Lắng nghe gió hát (Phần 1)


 

blogradio.vn – Con người ấy mà, cần làm quen với cô đơn sớm một chút, bởi vì dù trước dù sau, dù sớm hay muộn nó cũng sẽ tìm đến thôi. Chúng ta sinh ra, định sẵn là sẽ cô đơn rồi. Chúng ta đều vậy, đều là những đứa trẻ tập tành cô đơn.

***

Đoạn đường ba giờ sáng vắng lặng bóng xe cộ, chỉ cảm thấy tiếng gió đang rì rào khe khẽ. Từ xa, tiếng kêu inh ỏi nhức tai của một chiếc xe cấp cứu vang lên rồi nhanh chóng vút qua, bỏ lại từng mảnh lá bị cuốn lên không trung rồi từ từ rơi xuống. Bọn sóc, chuột hốt hoảng chui tọt vào cái hang mà chúng vừa bò ra. Xa xa rồi tắt lịm, sau cái âm thanh xé tai đó, cảm giác im ắng lại dần trở lại, một lần nữa bao trùm nơi này.

“Ngưng tim rồi.” Một nữ bác sĩ đang quỳ gối cạnh cái băng ca, cô mặc một bộ blouse trắng, hai tay nhấn mạnh vào lồng ngực của một cậu bé mắt đã nhắm lại, miệng còn đang đeo chiếc mặt nạ thở.

“Nhanh, nhanh lên chú ơi.” Cô y tá đang điều chỉnh ống dẫn khí lên tiếng.

Chú lái xe không nói gì, chỉ đạp ga mạnh thêm một chút.

Những dòng mồ hôi chảy dài trên trán cô bác sĩ, hai tay cô vẫn liên tục cấp cứu. Có lẽ đây chính là hình ảnh của một người hùng mặc blouse trắng đang ra sức ngăn cản một sinh mạng bé nhỏ, thoi thóp trước thần chết, khi mà lưỡi hái tử thần đã giơ lên.

“Đập, đập trở lại rồi.” Cô ý tá nhìn chằm chằm vào bảng điện tim đã xuất hiện những đường lên xuống.

Nghe xong cô mới dừng lại, như bỏ được tảng đá lớn trong lòng nên cô ngả người ra phía sau, tay chống xuống sàn xe thở lên hổn hển.

Cuộc đời là những thử thách cam go mà tất cả chúng ta bắt buộc phải bước qua, ngọn núi kia rất cao nhưng vẫn phải leo lên, đại dương kia rất sâu nhưng buộc phải lặn xuống. Chỉ khi con người ta dám lên và xuống trước những thử thách khác nhau thì ta mới tìm được cảm giác đang sống. Nếu đường điện tim chỉ là một đường thẳng thì chả phải chúng ta đã chết rồi sao, đường điện tim đã thế, đường đời lại càng thế.

Chiếc xe cấp cứu lao thẳng vào cổng bệnh viện. Sau đó có 3, 4 người từ trong chạy ra vội mở cửa xe kéo chiếc băng ca lạnh lẽo ra rồi một mạch đẩy vào phòng cấp cứu. Cậu bé nằm trên đó đã lờ mờ cảm nhận được mọi người đều vội vàng để tranh đoạt sự sống của cậu, không lên tiếng, cậu chỉ thầm nghĩ: “Sẽ sống được bao lâu nữa đây? Hay là cứ thế mà chết quách đi, đỡ được đau đớn hơn một chút.” Nghĩ xong cậu liền ngất đi.

Lang Nghe Gio Hat

Ánh đèn phòng cấp cứu sáng lên một màu đỏ, các y, bác sĩ nhanh chóng cầm lên con dao mổ sắc lẹm, rạch một đường ở ngực cậu. Âm thanh của hàng loạt máy móc kêu lên đầy căng thẳng. Trận chiến của con dao phẫu thuật cùng lưỡi hái tanh tưởi của thần chết đã diễn ra trong suốt cả đêm hôm đó.

Sáng hôm sau.

Nắng tràn vào căn phòng, chim ca vẫn hát những khúc ngân nga trong khuôn viên bệnh viện. Tại phòng hồi sức số 2, Minh đưa nhẹ tay sờ lên ngực mình, cái cảm giác nhói đau vẫn chưa tan hết, cậu nhăn mặt than trách: “Vẫn chưa chết?”

“Con tỉnh rồi à Minh?” Một người phụ nữ kéo cửa, cô mặc chiếc váy màu be, tay xách theo một cái cà mèn bước vào.

“Dạ con vừa tỉnh.” Cậu yếu ớt nhấc mình ngồi dậy, lưng tựa vào đầu giường, trên tay vẫn còn một ống dẫn nối dài lên cái lọ nước biển đang chầm chậm truyền vào tĩnh mạch.

Cô ngồi xuống, kéo lên một cái bàn ăn được gấp gọn ở thành giường rồi đặt cái cà mèn vào.

“Đợi ngày mai, con sẽ chuyển sang phòng bệnh số 3. Bác sĩ nói với tình trạng hiện giờ của con thì…” Nói đến đây, gương mặt cô rũ xuống, ánh mắt buồn bã ấp úng.

“Thì sao hả mẹ?” Cậu vừa mở cái cà mèn trên bàn vừa hỏi.

“Thì chắc ở lại đây tiếp tục theo dõi một thời gian nữa.” Cô chẳng thể dấu nỗi vài giọt nước lăn tăn trên mắt nữa rồi.

“Bao lâu hả mẹ?” Cậu ngưng lại, lấy tay quét đi vài giọt nước mắt của cô, cậu cũng đang cố ép đi cái cảm xúc rối như tơ của mình, cậu chẳng muốn để mẹ lo lắng đâu.

“Ba năm.” Cô đã ngưng khóc, trong mắt cô chỉ còn lại hình ảnh con trai đang bị dằn vặt bởi một căn bệnh vốn là bản án tử treo lủng lẳng trên đầu.

“Con ăn đi, hôm nay có cháo tôm sú.” Cô hít một hơi thật sâu, rồi múc một muỗng cháo lên định đút cho cậu ăn, miệng nở một nụ cười như âm thầm chấp nhận.

Chẳng biết tương lai của cô và cậu có thể cùng nhau đi tiếp được bao xa, chỉ biết cô luôn đồng hành cùng cậu suốt chặng đường về sau. Hôm nay là ngày cô yêu cậu nhất trong tất cả những ngày còn lại. Chẳng khóc, chẳng than cũng chẳng hờn, cô chỉ đơn giản là chấp nhận và quý trọng khoảng thời gian này thôi.

“Con lớn rồi mà, mẹ không cần đút nữa.” Cậu cười rồi cố tránh né cái muỗng cháo mà cô đưa tới.

“Lớn cái gì mà lớn, mới mười bảy tuổi đầu mà đòi lớn hả?” Cô vừa nói thì tay đã đút thẳng vào miệng cậu một muỗng cháo ấm nóng. Sau đó hai mẹ con cùng nhau cười hớn hở, thời gian bên ngoài cũng không nhanh, không chậm cứ thong thả mà trôi đi.

Thật ra, vào buổi sáng ngày hôm đó, bác sĩ còn nói với mẹ cậu thêm một câu nữa: “Chị hãy chuẩn bị tâm lý đi, nếu không ai hiến tim thì cầm cố lâu nhất cũng chỉ ba năm.”

Cô bước ra từ cánh cổng bệnh viện, đầu khoảnh lại, mắt bắt đầu cay cay. Liệu rằng 3 năm có đủ cho những niềm thương cô chưa nói. Sau ba năm, cô sẽ sống thế nào đây, khi chênh vênh giữa cuộc đời đầy cô độc. Ba năm trước chú bỏ cô đi vì tai nạn ở công trình, một cây thép dài rơi xuống xuyên thẳng vào ngực chú, cho dù là ngực trái hay ngực phải thì nó cũng đã đâm thủng trái tim của cô rồi. Từ lúc chú mất, cô như điên dại, thần trí chẳng đủ vững vàng để tiếp tục sống. Nhiều lúc cô muốn tự tử lắm, nhưng còn con cô thì phải làm sao. Vậy là cô ép mình phải sống tiếp, sống với một trái tim đã tổn thương một nửa.

Tóc cô bay trong một chiều có gió, cô bước đi và chăm chú lắng nghe nhịp đập của thế gian. Bỗng cô nghe thấy một tiếng hát bên tai phải, hát du dương từng khúc biệt ly. Hình như là gió, gió đang hát và an ủi cô đấy.

Cô nhìn thấy một bà lão đang qua đường, bà bước từng bước chậm chạp khi đèn đỏ sắp chuyển sang màu xanh. Chẳng biết đâu từ đằng xa, một chiếc xe Ben chở đống xà bần lao lại hun hút. Mọi người xung quanh la hét, bỏ chạy tán loạn, chỉ còn đơn độc một bà lão người run lên bần bật, đôi chân đã bị nỗi sợ chôn vùi chẳng cử động được. Trên chiếc xe kia, tài xế đã không còn cử động, trông có vẻ là đột quỵ. Mọi người sợ hãi nhưng cô chẳng sợ đâu, cô lao ra húc mạnh vào bà, bà văng lên vỉa hè. Còn cô vẫn giữ gương mặt không sợ hãi, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng như chấp nhận cái kết mà số phận đã an bài từ trước. Rồi cô bị tông mạnh, bay lên không trung như một thiên sứ đã mất đi đôi cánh. Thời gian như dừng lại trong chốc lát, chỉ đủ để cô nghĩ vài câu.

“Em về với anh đây, em đã chờ anh 3 năm rồi. Không còn mẹ, hy vọng con mạnh mẽ bước đi. Mẹ rất dằn vặt vì bỏ con đi mà không nói trước, con đừng trách mẹ. Mẹ chưa bao giờ hối hận khi đã sinh ra con, làm mẹ của con, cho con dòng sữa của mẹ để con lớn lên từng ngày, nhưng nếu có kiếp sau, hy vọng con đừng chọn mẹ lần nữa, vì mẹ mà con quá đau khổ rồi.”

Thời gian trôi trở lại, cô rơi xuống đập mạnh lồng ngực xuống mặt đường. Một dòng máu chảy ra như nước, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn nhuộm đỏ một vùng. Mọi người xung quanh chạy lại phía cô, có người gọi cấp cứu, có người dùng điện thoại quay lại.

Cô ra đi vì cô là thiên sứ, cứu một người cuối cùng rồi trở về. Cô tốt như vậy, chỉ là thần linh muốn cô trở về bên ngài thôi.

Ngày đó, cô mất. Ngày đó, cậu trở thành một côi nhi.

Ngày đó thế. Chẳng thể đau được hơn.

Lang Nghe Gio Hat (6)

Căn phòng hồi sức số 2, Minh đang loay hoay gấp lại tấm chăn trắng tinh rồi đặt lên chiếc giường. Có vẻ cậu đã ổn định hơn so với hôm qua rồi, những việc lặt vặt cũng chẳng cần có người giúp đỡ nữa. Nắng xuyên qua tấm rèm kéo hờ và hắt lên mặt cậu, hình ảnh thiếu niên hiện lên có chút nhợt nhạt, nhìn thấy hình ảnh này thì ai mà cho rằng cậu chỉ có thể sống vỏn vẹn 3 năm nữa. Gấp gọn xong chăn gối, cậu bỏ quần áo vào chiếc balo nâu cạnh giường rồi đeo lên vai, tay cầm ly nước chuẩn bị dời sang phòng theo dõi số 3. Từ sau cánh cửa, một cô y tá chạy vào, cô run run nói với Minh.

“Mẹ em, mẹ em bị tai nạn vào hôm qua… hiện giờ… đã mất rồi.”

Gương mặt Minh cứng đờ, tay không tự chủ run lên bần bật, ly nước đang cầm cũng vì thế mà rơi xuống cái ‘choảng’ vỡ tan. Chắc hẳn trái tim cậu cũng như chiếc ly đó vậy, vừa nghe thấy liền run lên, rồi vỡ tan.

Cậu không khóc, những giọt lệ như đang bị nén lại nơi đáy mắt, chực chờ trào ra nhưng lại thôi. Mẹ cậu mất, cậu không đau lòng sao? Không phải cậu không đau lòng, mà là nỗi đau này thực sự quá lớn, lớn đến mức nước mắt cũng trở nên bất lực khi chẳng thể bộc lộ. Dù muốn hay không thì cậu đều phải chấp nhận điều đó, mẹ chỉ là đi trước cậu một bước, mẹ đã đi cùng bố rồi, chỉ còn cậu đơn độc giữa thế gian mà thôi. “Nhưng không sao, bố mẹ đợi con một chút, chẳng lâu nữa đâu vì con cũng sắp đi cùng 2 người rồi.” Cậu thầm nghĩ rồi hướng đi về phòng số 3.

Những chuyện đã xảy ra đều là những chuyện buộc phải xảy ra, có người hôm trước còn vui vẻ cười nói với nhau nhưng hôm sau đã là âm dương cách biệt. Cuộc đời mỗi người đều như những quán trọ ven đường, người đã đến từ hôm qua chưa chắc sẽ ở lại cho đến ngày mai. Suy cho cùng cũng là cuộc đời vô thường, dù không đoán, không ngờ hay không tin được thì đã sao? Chúng ta chỉ có thể lựa chọn chấp nhận, mặc cho nó chẳng dễ dàng tí nào. Rồi những nỗi đau đó sẽ ngốn đi rất nhiều nước mắt của chúng ta. Nhưng “Nước mắt chảy từ con mắt là thứ thường thôi. Có thứ nước mắt không chảy ra kiểu vậy.” Con người ấy mà, cần làm quen với cô đơn sớm một chút, bởi vì dù trước dù sau, dù sớm hay muộn nó cũng sẽ tìm đến thôi. Chúng ta sinh ra, định sẵn là sẽ cô đơn rồi. Chúng ta đều vậy, đều là những đứa trẻ tập tành cô đơn.

Minh bước vào căn phòng số 3, một căn phòng nho nhỏ chỉ có 2 giường. Cậu ở giường bên trái, còn bên phải đã có người ở rồi, nhưng hình như người đó đã đi ra ngoài.

Cậu đặt cái balo lên cái bàn dựng cạnh giường, chui vào chăn, cậu nằm im thin thít.

Rồi tiếng khóc vang lên khe khẽ, biết là đã kìm nén lại nhưng chẳng thể giữ đôi mắt khô ráo được nữa. Minh rúc vào trong chăn khóc suốt, nước mắt chảy ra thấm vào chiếc gối làm nó ướt đi sẫm màu. Cậu nhớ về ngày nhỏ, cậu có bố và mẹ, cậu có một gia đình nhỏ hạnh phúc, ấm áp, mặc dù mắc bệnh tim đau đớn nhưng cậu luôn cười, cậu cười vì mẹ, vì bố và cả vì cậu nữa. Vỏn vẹn 3 năm, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn, ngoảnh lại thì cậu chẳng còn gì trên đời nữa, cậu chỉ còn một trái tim yếu ớt, thoi thóp như có thể dừng lại bất cứ lúc nào. Ngày tháng sau này, không người thân thăm hỏi, chỉ có bác sĩ, y tá chăm sóc cậu.

Trên đời này luôn và sẽ luôn tồn tại một kiểu người giỏi chịu đựng nỗi đau đến kì lạ. Dù cho mọi thứ đều quay lưng đi hay tia sáng cuối cùng trong trái tim vụt tắt, họ vẫn an nhiên như điều đó là một lẽ thường tình. Người khác có người nói họ mạnh mẽ, có người lại nói họ vô cảm. Nhưng đối với họ điều đó chẳng quan trọng, nỗi đau trong lòng lớn đến mức nào cũng chỉ mỗi bản thân biết rõ. Mọi người gọi họ là “Kẻ mạnh mẽ đầy cô đơn” là “Người có tâm hồn bằng đá”. Nhưng có lẽ không phải thế, thật ra họ luôn là người có mong muốn được đồng cảm, được chia sẻ và được thấu hiểu đến vô cùng. Và họ là một “chú cá nhỏ cần được đại dương vỗ về”.

“Này, này cậu có sao không vậy?” Có người lay cái chăn của Minh.

Minh lau vội nước mắt rồi kéo chăn lên, nước mắt đã lau đi, nhưng đôi mắt đỏ hoe của cậu cũng chẳng giấu đi đâu được.

“Không khóc nữa, lớn rồi. Đây cho cậu.” Một cậu bé trạc tuổi Minh, tay cầm một cây kẹo mút đưa cho Minh rồi nói.

“Tôi không ăn.” Minh quay mặt đi.

“Tôi tên Khánh, ở giường bên cạnh. Cho cậu rồi thì mau ăn đi.” Khánh giới thiệu rồi xé cái vỏ kẹo ra, tay xoay đầu Minh lại đút vào miệng cậu.

Minh trơ cái mặt ra ngỡ ngàng, chỉ mới gặp lần đầu đã động tay động chân như vậy rồi sao? Giờ Minh mới có thể nhìn kĩ Khánh, Khánh khá cao, gương mặt đẹp một cách hoạt bát, nhanh nhẹn và đặc biệt là Khánh cười nhiều lắm, chẳng như Minh, đẹp nhẹ nhàng trầm lắng nhưng chả cười là bao.

“Tôi là Minh, ở giường này.” Minh đưa cây kẹo ra khỏi miệng rồi nói, vừa nói xong đã tiếp tục ngậm lấy.

“Cậu bị bệnh gì vậy?” Khánh leo lên giường ngồi, khiến Minh phải nhấc người xích vào trong một tí.

“Suy tim bẩm sinh, chẳng biết sao lại sống đến giờ này? Còn cậu?” Minh thở dài nói.

“Tôi hả, ung thư.” Khánh cười nói.

Minh tròn mắt nhìn sang Khánh: “Cậu bị ung thư mà còn cười cười nói nói vậy hả?”

“Tôi quen rồi, mà này, hình như tôi lớn hơn cậu 3 tuổi đó.” Khánh nhìn vào tờ giấy dán ở mép giường có ghi thông tin bệnh nhân của Minh rồi nói.

“Già thì chết trước.” Minh mặc kệ Khánh, cậu gối 2 tay lên đầu, miệng vẫn còn ngậm cây kẹo mút.

“Hứ, ngoài kia có chơi đá banh, cậu muốn chơi thì ra nhé. Tôi đi chơi đây.” Khánh nhanh tay rút mạnh cây kẹo của Minh ra, ngậm lấy rồi chạy thẳng ra ngoài, để lại Minh nằm trên giường với gương mặt bàng hoàng.

“Má, nó bị gì vậy. Chẳng phải đã cho rồi sao? Còn giật lại hả?” cậu nghĩ thầm.

Minh nhảy tót xuống giường, nói đổng về phía cửa.

“Trả cây kẹo đây coi, thằng chết tiệt này.” Rồi chạy theo Khánh ra sân.

Lang Nghe Gio Hat (3)

Trời chiều dần tắt, nắng kết thành những sợi tơ mỏng manh như đang cố níu giữ cái rực rỡ của một quả cầu lửa đỏ hỏn. Mặt trời nép mình sau lối chân trời mênh mang, hoàng hôn bấy giờ thật đẹp, vẹn nguyên và tinh khôi tựa một lời hẹn cuối cùng trong ngày. Nhưng với những đứa trẻ đang gượng mình hớp từng hơi sự sống mỗi phút giây thì hoàng hôn có đẹp đến mấy suy cho cùng cũng là một buổi chiều tàn, không hơn không kém.

Xác của cái lá cây bàng giữa sân lả tả đáp đất, tiếng reo vang inh ỏi cũng dần tan đi trong cơn gió cuối ngày. Sau cú sút mạnh vào trái bóng khiến nó bay thẳng vào khung thành, từng sợi lưới căng ra như muốn bị xé toạc. Đám trẻ cũng dần về phòng khi đã thấm mệt, chỉ còn lại một người đi về cái ghế đá, ngồi xuống, thong thả ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, ảm đạm và buồn hiu.

“Nè, cho rồi mà còn lấy lại hả?” Từ sau một giọng nói vang lớn, kéo lại ánh mắt của Khánh. Chỉ trong phút chốc, Minh đã ở trước mặt.

“Ủa? Muốn ăn hả? Cho nè.” Khánh lấy cây kẹo mút vẫn còn sót lại chút ngọt đưa cho Minh. Gương mặt có chút gì đó tươi tắn hơn cái lúc còn ngồi một mình ở đây.

“Eo ôi, dơ. Tôi không ăn nữa..” Minh đưa tay lên trước mặt, thái độ tránh né rõ rành rành.

Khánh không nói, chỉ nhìn Minh rồi cười khẩy nhè nhẹ, sau đó tiếp tục ăn.

“Đi về ăn cơm.” Minh nói rồi quay người bỏ đi, cậu đi chầm chậm như thể đang chờ đợi một điều gì đó, mới mẻ.

Thường nghe rằng khi khoảng cách của con người với cái chết ngày càng gần hơn thì người ta sẽ dành nỗi bận tâm cho cái chết nhiều hơn là chuyện họ vẫn còn đang sống. Ít nhất là ngay lúc ấy. Thật ra chết cũng không đáng sợ lắm, nếu có đáng sợ thì phải chăng là những điều ta chờ đợi vẫn chưa đến. Thôi thì ta cứ sống, sống để chờ đợi và được chờ đợi, sống để yêu và được yêu thêm nữa. Sau cùng ai mà chẳng chết, người khác chỉ là chết muộn hơn một tí mà thôi.

Dường như điều cậu đang chờ cũng tới, vai cậu bị một cánh tay khoác lên, Khánh kéo cậu lại sát cạnh người.

“Chờ tôi với.”

“Làm cái gì vậy?” Minh cười rồi cố tình tránh đi và cậu cũng bước đi nhanh hơn.

Khánh ghì chặt cánh tay của mình trên vai Minh lại, không cho cậu thoát ra: “Đi về ăn cơm.”

Vậy là cả hai cùng cười nói tiến về căn phòng số 3, bỏ lại sau lưng cả bầu trời hồng phấn êm ả. Chỉ mong cuộc sống sau này cũng như vậy, sáng dậy có thể đón bình minh, chiều tới thì chờ hoàng hôn. Sống một cuộc sống không phiền muộn, không buồn bã, chỉ nhẹ nhàng như phớt hồng, như gió chảy mây bay, được vậy cũng mãn nguyện. Nhưng cuộc đời lại chưa bao giờ nhân từ đến thế.

“Mà này, cậu ở đây một mình hả?” Khánh bưng một khay cơm đặt xuống bàn rồi hỏi.

“Không, chẳng phải tôi đang ở với cậu sao.” Minh chẳng nhìn lấy Khánh một cái, chỉ chăm chú rót đầy một ly nước lớn.

“Không phải. Ý là ba mẹ cậu đâu?” Khánh tiếp tục hỏi.

Lúc này Minh mới ngẩng mặt lên nhìn Khánh rồi trả lời: “3 năm trước ba mất, hôm qua mẹ mất. Nếu ngày mai cậu mất thì tôi sẽ sống một mình.”

Khánh chững lại vài giây, cậu không hỏi tiếp nữa.

Minh cũng đi lại cái bàn ăn, cậu cầm đũa lên chỉ chỉ vào cái khay của mình rồi hỏi Khánh: “Cậu có muốn ăn trứng không?”

Khánh nhìn Minh rồi đưa mắt về miếng trứng rán vàng ươm của Minh rồi nói: “Cậu ăn đi, tôi không ăn.”

Dường như Minh chỉ chờ mỗi câu này, cậu nhanh tay vươn đũa sang khay cơm của Khánh, trong tích tắc trên khay cơm của cậu đã có hai miếng trứng.

“Cảm ơn nhé.” Minh cười tươi rói khi giành được chiến lợi phẩm. Bỏ lại Khánh chỉ đang ú ớ vô nghĩa.

Khánh trơ mắt nhìn phần chất đạm duy nhất của bữa ăn bị cướp mất, trong lòng vẹn cả mười phần bất lực.

Chỉ có một miếng trứng mà cậu vui chưa kìa? Bình thường nhìn thì ngố ngố, cơ mà cười lên trông cũng đẹp chứ chẳng đùa. Lúc chiều tôi ăn mất của cậu cây kẹo, giờ coi như đền cho cậu. Cây kẹo có hai nghìn, còn miếng trứng kia cũng phải năm nghìn. Khánh nghĩ.

Sau một lúc tính toán thiệt hơn, Khánh chỉ nói hai chữ: “Lỗ rồi.”

Khánh chan chén canh vào khay cơm trống không, nhưng cậu chẳng để ý, vừa ăn cậu vừa cười. Có lẽ đã lâu rồi cậu chẳng cười như thế, nếu có thì chỉ là những lúc cười xã giao với mọi người, các bạn xung quanh. Nhưng hôm nay, nụ cười ấy hẳn là sự bén rễ và nảy nở của một hạt mầm mới. Rồi cậu ôm lấy nó, như một kẻ mộng mơ.

 

(Còn tiếp)

 

© Lam – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Gặp Người Đúng Mùa Hoa Nở | Blog Radio

 


Để lại một bình luận