Hồi ký của người cha


blogradio.vn – “Là người cha, tôi không bắt con gánh những điều quá khứ. Nhưng tôi muốn gieo vào lòng nó một sự biết ơn lặng lẽ, một sự tỉnh thức về dòng chảy mình đang đứng trong đó – từ ông bà, cha mẹ, đến chính mình.

***

Viết trong những ngày tháng Tư nhiều xúc cảm…

Tháng Tư năm nay, cờ đỏ lại rợp trời. Trên chiếc tivi cũ đặt nơi góc nhà, hình ảnh buổi diễu binh kỷ niệm 50 năm ngày giải phóng hoàn toàn miền Nam hiện lên trang trọng, hòa cùng tiếng nhạc hào hùng, từng bước chân quân đội vang vọng đều tắp. Tôi ngồi lặng người, tay lật chén trà, mắt dõi theo từng đoàn người tiến qua quảng trường miền Nam nắng gắt.

Trong sự rộn ràng ấy, tôi bỗng thấy thời gian như vỡ òa…

Năm ấy, 1975, khi tiếng súng ngừng, tôi đã 5 tuổi.

Tôi không phải là người lớn trong ngày đất nước thống nhất, nhưng đủ lớn để nhớ cái không khí kỳ lạ của ngày hôm đó – khi cả xóm đổ ra đường, người ôm người không cần lý do, khi tiếng loa ủy ban xã vang lên giữa trưa nắng mà ai cũng đứng lặng, có người khóc, có người cười. Mẹ tôi ôm tôi vào lòng, chỉ ra đường nói nhỏ: “Con nhớ ngày này nhé, mai sau lớn lên mới hiểu hết…”

Hồi Ký Của Người Cha

Phải đến sau này tôi mới hiểu, ngày ấy – 30 tháng 4 – là ngày mà đất nước bước vào một chương mới. Và cũng từ đó, một thế hệ như tôi lớn lên bằng đôi chân trần và bầu trời rộng mở.

Giờ đây, tôi đã 55 tuổi. Có một mái nhà nhỏ, một công việc bình thường, một đứa con trai đang lớn dần, và một vai trò không thể từ chối: người cha.

Làm cha ở tuổi 55 không giống tuổi 30. Mình đã đi qua đủ lo toan, đã biết thế nào là giữ lửa, và hơn hết, hiểu giá trị của ký ức. Tôi không dạy con bằng những điều cao siêu. Tôi chỉ kể chuyện – về những ngày quê còn vất vả, về mảnh đất hình chữ S đã trả giá đắt để có được ngày yên bình.

Và trong ngày lễ diễu binh năm nay, khi con trai tôi – thằng bé lớp 11 cao gần bằng tôi – ngồi cạnh, nó bất giác hỏi: “Bố có nhớ gì không, hồi 30 tháng 4 đầu tiên ấy?”

Tôi gật đầu, cười nhẹ: “Bố nhớ. Nhớ cái cách mọi người ôm nhau mà không cần nói gì. Nhớ ánh mắt mẹ con – đôi mắt vừa khóc, vừa cười.”

“Bố ơi, ngày đó có giống trong phim không?”

Tôi ngẫm vài giây, rồi trả lời: “Giống ở cảm xúc. Còn phim chỉ là một phần thôi. Cái đáng nhớ nhất là sau ngày đó – người ta sống tiếp thế nào, có tha thứ, có xây dựng được không.”

Con tôi sinh ra trong thời bình, lớn lên giữa wifi và điện thoại thông minh. Nó không phải chứng kiến thiếu thốn, không nghe tiếng còi báo động, không đi chân đất tới trường. Nhưng điều đó không có nghĩa là nó không cần biết đến ký ức.

Là người cha, tôi không bắt con gánh những điều quá khứ. Nhưng tôi muốn gieo vào lòng nó một sự biết ơn lặng lẽ, một sự tỉnh thức về dòng chảy mình đang đứng trong đó – từ ông bà, cha mẹ, đến chính mình.

Tôi không biết bao năm sau nữa, đất nước sẽ thay đổi thế nào. Nhưng tôi mong, khi con tôi làm cha, nó cũng sẽ có một buổi sáng tháng Tư, ngồi bên con nó, lật lại những trang lịch sử như tôi hôm nay.

Và nếu lúc đó, giữa bao thứ hiện đại bủa vây, nó vẫn còn nhớ về ngày hôm nay – về buổi lễ diễu binh long trọng giữa lòng miền Nam nắng rực, về câu chuyện người cha kể trong căn nhà nhỏ yên ả – thì tôi tin rằng: tôi đã làm tròn vai một người cha của thời bình.

© hungngo – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Tình Yêu Ở Phía Bình Minh | Radio Tâm Sự


Để lại một bình luận