News :
DiHotel đồng hành cùng giáo dục du lịch trong hành trình chuyển đổi số – Tạp chí Doanh nghiệp Việt Nam Nhà to hay nhỏ đều được, cứ 4 dấu hiệu này càng ở càng nhiều lộc, bán đi là ‘tiếc hùi hụi’ Vì sao lừa đảo biết chính xác số tài khoản ngân hàng, mật khẩu, mã của người dùng? Cảm xúc khi yêu: Một hành trình nội tâm Gần 100 công nhân mắc kẹt trong đêm do sập nhà xưởng Harry Kane tiếp tục ghi bàn, Bayern Munich thắng ‘4 sao’ Hậu trường cảnh phim Phương Oanh khi mới hẹn hò Doãn Quốc Đam năm 18 tuổi Sức khoẻ của điều dưỡng Bệnh viện Sản Nhi Nghệ An bị đâm hiện ra sao? Ngày 24/10: Giá vàng miếng giảm tới 1 triệu đồng/lượng, vàng nhẫn cũng hạ giá Lý do iPhone 17 Pro Max màu cam bỗng chuyển sang hồng Đánh giá WD My Passport Ultra HDD 2TB: Giải pháp lưu trữ di động dung lượng lớn tối ưu chi phí Hà Nội lắp đặt 1.873 camera AI, dự kiến vận hành từ tháng 12 U22 Việt Nam: HLV Kim Sang Sik đừng sớm chốt bộ khung cho SEA Games 33 Áp lực của ‘đạo diễn trăm tỷ’ Thu Trang Ai là thạc sĩ vật lý đầu tiên của Việt Nam, từng được mời làm bộ trưởng? Mẹ chồng nhất quyết không cho tôi về ngoại ở cữ vì lý do khó chấp nhận Ngừa đột quỵ khi nhiệt độ thay đổi đột ngột Thuốc trị viêm phổi dùng hình ảnh Quyền Linh quảng cáo chưa được cấp phép lưu hành Cách để cây hoa giấy nở rực rỡ đúng dịp Tết âm lịch Bính Ngọ 2026 ChatGPT trên WhatsApp sẽ ngừng hoạt động từ tháng 1/2026 Đại biểu Quốc hội đề xuất cho phép Hà Nội và Thành phố Hồ Chí Minh thí điểm mô hình tổ hợp hoặc tập toàn báo chí Hạnh phúc rồi sẽ đến sau những lần tan vỡ 4 thùng nghi chứa axit bất ngờ rơi giữa phố khiến người dân nhức đầu, buồn nôn Estevao đi vào lịch sử, Chelsea thắng cực đậm Ajax Thu Quỳnh đẹp rạng rỡ, diễn viên Việt Hoa và chồng tình cảm ở biển Công bố đề mẫu 3 môn Toán, Ngữ văn, Tiếng Anh thi lớp 10 TPHCM 2026 Mẹ vợ ép tôi phải đổi xe, mua nhà mới xứng với con gái bà Khách nữ 42 tuổi bỏ đi, chủ nhà bàng hoàng khi phát hiện căn hộ ngập rác Sau nhổ răng khôn, người đàn ông bị nước chảy ngược ra mũi khi uống Cộng đồng mạng tri ân các điều dưỡng liều mình cứu bệnh nhi khỏi kẻ truy sát Vụ cầm dao đâm 7 người bị thương trong bệnh viện: Thêm thông tin “lạnh người” Top 15 công cụ slide AI tạo thuyết trình đẹp, miễn phí 2025 Ngủ li bì suốt ngày là dấu hiệu của bệnh gì? Có đáng lo không? Nguy cơ từ Anatsa, mã độc đang ‘hoành hành’ trên Android – Tạp chí Doanh nghiệp Việt Nam Người già dặn: 5 thứ tuyệt đối không nên để trong bếp, giữ vận khí trong nhà, thịnh vượng, giàu có 5 chiếc iPhone cũ đáng mua nhất năm 2025 Top các phần mềm test card màn hình miễn phí Top các phần mềm test card màn hình miễn phí Cần có cơ chế huy động chuyên gia, nhà khoa học tham gia đoàn giám sát Danh tính thầy dạy múa lân bắt nam thanh niên quỳ gối giữa đường Bellingham hóa người hùng giúp Real Madrid hạ Juventus Men gan cao, ăn rau gì giúp phục hồi nhanh? Bài thuốc chữa bệnh từ cây đinh lăng Tình hình sức khoẻ của 3 điều dưỡng bị truy sát trong vụ việc tại Bệnh viện Sản Nhi tỉnh Nghệ An Tổng hợp mẫu thông báo nghỉ Tết Dương lịch 2026 cho nhân viên công ty, đối tác, khách hàng chuẩn nhất được quy định thế nào? Vận tải hàng tấn không cần phi công: Mẫu máy bay mới hé lộ tiềm năng lớn cho ngành logistics – Tạp chí Doanh nghiệp Việt Nam 5 đặc điểm khuôn mặt tiết lộ vận quý nhân, cả đời gặp may mắn Câu chuyện thể thao: Ai ghi nhiều bàn nhất sau tuổi 30? Redmi K90 ra mắt: Snapdragon 8 Elite, pin 7.100mAh và âm thanh tinh chỉnh bởi Bose Ai từng chuyển tiền tới 2 tài khoản ngân hàng này khẩn trương báo Công an

Hạnh phúc rồi sẽ đến sau những lần tan vỡ


 

blogradio.vn – Tôi nhìn anh, ánh mắt không còn là của một cấp trên nữa. Mà là của một người đàn ông, một người đủ kiên nhẫn để chờ tôi đi qua mọi tổn thương.

***

Thời gian sẽ cho ta biết, đâu là người ta nên yêu. Khi yêu có thể sẽ yêu sai người, nhưng tình yêu đích thực cuối cùng rồi sẽ đến, sửa chữa những lỗi lầm, an ủi mọi đau thương. Chỉ cần ta vẫn tin. Mọi vết nứt đều sẽ được vá lại, dịu dàng và chậm rãi.

Có người đến như ánh nắng ban mai mùa hạ, dịu êm và mãnh liệt. Có người đến như cơn mưa buốt giá ngày đông sang. Nhưng anh thì khác, anh là gió – không quá chói chang, không ướt át, chỉ vừa đủ để làm trái tim tôi thôi buốt lạnh giữa dòng đời éo le.

Tôi gặp anh vào một ngày gió lạnh bất chợt. Mùa đông năm ấy không bắt đầu bằng tiếng chuông Noel hay chiếc khăn quàng đỏ, mà bằng một chiều xám xịt, khi lòng tôi không còn sức để buồn thêm nữa.

Tôi vừa trải qua một cú sốc lớn, một sự phản bội đau xé tâm can. Tôi là Mộc Đan, năm nay 22 tuổi. Từ thời còn là học sinh cấp ba, tôi có một mối tình như khiến tôi nở hoa mỗi ngày. Tôi và người yêu yêu nhau say đắm, chăm lo cho nhau đến từng cử chỉ. Thời gian thấm thoát trôi đưa, lên đại học, tôi và người ấy phải xa cách vì mỗi đứa học một nơi khác. Dù không gặp nhau thường xuyên, nhưng tôi vẫn thường hay gửi tặng anh những món quà tôi tự tay làm như khăn len choàng cổ, thư tay mà anh hay thích đọc, những món đồ móc bằng len đủ màu sắc.

Hai năm đầu đại học anh vẫn như thường. Cho đến khi lên năm ba, tôi bắt đầu cảm nhận được điều gì đó khác lạ ở anh. Anh hơi thờ ơ, không còn quá chú tâm đến những chủ đề mà tôi tâm sự với anh. Tôi vẫn thường hay an ủi mình rằng, chắc là do việc học hành chi phối. Tôi bắt đầu làm quen dần với sự lạnh nhạt ấy, tự nhủ rằng anh vẫn yêu. Cho đến một ngày, tôi như chết lặng…

Ba tuần trước, khi tốt nghiệp được vài ngày, tôi háo hức muốn đến trọ của anh ta để gặp mặt, vì đã quá nhớ mong. Như thường lệ, tôi lấy chiếc chìa khóa dự phòng mà anh đưa cho tôi từ lâu, mở nhẹ nhàng để tạo cho anh bất ngờ. Ấy thế mà, đập vào tai em là những câu nói bông đùa giễu cợt.

“À há, cái con Đan ấy hả? Nhạt toẹt! Thật sự là anh chán nó từ lâu lắm rồi. Bây giờ anh hỏi em, có đôi nào yêu nhau, mà mãi không cho người ta động chạm thân thể không? Anh là đàn ông, tất nhiên là cũng có nhu cầu. Với lại, thời đại nào rồi…”

Gã ta miệng cười khoái chí, đôi bàn tay cứ sờ soạng người con gái lạ mặt  kia mà không để ý tới tôi – người đã chết lặng đi từ nãy đến giờ.

Tôi nhẹ nhàng xoay người lại, đi ra phía cửa và bỏ về. Tôi không còn gì để nói nữa. Gã khốn đó… người mà tôi rất yêu, nay lại đi phản bội tôi, từ rất lâu rồi.

Hanh Phuc Roi Se Den Sau Nhung Lan Tan Vo (3)

Quay trở lại thực tại, tôi đã mất gần ba tuần để hồi phục lại tinh thần. Nghĩ thì đau lắm, mối tình từ lớp mười một đến bây giờ, sáu năm thanh xuân để đổi lại một cái sừng thật dài trên đầu. Nhưng mà để bản thân lụy lên lụy xuống, đau khổ vì cái loại người đó cũng thật không đáng chút nào.

Khẽ cầm điện thoại lên, nhìn vào dòng chữ đen trên màn hình. Ngày kia tôi sẽ đi thực tập ở một công ty. Tôi học Tâm Lý Học, vậy nên tôi có thể làm đa dạng các lĩnh vực. Công việc của tôi là phân tích tâm lý khách hàng cho các sản phẩm của chính công ty đó. Tôi xốc lại tinh thần, sự quyết tâm lóe lên trong ánh mắt. Tình yêu, nếu muốn đẹp, thì phải biết cách yêu sao cho đúng. Tôi ngẫm nghĩ, cũng phải thôi. Mối quan hệ ấy, chính tôi đã là người cho đi quá nhiều chẳng màng nghĩ suy. Mà người tốt, thì sẽ chính là người hay bị hại.

Ngày đi làm đầu tiên

Tôi diện cho mình một chiếc sơ mi màu thiên thanh trong trẻo, chất vải mát mẻ, không hầm bí. Quần là một chiếc jean ống rộng, màu xanh dương đậm, giúp tô điểm cho trang phục của tôi. Bên dưới có đi một chiếc giày màu trắng, giản đơn. Tóc cột đuôi ngựa, dây chun là hình quả cherry đỏ mọng đáng yêu. Mỉm cười lần cuối trước gương, tôi tự hứa rằng sẽ cố gắng hết sức!

Tôi đến công ty, được chào đón rất nồng nhiệt, khác xa với suy nghĩ ban đầu của tôi. Thật ra tôi là một đứa rất dễ khóc, tôi vẫn e ngại môi trường quá nghiêm khắc sẽ không hợp với tôi. Nhưng đó là xã hội, và mỗi người chúng ta, ai rồi cũng sẽ trải qua.

Làm việc được một lúc, trời bên ngoài bắt đầu đổ mưa. Ban đầu hơi nhè nhẹ, một lúc sau bắt đầu ào ạt xuống. Làn mây âm u nhuốm màu cả thành phố, nhưng tôi thích cảm giác này đến lạ. Giữa cái những con gió mùa đang ùa về, thì lại có cơn mưa ào ào nhập cuộc. Nhưng đó là bên ngoài, còn tôi thì vẫn đang được bao bọc trong ánh đèn ấm áp của công ty.

Nhưng, đến lúc tan làm tôi mới sực nhớ ra: tôi quen đem theo dù. Thế là hết! Mưa vẫn còn to quá, gió cũng mạnh chẳng kém. Cái đứa chân tay như “cành cây khô” như tôi, ra ngoài đó có khi bị gió cuốn bay đi mất. Quyết định chờ ở đó cho đến khi mưa hết tạnh. Nhưng không hiểu sao, tôi đã chờ từ lúc 5 giờ, đến bây giờ đã là hon 6 giờ rồi mà trời vẫn chưa hết mưa.

Vài người ở lại để họp cuối cùng cũng đi ra, có người bắt gặp tôi đứng đó thì vỗ nhẹ vai bảo ráng lên, có người thì chẳng quan tâm gì mấy cái con nhỏ như tôi.

Rồi, tôi gặp anh.

Tôi đang đứng nép dưới hiên công ty, cố thu mình lại trong chiếc áo mỏng tanh. Mưa vẫn trút xuống từng đợt đều đều, mái bên trên rền vang thứ âm thanh lạnh lẽo. Đồng hồ đã điểm 6 giờ 17 phút.

Tôi lấy điện thoại ra lần nữa, pin chỉ còn 4%. Chẳng ai rảnh rỗi để đến đón một đứa mới đi làm ngày đầu. Cũng chẳng có chiếc dù nào từ trên trời rơi xuống, trừ khi… tôi là nữ chính trong phim Hàn. Mà tôi thì chỉ là Mộc Đan – một đứa đang học lại cách tin vào tử tế.

Đang loay hoay gõ mấy dòng tin nhắn xin tạm trú nhờ ở sảnh, thì có một giọng nói vang lên từ phía sau.

“Em không mang dù à?”

Tôi quay lại. Là anh – người đàn ông mà tôi đã lướt qua vài lần trong ngày, nhưng chẳng biết tên. Áo sơ mi anh đã khoác thêm chiếc áo khoác tối màu bên ngoài. Giọng anh trầm, không quá ấm, nhưng lại khiến tôi thấy an tâm kỳ lạ.

Tôi lúng túng gật đầu, khẽ mỉm cười ngại ngùng:

“Em nghĩ… mưa sẽ tạnh sớm. Nhưng chắc em đánh giá thấp thời tiết rồi.”

Anh nhìn bầu trời một lúc, rồi nhẹ nhàng nghiêng đầu về phía tôi:

“Nếu không phiền, tôi có thể đưa em ra trạm xe gần đây. Tôi có mang dù. Cũng không xa lắm đâu.”

Tôi hơi do dự. Không phải vì sợ – mà là vì lâu rồi, tôi quên mất cảm giác được ai đó chủ động nghĩ cho mình.

“Anh làm ở phòng nào thế ạ?” – tôi hỏi như tìm lý do để an tâm.

Anh khẽ mỉm cười – không trả lời, mà chỉ chỉ về phía thẻ nhân viên trên áo.

“Tôi cũng làm ở đây. Nhưng hôm nay chỉ ở lại để giải quyết chút việc. Gọi là đồng nghiệp được chứ?”

Tôi nhìn anh kỹ hơn. Gương mặt không thuộc kiểu “đập phát nhớ luôn”, nhưng lại có gì đó rất chín chắn và dịu dàng. Không cố tỏ ra tử tế, mà chính là… tử tế.

Hanh Phuc Roi Se Den Sau Nhung Lan Tan Vo

Anh mở chiếc ô lớn, rồi nghiêng về phía tôi một chút. Mùi trà và gỗ nhẹ nhàng từ áo khoác anh thoảng qua. Không nồng. Không cố ý.

“Nếu em ngại, tôi có thể đi trước. Nhưng nếu được, thì cứ vào xe tôi đi. Đừng khách sáo, trời đang lạnh và mưa mà.”

Tôi không biết mình gật đầu từ lúc nào. Có lẽ… vì giọng nói ấy khiến lòng tôi không còn buốt lên như nãy nữa.

Chúng tôi bước ra khỏi mái hiên. Mưa vẫn rơi, gió vẫn lùa, nhưng có gì đó rất yên bình len vào giữa chiếc ô chung.

Từ hôm đó, tôi không gặp lại anh. Không biết là do khác tầng, hay do anh cố ý lặng lẽ biến mất khỏi dòng người – như chính cách anh xuất hiện.

Tôi cũng chẳng hỏi ai. Thật ra, tôi cũng không dám. Vì… tôi không biết tên anh.

Cho đến sáng thứ Năm hôm ấy, khi cuộc họp nội bộ toàn bộ phòng nhân sự và nhóm chiến lược được tổ chức đột xuất tại tầng mười – tầng chỉ dành cho cấp quản lý cấp cao, những người mà thực tập sinh như tôi gần như không bao giờ được phép gặp.

Chị trưởng nhóm tôi nói khẽ:

“Chắc Sếp Nam muốn giới thiệu hướng đi mới cho quý tới đấy. Em may mắn lắm mới được lên tầng này đấy Đan.”

Sếp Nam?

Tôi hơi khựng lại. Không hiểu sao… cái tên đó khiến tim tôi đập khẽ một nhịp.

Cửa phòng họp mở.

Người bước vào đầu tiên là một phụ nữ lớn tuổi – giám đốc nhân sự. Theo sau đó là… anh.

Tôi nhận ra anh ngay. Vẫn gương mặt đó, nhưng lần này là một bộ suit đen thẳng thớm, cà vạt xám tro và ánh mắt điềm tĩnh. Anh không còn là người cầm ô hỏi tôi “Em không mang dù à?” – mà là Sếp Hoàng Nam, người đứng đầu toàn bộ mảng phân tích chiến lược người dùng của công ty.

Cuộc họp bắt đầu, chất giọng trầm ấm của anh vang lên, thay đổi toàn bộ không khí cuộc họp.

Anh nhìn quanh một vòng, ánh mắt lướt qua tôi trong một phần giây – nhưng không dừng lại.

“Tôi không quan tâm bạn là thực tập sinh hay trưởng phòng – nếu ý tưởng của bạn có giá trị, tôi sẽ lắng nghe. Còn nếu không, thì dù bạn là ai, tôi cũng sẽ là người đầu tiên từ chối.”

Một lời mở đầu chẳng khác nào tuyên bố quyền lực. Nhưng chẳng hiểu sao tôi không thấy khó chịu.

Tôi thấy… phục.

Chiều hôm đó – trong thang máy

Tôi tình cờ bước vào thang máy lúc tan ca, và… anh đang đứng ở trong. Chỉ có hai người. Cửa thang máy khép lại.

Tôi định cúi chào, giữ phép tắc bình thường như với sếp, thì anh chậm rãi quay sang:

“Chào thực tập sinh Mộc Đan.”

Chất giọng điềm tĩnh nhưng vẫn mang theo ý, cười đến độ tôi không đoán được là đang đùa hay nghiêm túc.

Tôi gật nhẹ, định lùi về sau thì anh bất ngờ lên tiếng:

“Tôi xin lỗi vì không nói tên mình hôm đó.”

Tôi ngước lên nhìn anh.

“Hôm đó?”

“Hôm mưa. Tôi không phải kiểu người thích để cấp dưới biết quá nhiều về mình. Nhưng hôm đó tôi đã không nghĩ em là thực tập sinh đâu.”

Anh nhoẻn miệng cười dù cho ánh mắt và chất giọng vẫn điềm tĩnh và êm đềm đến lạ.

“Nhưng dù là thực tập sinh hay không… thì chuyện tôi cầm ô che mưa, vẫn là thật. Không có mục đích gì khác.”

Tôi bật cười nhẹ, không kìm được:

“Sếp nghĩ em nghĩ có mục đích à?”

Anh cũng vậy mà mỉm cười theo tôi, nhưng anh không nói gì cả. Một tiếng “ting” vang lên, cửa thang máy được mở ra.

Vài ngày sau đó, chẳng hiểu sao phòng ban của tôi bỗng rộ lên tin đồn: “Thực tập sinh Mộc Đan thân thiết bất thường với Tổng Sếp Hoàng Nam”.

Tin đồn bắt nguồn từ đâu, không ai rõ. Nhưng giọng điệu ngày một khó chịu, ánh mắt nhiều người bắt đầu khác đi. Có kẻ xì xầm khi tôi đi ngang qua. Có người thì trực tiếp đăng lên group chat ẩn danh rằng: “Có người được ưu ái thì khỏi cần thực lực”.

Tôi chọn im lặng. Nhưng hôm ấy, trong một buổi họp trình dự án, khi tôi vừa kết thúc bài thuyết trình, có một nhân viên lâu năm cất tiếng:

“Cách tiếp cận này… có phần non tay. Thực ra, nếu người đề xuất không phải là thực tập sinh, tôi còn nghĩ là hợp lý. Nhưng ở đây, lại là người… rất được quan tâm gần đây.”

Cả phòng im phăng phắc. Tôi cảm giác tai mình nóng bừng.

Tôi định đứng lên xin rút đề xuất thì giọng anh vang lên.

“Tôi đồng ý là đề xuất có điểm non. Nhưng cũng phải nhắc lại – đây là bản thử nghiệm đầu. Và tôi thấy, ít nhất, Đan là người dám thử. Còn anh, ngồi đó cả buổi chỉ để chờ moi lỗi – thì tôi chưa thấy có đóng góp nào đáng kể.”

Một nhát chém lạnh tanh, nhưng đầy khí chất.

Không ai nói gì nữa.

Tôi cúi đầu – nhưng lần này, là để giấu nụ cười nhẹ đang nở ra trên môi.

Một tháng sau ngày thực tập – trời về chiều, văn phòng vẫn sáng đèn.

Hanh Phuc Roi Se Den Sau Nhung Lan Tan Vo (2)

Công việc dạo này hơi nhiều, nhưng tôi thấy mình dần bắt nhịp. Mọi người bắt đầu thay đổi cách nhìn, không còn ai thì thầm hay xì xào nữa. Tôi cũng quen với sự hiện diện thỉnh thoảng của anh Nam – thường chỉ xuất hiện trong các buổi họp chính, hoặc vài lần ghé ngang văn phòng, đứng ở góc quan sát, tay cầm cốc café nóng.

Tôi chưa từng dám bắt chuyện, nhưng lần nào ánh mắt chúng tôi cũng vô tình chạm nhau – một nhịp rất ngắn, nhưng khiến tôi thấy… bình tĩnh lại.

Cho đến chiều hôm đó.

Tôi vừa bước ra khỏi thang máy thì khựng lại.

Hắn ta – Phúc, người yêu cũ của tôi – đang đứng ở sảnh chờ của công ty. Vẫn dáng vẻ ấy, áo sơ mi sắn tay, mái tóc vuốt ngược và cái nụ cười trông có vẻ tử tế nhưng lại khiến tôi lạnh sống lưng.

“Anh nghe nói em làm ở đây. Lâu rồi không gặp, Đan à.”

Tôi cứng người. Cả người như đông cứng lại, những câu nói cũ lại ùa về.

“Anh đến đây làm gì?”

“Anh muốn nói chuyện một chút. Chỉ một chút thôi.”

Tôi bước lùi.

“Không có gì để nói cả.”

“Sao lại không? Em chưa bao giờ cho anh cơ hội để giải thích. Anh biết… anh sai. Nhưng mà…”

Tôi lắc đầu, lạnh giọng:

“Tôi không cần lời xin lỗi muộn màng. Tôi không còn là Đan của ngày xưa. Và anh cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Tôi xoay người bước nhanh, nhưng hắn ta bỗng nắm tay tôi lại – thô bạo. Tôi giật mình.

“Buông ra!”

Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên từ phía sau – bình thản, nhưng rắn chắc như thép:

“Tôi nghĩ anh không được mời đến đây.”

Phúc quay lại – và khựng người.

Anh Nam đang đứng ở đó. Không tức giận. Không cao giọng. Chỉ là ánh mắt – sắc lạnh và đè nén đến mức khiến sảnh công ty gần như lặng đi.

Anh bước lại gần tôi, kéo nhẹ tôi về phía sau lưng mình, rồi quay sang nói với bảo vệ:

“Anh này không có hẹn, cũng không có phận sự gì ở đây. Làm ơn mời ra khỏi khuôn viên công ty. Nếu còn xuất hiện lần nữa, gửi thẳng hồ sơ xử lý quấy rối nội bộ theo quy định.”

“Khoan đã! Anh là ai mà có quyền-”

“Tôi là Hoàng Nam. Tổng giám đốc điều hành.” – giọng anh cắt ngang, ngắn gọn, không cần nhấn mạnh.

Phúc nghẹn lại. Mặt đỏ gay, nhưng không dám nói gì thêm. Hai bảo vệ đã bước tới. Hắn bị mời ra, dù vẫn còn ngoái lại nhìn tôi.

Tôi đứng yên. Tay siết lại. Cả người run lên không phải vì sợ – mà vì những ký ức cũ cứ ùa về như cơn sóng không báo trước.

Anh Nam quay sang tôi, giọng nhỏ lại:

“Ổn chứ?”

Tôi gật. Nhưng mắt đã cay.

Anh im lặng, đưa tay ra – không nắm lấy tôi, chỉ nhẹ đặt vào vai như một chốn tựa ngắn.

Tôi lặng đi vài giây, rồi khẽ hỏi:

“Tại sao… anh lại ra mặt?

Anh nhìn tôi, ánh mắt không gợn sóng:

“Vì tôi biết em sẽ không tự nói ra. Và tôi ghét việc người tử tế bị làm phiền.”

 

Thời gian rồi cũng sẽ dần đi qua, mới ngày nào còn là cô thực tập sinh non nớt, dù chỉ 3 tháng thôi nhưng cũng để tôi tích lũy nhiều kinh nghiệm.

Tôi đã kết thúc kỳ thực tập từ một tuần trước. Vẫn ở lại với công ty, vì may mắn được nhận thử việc. Mọi thứ bình lặng hơn tôi tưởng.

Buổi sự kiện tổ chức ở một khu nghỉ dưỡng ven thành phố. Tôi đi dạo ngoài sân, gió lùa qua từng tán cây. Mọi người tụ lại ăn uống, vui vẻ. Còn tôi, chỉ muốn yên tĩnh một chút. Anh bước tới, trên tay cầm bịch bánh quy, đưa cho tôi

Lần này, không còn bộ suit chỉnh tề – mà là sơ mi trắng và quần vải xám nhẹ. Tay còn lại cầm ly nước chanh, ánh mắt vẫn lành lạnh nhưng không còn xa cách.

“Đi một mình mãi không chán à?”

Tôi cười, đáp:

“Em quen rồi. Với lại… đông người quá cũng hơi mệt.”

“Ừ. Tôi cũng không giỏi mấy trò tụ tập.”

Chúng tôi cùng ngồi ở một chiếc ghế gỗ dưới tán cây. Không nói gì. Chỉ để gió thổi qua. Một lát sau, tôi khẽ hỏi:

“Anh có bao giờ… cảm thấy tin ai đó lần nữa là chuyện rất mạo hiểm không?”

Anh nghiêng đầu:

“Có. Nhưng không vì thế mà tôi ngừng tin.”

Tôi nhìn anh, ánh mắt không còn là của một cấp trên nữa. Mà là của một người đàn ông, một người đủ kiên nhẫn để chờ tôi đi qua mọi tổn thương.

“Nếu một ngày… em đủ dũng cảm để yêu lại… hy vọng người đó vẫn còn ở đây.”

___

Tôi bước vội ra khỏi tòa nhà công ty, trời vừa mưa xong, đất còn ướt, không khí lạ lùng trong lành. Người đàn ông ấy đứng chờ sẵn, tay cầm chiếc ô quen thuộc.

“Lần này không quên dù nữa chứ?”

Tôi toe toét nhìn anh, chỉ muốn chạy đến rồi ôm thật chặt lấy tấm thân vững chãi ấy.

“Không. Nhưng em vẫn thích dùng ô của anh hơn cơ!”

Anh nghiêng ô về phía tôi, che cả hai người như ngày đầu tiên gặp.

Giữa những xô bồ, giữa rất nhiều thứ không chắc chắ, có những người sẽ đến, và ở lại.

Như gió. Nhưng là cơn gió, biết lặng bên đời. Ai rồi cũng sẽ hạnh phúc, rồi ta sẽ lại yêu và được yêu. Chỉ cần ta tiếp tục tin, tin rằng tình yêu vẫn luôn hiện hữu một cách rất đẹp đẽ. Ai cũng xứng đáng có được thứ tình cảm tốt đẹp ấy, sau những chuỗi ngày gồng mình vì cô đơn. Hãy cứ tin, và yêu hết mình. Bạn nhé!       

© An Hạ – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Cảm Ơn Hạnh Phúc, Vụn Vỡ Của Ngày Hôm Qua | Radio Tâm Sự

 


Để lại một bình luận