Tôi năm nay 50 tuổi, là chủ một công ty về xuất nhập khẩu hàng tiêu dùng. Sự nghiệp không dám nói là lẫy lừng, nhưng cũng khiến tôi tự hào khi từ hai bàn tay trắng vươn lên thành công. Nhiều người nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ: đàn ông tuổi ngũ tuần, giàu có, từng trải, vợ trẻ đẹp.

Tôi và vợ gặp nhau lần đầu khi tôi 42 tuổi, cô vừa tròn 30. Cô không chỉ trẻ trung mà còn sắc sảo, thông minh, lại có khí chất hiện đại, tự do, đúng kiểu phụ nữ khiến đàn ông từng trải như tôi phải rung động. Khi ấy tôi vừa ly hôn người vợ đầu người gắn bó với tôi thuở hàn vi nhưng rồi không vượt qua được khoảng cách trong suy nghĩ và lối sống sau khi tôi thành đạt. Cô ấy mang đến cho tôi cảm giác tươi mới, một luồng sinh khí khác biệt hoàn toàn. Tôi như trẻ lại, sẵn sàng thay đổi, chiều chuộng, bao dung. Tôi không tiếc gì cho người yêu từ nhà, xe, du lịch nước ngoài, mở spa riêng chỉ cần cô cảm thấy hạnh phúc.

Là doanh nhân thành đạt tuổi 50 vẫn hôn nhân lận đận với cô vợ trẻ kém 12 tuổi
Ảnh minh họa.

Nhưng rồi, sau khi kết hôn, mọi chuyện không còn màu hồng như lúc yêu. Cô ấy trẻ hơn tôi 12 tuổi, khoảng cách thế hệ khiến chúng tôi bắt đầu có những va chạm. Tôi muốn ăn tối ở nhà, cô thích tiệc tùng cùng bạn bè. Tôi quen lối sống nền nếp, cô lại yêu thích sự tự do, không ràng buộc. Tôi coi trọng sự kín đáo, cô lại thích chia sẻ cuộc sống lên mạng xã hội, từ món ăn sáng đến những buổi tụ tập ở quán bar. Ban đầu tôi chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở, nhưng càng về sau, sự bất đồng càng lớn. Cô ấy nói tôi cổ hủ, rằng tôi muốn kiểm soát mọi thứ. Còn tôi thì cảm thấy vợ mình ngày càng xa cách, khó nắm bắt và dường như không còn ưu tiên chồng trong cuộc sống. Chúng tôi tranh cãi ngày một nhiều. Có thời điểm, tôi phát hiện cô nhắn tin thân mật với một người bạn nam cũ, dù cô khẳng định không có gì ngoài trò chuyện. Tôi không biết mình có ghen không, nhưng cảm giác hụt hẫng, bất an là có thật.

Căng thẳng kéo dài và rồi chúng tôi quyết định ly hôn sau gần 4 năm chung sống. Tôi không níu kéo, cô cũng chẳng van nài. Mọi chuyện diễn ra nhanh đến lạnh lùng. Thế nhưng sau ly hôn, trái với những gì tôi tưởng tượng, tôi không hề cảm thấy giải thoát. Nhà rộng thênh thang bỗng trống vắng lạ thường. Những chuyến công tác trở về chỉ còn mình tôi với mâm cơm nguội. Tôi bắt đầu nhớ cô, nhớ cả những tiếng cười, những tranh luận đôi khi vô lý nhưng đầy sức sống. Tôi nhận ra, mình đã thực sự yêu người phụ nữ ấy, không phải chỉ vì sự trẻ trung, mà là vì cô từng mang đến một phần cuộc sống mà trước đây tôi chưa từng có.

Và rồi một ngày, cô nhắn tin hỏi thăm tôi. Tôi mừng như trẻ con được quà. Chúng tôi bắt đầu trò chuyện lại, gặp gỡ và sau hơn nửa năm, tôi ngỏ lời: “Hay mình thử lại một lần nữa?” Cô đồng ý. Nhưng cuộc sống lần hai với nhau không dễ dàng như tôi tưởng. Những vấn đề cũ vẫn còn đó, chỉ là chúng tôi cố gắng xử lý khéo léo hơn. Tôi tập làm quen với việc cô cần không gian riêng, học cách im lặng khi bất đồng, thay vì cố gắng “giải quyết mọi thứ như một doanh nhân”. Cô cũng thay đổi  ít khoe cuộc sống riêng hơn, biết quan tâm đến tôi nhiều hơn những năm trước.

Nhưng dù cả hai cố gắng, sự chênh lệch vẫn tồn tại. Có những lúc tôi thấy mình hụt hơi trong chính cuộc hôn nhân mà mình rất muốn giữ. Tôi mệt sau một ngày làm việc, chỉ muốn nghỉ ngơi, còn cô thì vẫn rủ tôi đi chơi đêm, xem phim muộn. Tôi bị stress vì hợp đồng, cô lại trách tôi “lúc nào cũng nghĩ đến tiền”. Những khi ấy, tôi lại tự hỏi: mình thành đạt để làm gì, nếu ngay cả hạnh phúc riêng còn không giữ nổi?

Giờ đây, tôi không dám chắc cuộc hôn nhân lần hai này sẽ đi đến đâu. Nhưng có một điều tôi chắc chắn: tôi không còn là người đàn ông lý trí tuyệt đối như trước. Tôi không ân hận khi yêu và cưới cô ấy. Dù lận đận, nhiều giằng xé, nhưng chính cô cũng khiến tôi trở nên mềm mỏng, kiên nhẫn và biết rằng, thành đạt không có nghĩa là mình hiểu hết mọi điều trong cuộc sống.

36 tuổi hai lần đò vẫn lận đận: Nỗi buồn không dứt của người đàn ôngTôi năm nay 36 tuổi, trải qua hai lần đò, lấy vợ sinh con rồi tan vỡ. Tôi thấy mình thật bất lực, không dám nghĩ nhiều đến hôn nhân nữa.

Theo Thương Trường