News :
Sinh viên hiến gan cứu thầy Cách nhận biết video AI bằng Gemini không phải ai cũng biết Tin chuyển nhượng hôm nay 23/12: Sao MU nhận đề nghị từ Ý, Lyon xúc tiến tiền đạo Real Madrid Không phải mê tín: Nhà có 4 đặc điểm này càng ở càng “vượng”, tài lộc dễ sinh sôi Startup Hyra Holdings đang gây xôn xao của Shark Hưng: Tăng vốn điều lệ gấp 14 lần trong hơn 1 năm Lần đầu cãi lời bố: Tôi nhất quyết không cho phép ‘nhà nội’ đứng ra gả chồng sau 20 năm ruồng rẫy Samsung Tab A8: Đánh giá chi tiết, cấu hình và có nên mua không? Xiaomi 17 Ultra chính thức xác nhận thiết kế, ra mắt vào ngày 25/12 Cuối năm Tổ tiên dặn: Nhà xuất hiện 3 dấu hiệu này, coi chừng hao tài tốn của Cuộc sống hiện tại của em bé Singapore được thông tim từ trong bào thai: Những chuyện đẫm nước mắt lần đầu BS Việt lên tiếng Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ Review loa Onyx Studio 7: Đánh giá chi tiết từ A đến Z Những trường hợp có thể bị ngân hàng khóa tài khoản thanh toán ChatGPT Plus giá hơn 500.000 đồng nay có thể nhận miễn phí, xem ngay hướng dẫn trong bài viết này Internet Day 2025: Khi “niềm tin số” trở thành điều kiện sống còn của Internet Việt Nam Apple thử nghiệm công nghệ kính siêu mỏng cho iPhone Fold để loại bỏ nếp gấp 5 ngày sinh Âm sướng từ trong trứng, trời định số giàu Ngủ 1 giấc dậy, cô gái 21 tuổi phát hiện mông mình trong tình trạng khủng khiếp, bác sĩ cảnh báo: Thứ này không thể dùng suốt đêm! 10 năm sống chung với sở thích tình dục kỳ quặc của chồng, tôi muốn ly dị Avatar 3 làm ‘tắc nghẽn’ rạp chiếu, 3 ngày thu 100 tỷ Cách lắp điều hòa đúng kỹ thuật, an toàn và hoạt động bền bỉ Nhiều gấp 5 lần Mỹ, 7 lần Nhật Bản – Đây mới là cường quốc robot khi sở hữu gần 8.000 bằng sáng chế Ngôi sao ‘bom tấn’ của Liverpool gãy chân, phải nghỉ thi đấu dài hạn Điện thoại Sơn Tùng M-TP có phiên bản mini 3 ngày sinh Âm lịch cho thấy, bạn có phải là người được phúc khí bao bọc suốt đời không? Đất Xanh Group dùng hơn 1.700 tỷ đồng từ chào bán cổ phiếu để làm gì? XIN NHẮC NHỞ: Đây là 5 kiểu phụ nữ mãn kinh sớm thích “tấn công” nhất, chỉ mong bạn không trong danh sách! Mỗi ngày ăn 2 nắm đậu phộng rang: Khoa học phát hiện điều bất ngờ Quạt nhỏ để giường: Top mẫu chạy êm, mát nhẹ, đáng mua hiện nay Tin nhắn Zalo bình thường như thế này nhưng đủ khiến tài khoản ngân hàng của bạn “bốc hơi” HUAWEI Nova 15 Pro và HUAWEI Nova 15 Ultra ra mắt: Chip Kirin 9010S, màn hình LTPO 120Hz và loạt tính năng cao cấp Lịch thi đấu bóng đá hôm nay 23/12: Trực tiếp Arsenal đấu với Crystal Palace Trồng cây đinh lăng trước nhà: Trấn trạch an gia, người này càng trồng càng vượng lộc 7 thói quen ăn lẩu “phá thận” cực nhanh nhưng hiếm người Việt nào chưa từng làm Đau tim và đột quỵ: cách phân biệt nhanh trong tình huống khẩn cấp Cục trưởng Xuân Bắc trò chuyện hài hước với con trai, Trấn Thành lộ body gây ‘sốt’ Napoli đoạt siêu cúp Ý nhờ cú đúp của David Neres Nhà có 5 dấu hiệu này chứng tỏ vận khí đang lên, năm 2026 trúng lớn giàu to https://thuvienphapluat.vn/lao-dong-tien-luong/Lịch nghỉ Giỗ tổ Hùng Vương 2026 người lao động được nghỉ tới 3 ngày trong trường hợp nào? Ông Nguyễn Đức Thụy thôi làm Chủ tịch LPBank, được HĐQT khen thưởng đột xuất 10 tỷ đồng Ở tuổi U60, tôi muốn đi bước nữa nhưng con gái phản đối kịch liệt Đột ngột gỡ báo cáo của Ủy ban điều tra độc lập, FAM vội giải thích 5 bức tranh phong thủy gây hại này, tuyệt đối không treo ở phòng ngủ Bán nhà 4 tỷ cho con mua chung cư, mẹ tôi thu mình trong sự xét nét của con rể VPBank có thông báo quan trọng đến khách hàng, chính thức áp dụng từ 1/1/2026 Ngôi sao hàng đầu Nhật Bản bị đứt dây chằng, gần như chắc chắn lỡ World Cup 2026 Thêm vài giọt này, trứng rán nở phồng gấp đôi, xốp mịn, không tanh Loại cây được Singapore đánh giá là “cây được chọn”: Việt Nam trồng từ Bắc tới Nam, đi đâu cũng thấy Phát hiện thêm tin vui cho người yêu thích cà phê Nữ nghệ sĩ hát ‘Dạ cổ hoài lang’ khiến đạo diễn thắng giải Cannes bật khóc

Hà Giang với tớ là cậu

Hà Giang với tớ là cậu


 

blogradio.vn – Nơi ấy chỉ là nơi tớ thỉnh thoảng ghé qua khi theo ông bà lên chăm coi đồi chè đồi cam dăm hôm, nhưng lại trở nên thân thuộc với tớ chỉ vì tớ biết rằng nếu tớ đứng ở sân nhà ông bà nhìn sang sân nhà cậu, cậu sẽ chạy ra và vẫy tay lại với tớ ngay. Điều đó đã vô thức in một dấu ấn rất sâu trong tâm hồn một con nhóc chưa hề biết gì, để rồi khi nó nhận ra thì đã không thể gặp lại cậu nữa. 

***

Tớ đã trở lại thành phố ấy, à không, phải nói đúng hơn là trở lại Hà Giang, không biết bao nhiêu lần, như một kẻ mải miết đi tìm lại bóng hình đã in sâu vào trái tim mình suốt mười năm qua.

Hà Giang trong ký ức tớ là một miền trời mênh mông ôm lấy những triền đồi xanh mướt, nơi gió thổi qua từng tán cây như lời thì thầm của núi rừng. Là con đường đất sỏi dẫn qua những bờ rào đá, ở dưới là những con suối róc rách chảy không kể ngày đêm. Là những buổi chiều vàng óng, nắng nghiêng nghiêng rải xuống sân nhà ông bà, loang trên những bắp ngô treo trước hiên, tỏa mùi thơm ngai ngái của đất cát sau cơn mưa được tắm mình trong ánh nắng.

Ngày ấy, tớ chỉ là một cô bé từ thành phố lên, lạc vào thế giới của núi rừng đầy những mộng mơ. Dù là đứa con gái duy nhất giữa đám trẻ con, tớ vẫn xông xáo lao vào những trò đánh trận giả, chân tay lấm lem đầy đất cát, tóc rối bung dưới nắng chiều. Cậu bằng tuổi, nhưng luôn miệng gọi tớ là “chị” chỉ vì tớ cao hơn và có vẻ… ra dáng hơn. Chúng ta không ngày nào yên ổn, lúc thì tranh nhau một nhánh cây, lúc lại cãi nhau vì một trò chơi, chẳng ai chịu nhường ai. Nhưng chỉ khi một đứa ngã trầy đầu gối hay khóc nức nở, đứa kia sẽ lập tức ngồi xuống bên cạnh, đưa tay phủi bụi, rồi tìm một câu vụng về nào đó để xoa dịu nỗi đau của bạn mình.

Hà Giang với tớ là tiếng chim vang vọng khắp núi rừng, là bầu trời luôn trong xanh quang đãng khác hẳn với ở thành phố, là mùi quế thơm ngát trong vườn ông bà, là màu xanh của lá chuối, màu đỏ thẫm của hoa gạo rụng bên đường. Là thứ thiên nhiên vừa mạnh mẽ vừa hiền hòa, ôm lấy tớ như một chiếc chăn ấm. Có những loài hoa, những loại quả mà tớ chưa từng thấy dưới xuôi, cứ như thể chỉ tồn tại để dành riêng cho những ai đặt chân lên mảnh đất này.

Và Hà Giang, với tớ còn đặc biệt hơn tất cả những miền đất trù phú được thiên nhiên ban tặng, là vì có cậu. Nơi ấy chỉ là nơi tớ thỉnh thoảng ghé qua khi theo ông bà lên chăm coi đồi chè đồi cam dăm hôm, nhưng lại trở nên thân thuộc với tớ chỉ vì tớ biết rằng nếu tớ đứng ở sân nhà ông bà nhìn sang sân nhà cậu, cậu sẽ chạy ra và vẫy tay lại với tớ ngay. Điều đó đã vô thức in một dấu ấn rất sâu trong tâm hồn một con nhóc chưa hề biết gì, để rồi khi nó nhận ra thì đã không thể gặp lại cậu nữa. 

Ha Giang Voi To La Cau

Năm tháng vui vẻ yên bình ấy dần trôi qua, tớ bắt đầu vào lớp 1 và phải đi học thường xuyên, tớ không còn được đi chân trần trên bãi cỏ, không còn được chạy nhảy đuổi hoa bắt bướm đến mệt nhoài nữa, tớ được định hướng phải học thêm cái này, biết thêm cái kia, và rồi chẳng mấy chốc mà những năm cấp 1, cấp 2 cứ thế trôi qua. Tớ cũng dần coi với việc cắm mặt vào học tập là điều dĩ nhiên, cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ về lại nơi ấy. Cho đến khi lên cấp 3, ông bà đột nhiên hỏi tớ có muốn lên Hà Giang chơi không. Câu hỏi ấy như mũi kim xuyên qua lớp vỏ thời gian, khiến mọi ký ức có cậu ùa về, rõ ràng đến mức tớ có thể nghe lại tiếng cười của cậu, thấy ánh mắt tinh quái khi cậu trêu chọc tớ, và cảm giác bàn tay ấm áp khi cậu vụng về phủi đất trên áo tớ. Tớ nhận ra mình đã khao khát được gặp lại cậu đến nhường nào. “Hà Giang” lúc này với tớ là cậu, và tớ muốn nhanh chóng “gặp lại Hà Giang”.

Kể từ khoảnh khắc ấy, mỗi ngày trôi qua đều như một bước đếm ngược. Tớ vừa háo hức, vừa thấp thỏm; vừa tưởng tượng giây phút gặp lại, vừa sợ phải đối mặt với một thực tế khác xa mơ ước. Cuối cùng, ngày ấy cũng đến. Nhưng rồi… cậu đã không ở đó. Liên tục như vậy 2 năm, lần nào tớ cũng mong chờ để rồi lại thất vọng, lần nào thành phố ấy cũng vắng bóng cậu như thể số phận cố tình trêu ngươi. Chúng ta cứ thế lệch nhau, chỉ chậm hoặc nhanh hơn nửa bước, nhưng chưa từng chạm mặt. Mong muốn được gặp lại cậu vì thế ngày một nóng bỏng, dữ dội và tuyệt vọng hơn. 

Nhưng có vẻ ông Trời không thực sự nhẫn tâm, có thể sự kiên trì và mong mỏi của tớ đã được đền đáp, hoặc cũng có thể, số phận không muốn tớ tiếp tục hy vọng nữa.

Tớ đã gặp lại cậu như mong muốn dữ dội mà bản thân bướng bỉnh ôm theo. Cậu đã gần tớ đến mức chỉ cần tớ ngẩng mặt lên là thấy. Cậu ngồi đây, ngay cùng một mâm với tớ khi ông bà tổ chức tiệc mời tất cả cô bác hàng xóm đến ăn cùng. Rõ ràng với tính cách mạnh mẽ và chủ động của tớ, tớ sẽ phải vui vẻ nhìn thẳng vào mắt cậu, nở một nụ cười tấn công hết sức có thể và hỏi cậu “đoán xem tớ là ai nè”, sau đó dùng những câu trêu chọc mà tớ đã dày công chuẩn bị trước để khiến cậu phải ấp úng vì ngượng ngùng. Rõ ràng mọi chuyện phải là như thế cơ mà. Tại sao tớ lại cứ cúi gằm mặt suốt cả bữa ăn, đến nhìn cũng chỉ dám âm thầm lướt qua khi cậu quay sang chỗ khác?

Sau khi bữa cơm kết thúc, chẳng ai biết rằng tớ đã phải vét cạn tất cả dũng khí của mười năm qua chỉ để theo bố sang nhà cậu. Chỉ để gặp cậu, ít nhất cũng là để nói một câu chào, để ánh mắt hai chúng ta một lần nữa chạm nhau. Vì tớ biết, sáng mai thôi tớ sẽ trở lại thành phố, và bánh xe số phận vốn thích trêu ngươi này có thể lại quay, cuốn chúng ta về hai hướng ngược nhau. Có thể sẽ chẳng bao giờ còn một cơ hội như hôm nay.

Nhưng rồi… nó đã xảy ra. Khoảnh khắc tưởng như mình đã chạm tay vào giấc mơ, lại là khoảnh khắc tất cả sụp đổ. Cậu nhìn tớ, đôi mắt lạ lẫm và bối rối, cất giọng nhẹ nhưng dứt khoát: “Xin lỗi…cậu là ai thế?” Tiếng nói ấy như một nhát dao sắc lạnh rạch toạc mọi hy vọng ấp ủ của tớ. Trong khoảnh khắc, tất cả âm thanh xung quanh trở nên xa xôi và méo mó: tiếng chó sủa vọng lại từ cuối ngõ, tiếng gió luồn qua mái tôn, tiếng trẻ con đâu đó vẫn cười đùa, tất cả mờ nhạt, trôi tuột khỏi ý thức của tớ. Chỉ còn lại một khoảng lặng nặng trĩu, đè xuống tim tớ, buốt đến tận đầu ngón tay.

Sẽ không bao giờ xuất hiện những buổi chiều cùng nhau kể chuyện xưa cũ. Không cần lo sợ cậu lôi chuyện tớ từng làm bay mất mười quả bóng bay để trêu chọc. Không còn phải nghĩ ngợi xem chục năm qua đã có bao nhiêu chuyện để kể cậu nghe. Tất cả đều không còn cần thiết nữa rồi, vì nó sẽ không bao giờ xảy ra.

Ngày ấy, sự hiện diện của cậu bên cạnh từng là điều hiển nhiên, quay đầu lại là thấy cậu đứng dưới ánh nắng chiều vàng, khẽ nheo mắt cười. Còn bây giờ, dù tớ có cuống cuồng tìm kiếm giữa muôn vàn gương mặt, bóng hình ấy vẫn chẳng đâu tìm thấy. Ngày ấy, cậu từng đếm từng ngày để gặp tớ; bây giờ, tớ đếm từng giây chỉ mong nhìn thấy cậu. Khoảng cách giữa “ngày ấy” và “bây giờ” như một vết nứt sâu hoắm, như một dòng sông lạnh lẽo không bắc nổi nhịp cầu.

Cậu đã rời khỏi cuộc đời tớ như thế, rời khỏi những giấc mơ chưa kịp trọn vẹn, rời khỏi cả niềm hy vọng nhỏ nhoi mà tớ nâng niu suốt bao năm. Và tớ biết, đời đời kiếp kiếp, chúng ta sẽ mãi chỉ là hai đường thẳng song song, không bao giờ chạm được.

© Nguyễn Thùy Dung – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Em Chẳng Phải Nữ Chính Truyện Ngôn Tình | Blog Radio