Khi tình yêu không còn là tất cả


blogradio.vn – Chỉ là… tôi mệt rồi. Và tôi muốn sống một cuộc đời không còn xoay quanh việc “Ai đó có yêu tôi hay không”.

***

Tôi đã từng là người chạy theo tình yêu.

Từng tin rằng, chỉ cần đủ chân thành, sẽ có người ôm lấy tôi bằng cùng một tấm chân thành như thế. Tôi đã từng là người luôn “online” chờ một tin nhắn từ ai đó, chỉ để rồi nhìn mãi vào chiếc màn hình điện thoại và lướt những trang MXH trong vô định. Đã từng là người hủy bỏ cả kế hoạch với bạn bè, chỉ vì hy vọng người ấy có thể rảnh để gặp tôi vài phút. Đã từng thức cả đêm chỉ để nghĩ về một cuộc trò chuyện dang dở, hay tự trách mình vì đã lỡ nói điều gì đó khiến người ta im lặng.

Có những đêm tôi chờ một tin nhắn đến rã rời. Có những chiều tan làm, tôi lặng lẽ ngồi lại thật lâu chỉ để mong ai đó bỗng dưng nhớ đến mình. Tôi đã dành cả thanh xuân để mơ mộng về một tình yêu đẹp, bình dị, nơi hai người hiểu nhau đến từng hơi thở, nắm tay nhau băng qua mọi giông bão cuộc đời. Nhưng đời không vận hành theo những giấc mơ ngây dại ấy. Tình yêu, đôi khi không dịu dàng như những gì tôi từng tin tưởng.

Nó không phải lúc nào cũng kết thúc trong tiếng vỗ tay hay pháo hoa rực rỡ. Nó có thể kết thúc bằng một dòng tin nhắn cụt ngủn, một cái “Seen” lạnh lùng, hay một cuộc gọi mà phía bên kia im lặng rất lâu rồi mới thở dài: “Mình dừng lại nhé, em mệt rồi”.

Có những mối tình tan vỡ không vì ai sai.

Chỉ là… một người yêu sâu đậm, còn người kia thì mỏi mệt. Có những tổn thương chẳng ai nhìn thấy – thứ âm ỉ, dai dẳng, cứa sâu đến mức khiến tôi bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình, và cả cảm giác yêu thương mà tôi từng trân trọng nhất. Tôi từng nghĩ tình yêu sẽ chữa lành tôi. Nhưng rồi tôi nhận ra, khi người ta yêu sai cách, chính tình yêu ấy sẽ là thứ làm mình tổn thương nhất. Và rồi, tôi chọn bước ra khỏi vòng xoáy ấy. Không phải trong oán trách, cũng không vì hối hận.

Khi Tinh Yeu Khong Con La Tat Ca

Chỉ là… tôi mệt rồi. Và tôi muốn sống một cuộc đời không còn xoay quanh việc “Ai đó có yêu tôi hay không”. “Giờ đây, tôi không còn lấy tình yêu làm lẽ sống”.

Tôi đã bắt đầu tập yêu lại chính mình – từ những điều nhỏ nhặt nhất.

Tôi không còn để tâm đến “đã xem lúc mấy giờ”. Không còn bối rối khi phải đi ăn một mình, không ngại ngồi ở góc quán quen mà không có ai ngồi đối diện. Giờ đây, tôi không còn lấy tình yêu làm trung tâm của cuộc sống.

Tôi học cách sống chậm lại. Tập lắng nghe cơ thể mình. Tập thức dậy đúng giờ mà không cần cuộc gọi từ ai đó đánh thức, ăn sáng đàng hoàng, đi làm với một list nhạc yêu thích, tối về nhà mở cửa căn phòng nhỏ, tắt điện thoại một lúc và đơn giản là… thở. Tôi tự thưởng cho mình một ly cà phê đắng giữa chiều, một chuyến tàu đi khắp Thành Phố, một bữa ăn tự nấu dù vụng về. Có hôm tôi và chiếc “Chiến mã” yêu quí cùng chạy trên các nẻo đường của Thành Phố Sài Gòn mộng mơ, ngắm nhìn nắng rơi trên tóc người khác, và mỉm cười vì chẳng còn ai khiến tim tôi nhói lên nữa.

Dĩ nhiên, đôi lúc tôi vẫn chạnh lòng. Khi nhìn thấy người khác nắm tay nhau giữa phố. Khi thấy một tin cầu hôn lãng mạn hay những buổi đi chơi của cặp đôi nào đó trên mạng. Lúc ấy tim tôi vẫn khẽ se thắt – như một phản xạ. Nhưng rồi, tôi lại mỉm cười, và thì thầm với bản thân: “Nếu tình yêu đã không chọn tôi, cớ sao tôi phải buồn vì nó?” Tôi đã chọn yêu lại chính mình. Tôi học cách trân trọng những buổi sáng yên bình, những buổi tối không drama, những ngày không chờ đợi ai nhắn tin. Tôi tin rằng, một ngày nào đó – khi tôi chẳng còn mong đợi hay khấp khởi hy vọng – ai đó sẽ đến. Người ấy không phải là phép màu cứu rỗi. Họ chỉ đơn giản là người biết lắng nghe, biết đồng hành, và cùng tôi viết nên một câu chuyện khác: nhẹ nhàng, dịu dàng, và đủ đầy. Bởi khi ấy, tôi không cần tình yêu để cảm thấy đủ. Tôi đã là một bản thể trọn vẹn.

Và nếu bạn cũng từng trải qua cảm giác lạc lõng giữa đổ vỡ, từng có những ngày nằm co ro giữa đêm mà không biết vì sao mình khóc – thì hãy tin rằng: Bạn không hề đơn độc. Chúng ta đang cùng nhau học cách trưởng thành, học cách chữa lành chính mình.

Dù chậm, dù vụng về, nhưng là thật lòng. Hạnh phúc không phải là có ai đó bên cạnh. Hạnh phúc là khi bạn biết rằng – dù ở một mình, bạn vẫn xứng đáng được yêu thương.  

© Thành Lê ( DaeWon ) – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Ngày Hôm Nay, Ngày Mai, Ngày Kia Nữa, Đừng Bỏ Cuộc Nhé | Radio Tâm Sự


Để lại một bình luận