blogradio.vn – Không phải tình yêu. Không phải cảm nắng. Chỉ là… một mối dây mỏng manh vừa buộc hờ từ tim người này sang tim người kia.
***
Hà Nội vào đông chẳng nói trước bao giờ. Sáng còn nắng, chiều đã mưa như trút nước. Mưa rơi lặng lẽ lên từng ô cửa kính xe buýt, rồi ào ạt xô xuống mặt đường, trắng xóa cả không gian. Đức đứng bên hiên một cửa hiệu sách đã đóng cửa, tay ôm túi tài liệu, mắt dõi theo dòng người vội vã dưới những chiếc ô đủ màu sắc.
Chiếc áo hoodie mỏng không đủ giữ ấm, hơi lạnh xuyên qua lớp vải, ngấm vào da thịt, khiến Đức rùng mình. Cơn mưa đến bất ngờ, còn anh thì quên mang theo ô – thứ vốn chỉ nằm lăn lóc trong ngăn tủ suốt cả mùa hè dài vừa qua.
Ngay lúc đó, anh thấy một quán cà phê nhỏ, nằm nép mình trong một con ngõ, tấm biển gỗ ghi “ Lặng” treo lặng lẽ trên cánh cửa kính mờ hơi nước. Ánh đèn vàng nhạt hắt ra từ bên trong như một lời mời dịu dàng. Đức không nghĩ ngợi, bước nhanh qua vũng nước đọng, đẩy nhẹ cánh cửa bước vào.
Tiếng chuông gió leng keng vang lên.
Không gian bên trong khiến anh khựng lại. Mùi cà phê rang mới quyện cùng mùi gỗ ấm, phảng phất đâu đó là chút nhạc jazz nhẹ nhàng từ loa nhỏ đặt ở góc quán. Căn phòng chỉ có bốn bộ bàn ghế gỗ, vài kệ sách cũ và những bức tranh vẽ tay treo lặng lẽ trên tường. Một nơi dường như không dành cho những ai vội vã.
Phía sau quầy, một cô gái đang lau ly thủy tinh ngẩng lên. Mái tóc dài buộc gọn, gương mặt thanh tú và ánh mắt sâu, tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng.
– Anh ngồi đâu cũng được, lát nữa em mang menu ra nhé.
Giọng nói dịu dàng, ấm áp nhưng có chút gì đó khiến Đức chững lại một giây. Anh gật đầu, chọn chỗ gần cửa sổ – nơi có thể nhìn mưa rơi bên ngoài và nhìn thấy cô gái ấy bên trong.
Cô mang ra một quyển menu nhỏ, đặt nhẹ xuống bàn. Anh lật qua vài trang, rồi chọn cà phê đen nóng. Cô mỉm cười khẽ gật.
– Hôm nay mưa bất chợt quá ha. Hà Nội cứ thích chơi trò trốn tìm với mùa.
Đức bật cười nhẹ. Lâu lắm rồi, anh mới nghe ai đó nói một câu nhẹ nhàng mà khiến lòng mình lặng đi như vậy.
– Cũng may là có quán của em ở đây. Không thì anh ướt như chuột lột rồi.
– Không phải quán của em đâu, em chỉ làm thêm thôi. Nhưng mà em cũng thích mưa. Mỗi lần trời mưa, khách ít, không gian lại yên tĩnh hơn. Như bây giờ.
Đức gật đầu. Anh rút máy tính bảng ra, định vẽ nốt bản thiết kế đang dang dở, nhưng rồi không hiểu sao lại cứ nhìn về phía quầy, nơi cô gái ấy đang đứng pha cà phê. Mỗi động tác đều nhẹ nhàng, như đã quen với sự tĩnh lặng.
Khi ly cà phê đặt trước mặt, anh khẽ nói:
– Anh là Đức. Còn em?
Cô ngẩng lên, ánh mắt nhìn thẳng, không né tránh.
– Em là Trang.
Một cái tên đơn giản, nhưng giọng cô khi thốt ra lại nghe như một nốt nhạc trầm lặng, ngân dài trong lòng anh.
Bên ngoài, mưa vẫn rơi đều. Còn bên trong, giữa ánh đèn vàng và mùi cà phê ấm, một điều gì đó vừa bắt đầu – rất khẽ, rất chậm. Nhưng đủ để trái tim Đức, tưởng đã khô khốc từ lâu, chợt rung lên khe khẽ.
Sau buổi chiều trú mưa hôm ấy, Đức trở về ký túc xá với ly cà phê còn nửa vơi trong tay và một điều gì đó khó gọi tên đọng lại trong lòng. Anh không nhớ rõ mình đã kể gì với thằng bạn cùng phòng, chỉ biết rằng đêm đó, trong lúc vẽ dở bản thiết kế cho đồ án cuối kỳ, tâm trí anh cứ lơ lửng quanh hình ảnh cô gái có giọng nói dịu dàng và ánh mắt tĩnh lặng như nước hồ thu.
Hai ngày sau, không còn cơn mưa nào nữa, nhưng Đức vẫn quay lại quán “Lặng”.
Lần này là một buổi chiều nắng nhạt, gió se se, hàng cây trong ngõ nghiêng mình theo gió, thả lá khô lác đác rơi. Cánh cửa gỗ vẫn kêu một tiếng “keng” nhẹ khi anh đẩy vào. Quán vắng. Và Trang đang lau bàn.
– Chào anh. Vẫn cà phê đen chứ? – Cô hỏi, ánh mắt nhận ra anh.
Đức hơi ngập ngừng, rồi cười nhẹ.
– Ừ, cà phê đen. Nhưng hôm nay có thể thêm một chút đường được không?
– Lúc trước anh bảo không thích vị ngọt.
– Hôm nay thấy… đời hơi đắng. Cần thêm tí cân bằng.
Trang khẽ mỉm cười. Một nụ cười rất nhẹ, như thể cô hiểu điều gì đó trong câu nói ấy, nhưng không cần phải hỏi thêm.
Từ hôm ấy, Đức bắt đầu trở thành “vị khách quen không cố tình”. Cứ vài hôm, vào khoảng chiều muộn, anh lại ghé quán “Lặng” khi trường tan học. Có hôm mang theo laptop, giả vờ làm bài. Có hôm chỉ ngồi lặng lẽ đọc sách. Và lần nào cũng ngồi đúng chiếc bàn cạnh cửa sổ – chỗ có thể nhìn ra ngoài, và cũng nhìn thấy Trang mỗi khi cô bước qua.
Không ai trong hai người nói gì nhiều. Trang vẫn giữ sự chừng mực của một người phục vụ tốt – nhẹ nhàng, lịch sự, đủ thân thiện nhưng không bao giờ vượt quá ranh giới.
Đức thì cũng chẳng rõ mình mong chờ điều gì. Chỉ là, trong cái guồng quay mỏi mệt của việc học, của gia đình, của những khoảng trống không tên trong lòng… anh thấy quán nhỏ ấy, và sự có mặt lặng lẽ của Trang, như một nơi để tim mình dừng lại, nghỉ một chút.
Có lần, anh đến vào ngày mưa lất phất. Trang đặt ly cà phê xuống bàn, kèm theo một câu:
– Mưa hôm nay không bất ngờ như hôm đó. Nhưng cũng đủ làm người ta buồn một chút, ha anh?
Đức ngẩng lên nhìn cô. Câu nói ấy, cách cô nói, và ánh mắt ấy, không còn đơn thuần là của người phục vụ với khách. Giữa họ, có gì đó rất khẽ đang dịch chuyển.
Không phải tình yêu. Không phải cảm nắng. Chỉ là… một mối dây mỏng manh vừa buộc hờ từ tim người này sang tim người kia.
Đức nhấp ngụm cà phê, mắt nhìn mưa rơi ngoài khung cửa kính. Không gian trong quán vẫn là bản nhạc jazz cũ, nhẹ như hơi thở. Trang ngồi sau quầy, vừa gấp khăn, vừa khe khẽ ngân nga theo nhịp. Lần đầu tiên Đức nghe cô hát, giọng trong và hơi khàn ở cuối câu, mang màu sắc hoài niệm.
– Bài này tên gì vậy em? – Đức lên tiếng.
– “Autumn Leaves”… bài cũ lắm rồi. Nhưng em thích mấy bản nhạc xưa như thế. Cảm giác như… thời gian chậm lại.
– Ừ, đúng thật. Cảm giác ngồi đây, nghe em hát, nhìn mưa rơi… tự nhiên anh thấy mình như sống trong một thế giới khác.
Trang nhìn anh, thoáng ngạc nhiên rồi bật cười khẽ:
– Anh hay nói những câu nghe như thơ.
– Không, thật đấy. Mỗi lần đến đây, anh thấy lòng nhẹ đi nhiều. Không phải ai cũng có được một không gian như thế này để trú ẩn.
Cô ngừng tay, ánh mắt dịu lại:
– Hồi trước… em cũng hay tìm những chỗ như vậy. Mỗi khi mệt, mỗi khi thấy mình lạc long giữa thành phố. Cứ bước vào một quán cà phê, gọi một ly nước rồi ngồi đó đến tối. Không ai hỏi han, không ai phán xét. Chỉ có mình và cái bàn trống.
Đức nhìn cô, muốn hỏi thêm, nhưng rồi im lặng. Có một điều gì đó rất buồn và rất cũ trong ánh mắt ấy. Như thể Trang đã từng bước qua một đoạn đời rất dài, rất cô đơn, và rất nhiều thứ không dễ gọi thành tên.
– Còn bây giờ? Em còn thấy lạc lõng nữa không?
Trang im lặng một lúc rồi đáp, giọng nhỏ lại:
– Đỡ hơn rồi. Giờ em biết rõ mình là ai. Chỉ là… đôi khi vẫn thấy người ta nhìn mình lạ lắm. Như thể em là một thứ gì đó… không thuộc về nơi này.
Câu nói ấy khiến tim Đức chùng xuống. Anh cảm nhận rõ rằng Trang không phải người đơn giản. Phía sau vẻ ngoài yên tĩnh ấy là một thế giới mà anh chưa hiểu hết. Và anh biết, nếu đủ dũng cảm bước vào, có thể mình sẽ đối mặt với nhiều điều không dễ dàng.
– Anh không biết em từng trải qua chuyện gì. Nhưng anh nghĩ… mỗi người đều có một cách riêng để tồn tại. Và em đã chọn cách rất đẹp để sống.
Trang nhìn anh. Lâu thật lâu. Rồi khẽ gật đầu. Không cười, không né tránh. Chỉ là một cái gật đầu rất nhẹ, như lời cảm ơn không cần nói thành lời.
Chiều hôm ấy, khi Đức rời quán, trời đã tạnh mưa. Đường về ký túc xá vẫn ướt, lá cây rụng đầy vỉa hè. Nhưng trong lòng anh, có gì đó ấm lên rất rõ. Không phải vì cà phê, không phải vì nhạc, mà vì ánh nhìn cuối cùng của Trang trước khi anh bước ra khỏi cánh cửa gỗ có tiếng chuông leng keng ấy.
Một buổi chiều, quán vắng hơn thường lệ. Ngoài trời mưa phùn rơi lất phất như bụi, bảng hiệu gỗ đung đưa khẽ kêu. Đức đến sớm hơn mọi hôm, mang theo vài cuốn sách kiến trúc cũ, nói là để tìm cảm hứng cho đồ án.
Trang đang ngồi sau quầy, chăm chú chép lại công thức pha chế vào một cuốn sổ tay cũ. Mái tóc xõa nhẹ, chiếc áo len màu be khiến cô trông nhỏ nhắn và yên bình. Đức ngập ngừng một lúc, rồi rót cho mình một cốc nước lọc, tiến đến quầy:
– Em làm thêm gì nữa ngoài ở đây không?
Trang ngẩng lên, nhìn Đức. Một cái nhìn không đề phòng như thường lệ.
– Em có dạy kèm tiếng Anh cho một bé lớp 6. Nhà nó gần đây. Tối thứ ba, thứ năm. Cũng không nhiều tiền lắm, nhưng ổn.
Đức gật đầu, không hỏi thêm. Nhưng cô lại chủ động tiếp lời:
– Trước đó thì em làm đủ thứ. Phát tờ rơi, phục vụ quán ăn, bưng bê cho hội chợ, có lúc đứng bán bánh mì giữa đường vào mùa đông.
– Vất vả thật.
– Cũng không đến nỗi. Lúc ấy không nghĩ gì nhiều, chỉ là muốn đủ tiền để sống. Còn hơn… sống phụ thuộc vào ai đó.
Câu nói cuối khiến Đức hơi sững lại. Trang dường như cũng nhận ra mình vừa để lộ điều gì đó.
– Ý em là… phụ thuộc vào người ta, dễ bị coi thường lắm. Dễ bị bỏ rơi. Mà em thì sợ cảm giác đó. Sợ nhất là khi người ta biết quá khứ mình, rồi quay đi như thể chưa từng biết.
Đức im lặng. Không gian trong quán cũng như nín thở. Ngoài kia, mưa vẫn rơi đều trên mái tôn.
– Anh không biết em đã từng trải qua điều gì, nhưng nếu ai đó rời bỏ em vì quá khứ, thì người đó chưa bao giờ thật sự xứng đáng.
Trang khẽ mỉm cười. Nhưng trong ánh mắt ấy là một nỗi buồn sâu thẳm.
Tối hôm đó, sau khi Đức rời quán, Trang ngồi một mình rất lâu. Cô không bật đèn, chỉ để ánh sáng vàng từ ngoài phố hắt qua khung kính.
Tim cô đập chậm và trĩu nặng. Cô biết mình đã để lộ quá nhiều. Biết rằng mình đang bắt đầu thấy nhớ một người khách… không hẳn là khách nữa. Nhưng chính điều đó lại khiến cô hoang mang.
Cô từng nghĩ rằng mình đã đủ mạnh mẽ để không cần ai cả. Nhưng giờ đây, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt của Đức khi nhìn mình, giọng nói dịu dàng không phán xét, cô lại thấy sợ.
Sợ nếu một ngày Đức biết hết tất cả – về tuổi thơ lặng lẽ, về người đàn ông từng khiến cô muốn biến mất khỏi thế giới này, về những buổi tối một mình ngồi ở công viên không biết ngày mai ăn gì, và về con người thực sự của cô… liệu anh còn ở lại?
Vài hôm sau, Đức đến quán, nhưng Trang không có ở đó. Cô xin nghỉ, lý do là mệt. Nhưng thực ra, cô cần trốn. Trốn chính cảm xúc của mình. Trốn cái cảm giác vừa hy vọng, vừa tuyệt vọng đang lớn dần trong lồng ngực.
Quán “Lặng” đóng cửa suốt ba hôm. Mỗi chiều đi học về, Đức đều ghé ngang, đứng lặng trước cánh cửa gỗ quen thuộc. Không ai báo trước, không tấm biển nhỏ nào ghi lý do. Chỉ có im lặng và cảm giác trống trải len vào lòng.
Chiều thứ tư, trời vẫn âm u, gió bấc lạnh hơn thường lệ. Đức đứng một lúc lâu trước cửa, rồi quay đi. Nhưng khi ngang qua con hẻm nhỏ sau quán, anh bất chợt thấy một dáng người quen quen đang thu dọn mấy chậu cây cảnh sau bếp. Là Trang.
Cô mặc chiếc áo hoodie xám rộng thùng thình, tóc búi gọn, khuôn mặt không trang điểm, hơi tái.
– Trang.
Cô khựng lại khi nghe tiếng anh. Rồi quay ra, gượng cười:
– Anh làm gì ở đây?
– Anh ghé quán. Thấy đóng cửa mấy hôm, lo… Em ốm à?
– Không, chỉ… chỉ là cần nghỉ một chút.
Đức im lặng. Gió cuốn lá khô xào xạc dưới chân họ.
– Anh có thể giúp gì không?
– Không đâu. Em… không sao cả. Chỉ là… có lúc em không biết mình nên tiếp tục làm gì. Không biết mình có đang sống đúng không.
Trang cúi đầu, hai tay nắm chặt tay áo. Đức nhận ra cô đang run, không hẳn vì lạnh.
– Trang, em muốn nói gì thì cứ nói. Đừng cố gồng lên.
Cô ngước lên nhìn anh, mắt đỏ hoe, giọng như nghẹn lại:
– Anh không hiểu đâu… Nếu một ngày anh biết em không giống những gì anh nghĩ… anh sẽ thất vọng. Anh sẽ rời đi. Ai cũng vậy cả.
Đức lặng người. Lời nói đó không hẳn là một lời thú nhận, nhưng có gì đó như vỡ ra trong tâm trí anh. Một mảnh ghép lặng lẽ tự vào đúng vị trí.
Anh không hỏi gì. Cũng không cố an ủi.
Chỉ là bước đến gần, nhẹ nhàng đưa cho cô chiếc khăn tay trong túi áo khoác.
– Anh không biết quá khứ của em. Và cũng không cần biết hết. Anh chỉ cần biết… người trước mặt anh bây giờ là em, là Trang – một người con gái mạnh mẽ, sống thật và xứng đáng được yêu thương.
Trang không nói gì. Nước mắt cô rơi, nhưng môi khẽ mỉm cười. Một nụ cười vừa biết ơn, vừa sợ hãi.
Sợ mình tin lần nữa. Sợ mình hy vọng.
(Còn tiếp)
© Hoàng Sâm – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Em Luôn Hướng Về Anh Như Bồ Công Anh Luôn Bay Theo Hướng Gió | Blog Radio
Thể Thao
Zubimendi rực sáng, Arsenal thắng ‘ba sao’
Th9
Công Nghệ
Zalo, Facebook… bỗng dưng bị khóa, cần làm gì?
Th9
Công Nghệ
Zalo vừa có loạt thay đổi quan trọng: Tất cả người dùng cập nhật sớm để không bỏ lỡ quyền lợi
Th9
Công Nghệ
Zalo thu phí zCloud trên iPhone đắt hơn Android, người dùng hỏi tại sao vậy?
Th8
Công Nghệ
Zalo ra thông báo quan trọng tới hàng chục triệu người dùng: Ai cũng nên cập nhật sớm, tránh mất quyền lợi
Th8
Công Nghệ
Zalo ra thông báo mới nhất: Tất cả công dân Việt Nam cần cập nhật ngay để không bị mất quyền lợi
Th9
Công Nghệ
Zalo có thay đổi mới, người dùng cần biết kẻo mất quyền lợi
Th8
Công Nghệ
Zalo cán mốc 78,3 triệu người dùng, đặt Viettel, VNPT, MobiFone trước ‘bẫy đường ống’
Th9
Thể Thao
Yu Zidi, thần đồng Trung Quốc 12 tuổi thay đổi bơi lội thế giới
Th8
Công Nghệ
YouTube triển khai AI xác minh độ tuổi người dùng từ tháng 8/2025
Th8
Công Nghệ
YouTube thử nghiệm AI tự chỉnh sửa video của người dùng
Th9
Công Nghệ
YouTube tặng 2 tháng Premium cho người dùng với 1 điều kiện
Th9
Công Nghệ
YouTube khai tử mục Thịnh hành
Th7
Công Nghệ
YouTube hạn chế việc dùng chung gói Premium Family
Th9
Công Nghệ
YouTube đã tiếp cận hơn 55 triệu người dùng từ 18 tuổi trở lên tại Việt Nam
Th8
Công Nghệ
YouTube bắt đầu “càn quét” tài khoản chia sẻ Premium Family không hợp lệ
Th9
Công Nghệ
YouTube bắt đầu “càn quét” tài khoản chia sẻ Premium Family không hợp lệ
Th9
Sức Khỏe
Yoga là gì? Các loại yoga phổ biến và công dụng khi tập yoga
Th9
Radio My
Yêu thương nào ấp ủ những mầm non
Th9
Radio My
Yêu thương cho đi
Th9
Radio My
Yêu say đắm 2 năm, chàng trai ‘bỏ chạy’ sau 3 tháng sống thử
Th8
Radio My
Yêu người khác khi đang ly thân, có bị xem là ngoại tình?
Th9
Radio My
Yêu lại từ đầu
Th9
Nhạc Của Hùng
Yêu Là “Tha Thu” | QUANG HÙNG
Th9
Radio My
Yêu cô gái 1m2, chàng trai Thanh Hóa vượt 1.300km về ở rể và cái kết
Th9
Thời Sự
Yêu cầu kiểm điểm vụ đề xuất lấy biệt thự trong di tích làm chỗ ở cho Phó giám đốc Sở
Th8
Thời Sự
Yêu cầu của Chủ tịch TP Cần Thơ trong ngày khởi công tuyến đường hơn 7.200 tỷ
Th9
Thời Sự
Yên Bài: Vững bước phát triển, khẳng định vị thế sau sáp nhập
Th8
Công Nghệ
YBY1 lập kỳ tích vô địch cả hai hạng mục tại Đấu Trường Hỗn Chiến Mùa 2
Th8
Thể Thao
Yamal tỏa sáng, Barca đánh bại Mallorca ở vòng 1 La Liga 2025-2026
Th8
Thể Thao
Yamal tái xuất ấn tượng, Barcelona vượt mặt Real Madrid lên đỉnh bảng
Th9
Thể Thao
Yamal lập cú đúp mừng áo số 10, Barca thắng to
Th8
Thể Thao
Yamal lập công, Barca ra quân tưng bừng nhờ…trọng tài
Th8
Thể Thao
Yamal khiến đối thủ đốt đền, Barca thoát hiểm phút bù giờ
Th8
Thể Thao
Yamal ghi bàn trong tình huống gây tranh cãi, Barcelona vẫn đứt mạch toàn thắng
Th9
Thể Thao
Yamal chói sáng, Barca đoạt cúp Joan Gamper
Th8
Thời Sự
Ý thức của người dân có chuyển biến tích cực
Th8
Thông Tin Tiêu Dùng
Y pháp và pháp y khác nhau như thế nào?
Th9
Ẩm Thực
Xuýt xoa cá hấp mắm gừng thơm lừng góc bếp
Th8
Thời Sự
Xuyên đêm đưa chuyên cơ từng chở Bác Hồ sang Triển lãm quốc gia
Th8
Thời Sự
Xưởng mất điện cả ngày bỗng cháy đỏ rực trong đêm, khói bốc cao hàng chục mét
Th8
Thời Sự
Xứng đáng với trọng trách, tạo dấu ấn đặc biệt trong lòng Nhân dân
Th9
Giải Trí
Xúc động ước nguyện tuổi 80 của NSND Bạch Tuyết
Th8
Giải Trí
Xúc động ngắm nhìn hình ảnh ‘Những người con của Tổ quốc’
Th8
Radio My
Xúc động lời dặn của bố chồng tương lai, cô gái vượt 1.200km về Nghệ An làm dâu
Th8
Thời Sự
Xúc động lễ chia tay thầy Lê Bá Khánh Trình, 4 tiến sĩ đàn hát ‘Thời thanh niên sôi nổi’
Th8
Thời Sự
Xúc động khoảnh khắc các biên đội trực thăng kéo cờ Đảng, cờ Tổ quốc bay trên Quảng trường Ba Đình
Th8
Thời Sự
Xúc động hình ảnh hàng trăm giáo viên tình nguyện đến vùng lũ dọn dẹp trường lớp
Th8
Giải Trí
Xúc động hàng triệu người hòa giọng Quốc ca trong ngày 2/9
Th9
Radio My
Xúc động cha già gánh gần 80kg đặc sản, vượt hơn 600km đến thăm con cháu
Th9
Thông Tin Tiêu Dùng
Người xưa dặn 3 thứ này dù thích cũng không được mang về nhà
Th9
Thông Tin Tiêu Dùng
Trồng 5 loại hoa này trước nhà: Hoa càng nở đẹp gia chủ càng tổn hại tài lộc
Th9
Thông Tin Tiêu Dùng
3 loại cây hợp cả 5 mệnh, cực tốt cho gia đình nhiều người xung khắc, trồng trong nhà vừa đẹp vừa giàu
Th9
Thông Tin Tiêu Dùng
Cô hồn lùi xa, tháng 8 âm lịch tới hãy làm việc này để đón tài lộc, vận may khởi sắc
Th9
Thông Tin Tiêu Dùng
Tháng 7 dọn dẹp nhà cửa rất tốt nhưng phải tránh 3 điều này kẻo đại kỵ phong thủy làm hao tài tổn lộc
Th8
Thông Tin Tiêu Dùng
Trồng rau húng quế trong nhà: vừa tốt phong thủy vừa lợi sức khỏe
Th10
Thời Sự
‘Anh Tạ’ phim Mưa đỏ và nhạc sĩ Nguyễn Văn Chung khiến học sinh phấn khích
Th9
Thời Sự
‘Áp lực thi cử nên dạy Toán luyện đề, giải mẫu nhiều hơn khuyến khích sáng tạo’
Th9