nữ bình thường, đã quá nửa đời người nhưng vẫn tin hạnh phúc thật sự quan trọng hơn tiền bạc. Tôi chia sẻ để chị em phụ nữ hiểu rằng: chúng ta có quyền lựa chọn cuộc sống và người đồng hành xứng đáng, dù ở bất kỳ tuổi nào.

Thuê giúp việc, tôi sốc khi được tiết lộ bí mật mà bố mẹ chồng giấu giếm nhiều năm liềnMấy ngày nay, tôi gần như mất ngủ. Tôi từng nghĩ mình có một người chồng tốt cùng gia đình nhà chồng tử tế, hóa ra, mọi thứ chỉ là giả tạo.

Theo Thương Trường