Lắng nghe gió hát (Phần 3)


blogradio.vn – Hai người họ ôm nhau trong mưa như những kẻ chẳng màng đến bất kể thứ gì, cành cây rơi lá, trời đổ mưa ngâu, chuyện lớn như sinh tử cũng chẳng đáng để nhắc tới. Thứ duy nhất họ quan tâm là tình cảm, là nhịp tim của bản thân với người ở cạnh. Sao mà đẹp, mà đau, mà tinh khôi đến thế.

***

(Tiếp theo phần 2)

 

Nghe nói, mưa là hàng triệu giọt nước mắt của con người tích tụ lại. Nhân thế gửi gắm nỗi buồn của mình cho bầu trời, từng đám mây cũng nhẹ nhàng thu giữ cái não lòng ấy. Và rồi sẽ có một ngày, mây trời chẳng thể gói ghém được nữa, nên thôi đành trả cái buồn của nhân sinh lại cho nhân sinh. Thế là, trời khóc, trời đổ mưa…

Minh đứng đờ ra, tay chân giống như đang bị đóng một lớp băng mỏng.

Những hạt mưa cứ thế được thu gọn vào đáy mắt, lúc ấy cậu biết rằng mình đã ôm trọn nỗi buồn của cả cơn mưa, nỗi buồn ấy xanh và ảo não lắm mưa ơi!

Rồi nhỏ xuống vài giọt nước, chẳng biết là nước mưa hay thứ nước được chưng cất từ cái quặn tim hẫng lòng.

Hai người họ ôm nhau trong mưa như những kẻ chẳng màng đến bất kể thứ gì, cành cây rơi lá, trời đổ mưa ngâu, chuyện lớn như sinh tử cũng chẳng đáng để nhắc tới. Thứ duy nhất họ quan tâm là tình cảm, là nhịp tim của bản thân với người ở cạnh. Sao mà đẹp, mà đau, mà tinh khôi đến thế.

“Cậu khóc à.” Khánh cúi nhẹ người hỏi vào tai Minh.

Minh giật mình, đưa tay quẹt nhẹ lên đôi mắt: “Không có, nước mưa đó.”

“Không phải mưa, là cậu khóc đúng không?” Khánh phủ định rồi nhắc lại câu hỏi một lần nữa.

Minh hít lấy một hơi, trấn tĩnh lại bản thân rồi quay người lại

“Sao cậu phân biệt được nước mắt của tôi và nước mưa chứ? Nước mưa đó, tôi chẳng khóc đâu.”

Khánh đứng thẳng dậy, lấy tay vén nhẹ hai lọn tóc của Minh ra sau: “Tôi có thể phân biệt được đấy. Bởi vì nước mắt cậu ấm hơn nước mưa.”

Và hai người nhìn nhau một lúc lâu, lâu lắm.

Minh tỉnh lại giữa khung cảnh đậm tình và mưa, cậu ấp úng:

“Cậu… cậu muốn nhìn thì đứng im đi. Tôi đi về đây.”

Nói xong liền quay đi, hướng về căn phòng mà chạy.

“Ê… ê đợi với coi.” Khánh tiếp tục với theo, cậu cũng chạy đi, chạy nhanh lắm.

Lang Nghe Gio Hat (7)

Có nhiều người muốn khóc trong mưa vì họ nghĩ nước mưa có thể che giấu được nước mắt của mình, nhưng họ lại đâu biết, mưa giấu được nước mắt, nhưng cũng bất lực trước nỗi buồn. Những người ấy nên biết rằng, mưa chẳng hề toàn năng như trong ý nghĩ của họ.

Nước mắt cũng có nhiệt độ và mang cho riêng nó một câu chuyện mà chẳng thể giấu đi.

Lúc ấy, Khánh không phải người duy nhất biết Minh đang khóc, còn có mưa nữa, vì mưa cũng cảm nhận được và mưa nhạy cảm với nước mắt lắm.

Chiều mưa ấy, ba đồng bình yên, năm lạng kí ức… nhưng ai bán mà mua.

“Mắc gì chạy nhanh dữ vậy?” Khánh chống tay trước cửa, mắt lảo đảo.

“Lúc nãy mới thay cái áo, giờ hết rồi áo rồi còn đâu mà thay nữa. Mai mốt đi đâu thì vác theo cái ô dùm tôi cái.” Minh cầm cái áo đen ướt nhẹp mà cậu vừa cởi ra ném về phía Khánh.

Khánh bắt lấy rồi quay lại nhìn Minh, đôi mắt rực rỡ hơn cả giọt nắng ban trưa: “Ướt rồi, hết rồi thì khỏi mặc, chung phòng với cậu, tôi không có ý kiến.”

“Cậu không có ý kiến nhưng tôi có ý kiến. Ý kiến của tôi đó là cậu lấy áo của cậu cho tôi mặc.” Minh nói.

Khánh tỏ vẻ hơi chán, cậu chậc lưỡi nói: “Rồi rồi, đợi một xíu tôi lấy cho.”

Trái ngược với bình thường, lúc này Khánh đi chậm đến kì lạ. Cậu bước tới cánh tủ giả vờ lục tìm nhưng mắt lại len lén nhìn Minh.

Minh bắt được ánh mắt của Khánh trên cơ thể mình liền nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa là tôi móc mắt cậu ra đó.”

“Tôi cứ mà nhìn đấy, thì sao? Ai cho phép cậu không mặc đồ đi lại trong đây hả?” Khánh đứng dậy, bước tới phía Minh.

“Này, cậu mới bảo là không có ý kiến mà?” Minh thấy Khánh hùng hổ như vậy nên cậu cũng có chút bất an, giọng run nhẹ.

“Lúc nãy không có ý kiến, nhưng bây giờ thì có rồi. Cậu như vậy chẳng phải để tôi nhìn hay sao?” Khánh ép Minh sát đến cạnh giường, ánh mắt này thật khác với Khánh của thường ngày.

Lúc này, Minh sợ thật rồi, cậu nhăn mặt nhìn thẳng vào Khánh, bộc lộ một chút đe dọa cuối cùng còn sót lại. Tim đập nhanh hơn, da mặt cũng dần ửng đỏ.

Ngoài cửa, một bóng hình đứa bé đứng cầm hai cây dù, một cây che mưa, cây còn lại màu đen vừa được cho mượn lúc nãy, miệng cười toe toét ngó vào trong:

“Anh ơi, cho em trả cây dù.”

Khánh giật mình, cậu nhắm mắt lắc đầu tỏ vẻ tiếc hùi hụi, nhưng vẫn đi ra cửa cười nói với em.

“Rồi rồi, anh cảm ơn nha.”

“Mà anh đang bắt nạt anh kia à? Bác sĩ bảo không được bắt nạt người khác, càng không được bắt nạt bệnh nhân của mình.” Cô bé tỏ chút nghiêm nghị ngây thơ của mình mà nói.

Khánh cười nẩy lên vài tiếng, cậu cúi xuống, tay chống ở đầu gối nói:

“Anh ấy đang chữa bệnh cho anh đấy, em không cần lo cho anh ấy đâu.”

Cô bé nghe xong, ánh mắt dịu đi một phần: “Anh có bệnh thì gặp bác sĩ chứ? Bác sĩ giỏi lắm, bệnh gì cũng chữa được cơ, bệnh của em bác cũng sắp chữa xong rồi.”

Khánh véo má em một cái, câu từ nói cũng mang giọng điệu người lớn một chút: “Bệnh của anh bác sĩ không chữa được, trên đời này ngoài cậu ấy ra thì cũng chẳng ai chữa được. Sau này, nếu em gặp một người như cậu ấy thì em sẽ biết thôi. Còn bây giờ thì đi về nghỉ ngơi nhé, không là cảm đấy.”

Đứa trẻ ấy chỉ dạ một tiếng, rồi ngoảnh mặt đi về.

“Yêu rồi chứ gì, làm như em là con nít vậy đó. Xin lỗi, mai em sẽ cưới thằng Phong giường bên cạnh cho anh xem, anh mới là con nít á.” Trên đường về, cô nói vọng ra như thể đang muốn cho mưa biết rằng cô chẳng phải trẻ con nữa vậy.

Khánh cũng quay trở vào căn phòng, cậu muốn tiếp tục điều trị căn bệnh mới của mình. Thế nhưng “bác sĩ” lại trốn đâu mất rồi.

“Ơ, chạy đi đâu mất rồi, lúc nãy mình đứng ngay cửa mà. Hay là cậu ấy trốn bằng cửa sau ta? Minh ơi, hôm nay tôi phải túm được cậu về đây.” Khánh nghĩ, rồi cậu vòng qua cửa sau, tay nhanh nhẹn chộp lấy một cái áo khoác được treo cạnh tủ.

Ngoài trời, mưa ngớt dần rồi thôi không rơi nữa. Có lẽ những điều buồn bã, mưa đã trả lại hết cho người, cho đời, cho câu chuyện quẩn quanh bên nốt nhạc trầm ngâm của thế gian vội vã. Gom đủ lắng đọng, trút cạn lòng mây, cuốn trôi đi nét u sầu trên gương mặt nhân thế, cũng đã đến lúc tất cả nên tạm biệt mưa rồi…

Dưới gốc cây bàng già giữa sân, Minh thu mình trên chiếc ghế đá còn đọng vài giọt nước chưa kịp khô của cơn mưa vừa tạnh. Khung cảnh không người qua lại yên ắng đến kì lạ.

Lang Nghe Gio Hat (9)

Hôm nay là một ngày cuối tháng chín, tiết trời cũng dần gom gọn cái hơi thở mát mẻ độ thu đông. Minh mình trần ngồi im chẳng cử động, những trăn trở từ lâu giờ lại được cậu lần nữa kéo về, vẫn là câu hỏi chẳng thể trả lời, cũng chẳng muốn trả lời.

“Một người sắp chết như mình liệu có thể yêu một người khác không?”

Có lẽ Minh đã tự hỏi bản thân câu hỏi đó rất nhiều lần, đáp án cũng chỉ là có hoặc không. Muốn trả lời là có nhưng chẳng dám, muốn trả lời là không lại chẳng nỡ. Hoặc cũng có thể ngay từ đầu thì câu hỏi ấy chẳng có lời giải.

“Lần sau có trốn thì cũng nhớ mặc áo vào rồi hãy trốn, không lại khổ người chăm.” Khánh từ xa chạy tới, cậu cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người rồi khoác cho Minh.

Minh hít mạnh một hơi rồi lặng lẽ thu dọn mớ cảm xúc đang rối như bòng bong của mình.

“Cậu… cậu đi đâu đây?” Minh ngồi im, dang hai tay ra để Khánh mặc áo vào cho.

Khánh vừa kéo khóa, vừa nhìn thẳng vào mắt Minh: “Tôi đi bắt cậu về đấy.”

Minh cũng ngước lên nhìn, thấy bản thân trong đôi mắt của Khánh khiến cậu có cảm giác nhẹ lòng hơn một chút. Có lẽ lúc trước Minh nghĩ chỉ cần không nhìn thì cậu sẽ dần không thích Khánh nữa, nhưng giờ đây cậu lại nghĩ khác đi, nếu bây giờ không nhìn thì sợ sau này cũng chẳng còn cơ hội nào để nhìn nữa.

Khánh thấy Minh nhìn mình lâu như vậy nên cậu cúi xuống thêm một tí, để khoảng cách của cả hai có thể thuận theo nỗi lòng mà gần thêm chút. Không thấy Minh phản đối, Khánh lại tiếp tục cúi sát một tí nữa, cho đến khi cả hai đầu mũi chạm nhau thì Khánh mới dừng lại, trên môi chẳng biết đã nở lên một nụ cười mãn nguyện từ bao giờ.

Dưới nền đất, cái bóng của hai người đã được kết nối với nhau bằng một lần cúi đầu chạm nhẹ nơi đầu mũi, khiến cho hai cái bóng tách biệt ban đầu giờ đã có sự liên kết mỏng. Có lẽ lúc ấy, nắng cũng chứng kiến cảnh tượng này, một cái chạm xé tan những băn khoăn trong nền đất lạnh.

Vào khoảnh khắc này, thứ sưởi ấm nhân gian không chỉ có mỗi mặt trời, Khánh thu lại nụ cười của mình rồi nhẹ nhàng tiến sát lại một bờ môi ửng hồng chưa phai.

Cảm giác được hơi thở người trước mặt mỗi lúc một gần hơn, làn hơi âm ấm xen lẫn cái vội vàng của Khánh phả vào môi Minh khiến cậu giật mình bừng tỉnh. Cậu nhanh chóng quanh mặt ra hướng khác, bàn tay đang hoảng loạn tìm chỗ đặt xuống.

Không khí lúc này trở nên có chút ngại ngùng của một nụ hôn chưa thành. Minh nhích sang một bên rồi nói: “Cậu… cậu ngồi xuống đây đi.”

Khánh vẫn còn giữ nguyên cái tư thế cúi người đó, có lẽ cậu cũng chẳng biết phải làm gì tiếp theo. Cậu thở dài một hơi rồi ngồi xuống cạnh Minh.

Nhận thấy bầu không khí ngượng ngùng này vẫn cố níu kéo cả hai mãi mà chưa chịu bay đi, Khánh mới mở lời: “Cậu ngại à?”

Minh nghe thấy nên cũng làm yên từng cơn gợn sóng trong lòng lại, cậu ngẩng mặt lên nói: “Không ngại, dù sao cũng chưa chạm tới.”

“Không ngại là tốt, lần sau nếu còn cơ hội thì cậu sẽ phải ngại thôi.” Khánh hít sâu một hơi như lấy lại được tâm trạng.

Hôm nay là một ngày thật đẹp, cơn mưa vừa qua bỏ lại những làn hơi ẩm trong vắt, nắng chiều vàng như đưa đẩy mỗi tâm hồn, gió nhẹ nhàng tựa lời hát và ca, hoa dưới nắng thì rực rỡ khoe sắc thắm, thật sự hy vọng cho ánh trăng đêm nay cũng thật sáng và lãng mạn thêm một phần.

Minh nhìn về phía hàng hướng dương được cậu, Khánh cùng cô Hạnh trồng ở dọc lối đi vào ba tháng trước. Có bông đã bung lên, có bông vẫn còn ngại ngùng mà núp mình trong bầu nụ dần vàng. Chỉ có một điểm chung duy nhất, và nó cũng giống như tên gọi của chúng, đó là “hướng dương”.

“Lúc ấy, tại sao cậu lại chọn trồng hoa Hướng Dương.” Minh quay sang hỏi Khánh.

Còn nhớ vào ba tháng trước, cô Hạnh đem về hơn chục túi hạt giống đủ các loại hoa, thế nhưng Khánh là người đã chọn hoa Hướng Dương để trồng ở lối đi dọc hành lang trước phòng của mình.

“Cũng chẳng biết nữa, chắc là vì Hướng Dương thật đẹp.” Khánh nói.

Minh cười nhẹ, cậu nhìn Khánh rồi quay sang đám Hướng Dương:

“Thật ra, tôi cũng thích Hướng Dương lắm.”

“Thật á, tại sao vậy?” Khánh có vẻ ngạc nhiên, cậu hỏi Minh.

“Có lẽ là một phần là do Hướng Dương đẹp, còn lại là vì ý nghĩa của nó. Cả đời hoa cũng chỉ hướng về mặt trời mà thôi.”

Hướng Dương từ lúc nở hoa cho đến lúc úa tàn cũng chỉ hướng về mỗi mặt trời của nó. Có lẽ ai cũng có lúc “si tình” giống như Hướng Dương vậy, kể từ lần đầu gặp gỡ cho đến lúc cạn duyên với cuộc đời thì trong mắt vẫn chỉ có mỗi một người thôi, một người đã ở đấy từ rất lâu rồi, họ và Hướng Dương đều mãn nguyện vì tín ngưỡng đẹp đẽ nhất đời đó.

Lang Nghe Gio Hat (14)

Minh nói tiếp: “Nhưng mà cậu có biết một điều đáng buồn là gì không?”

“Sao vậy?” Khánh hỏi.

Đôi mắt Minh chứa trọn một màu sắc vàng cam rực rỡ: “Đó là Hướng Dương thích mặt trời, nhưng mặt trời không biết.”

Lúc này Minh mới quay sang Khánh, bắt gặp được ánh mắt của cậu đang dịu dàng nhìn mình, Minh mới cười một tiếng: “Hôm nay nói cho cậu mấy câu nhảm nhí vậy thôi.” Rồi đứng lên chuẩn bị đi về.

Chưa đợi Minh đi bước đầu, Khánh đã nắm lấy cổ tay cậu kéo lại: “Nói cho cậu một bí mật.”

Minh thấy vậy cũng tò mò mà hỏi: “Bí mật gì?”

Khánh thả tay Minh ra để cậu từ từ ngồi xuống: “Bí mật của mặt trời.”

“Cậu nói thử xem.” Minh chăm chú nhìn Khánh.

Khánh tiến sát lại gần Minh, đúng như cách mà cậu đang tiết lộ một bí không muốn cho thêm một ai biết nữa: “Thật ra, mặt trời cũng thích Hướng Dương lắm.”

Nói xong Khánh liền vòng tay qua sau gáy Minh, kéo cậu lại gần rồi hôn lên má cậu một cái: “Về thôi.” Sau đó liền chạy về phòng.

Minh ngồi đấy thẫn thờ, chút cảm giác tê tê vẫn còn đọng lại trên gò má chẳng biết ửng đỏ từ bao giờ nữa, rồi cậu cứ cười mãi, một nụ cười rạng rỡ như loài hoa Hướng Dương. Cơn gió thổi nhẹ mang theo âm thanh xào xạc của đám lá chưa kịp rụng như thể đang luyến tiếc chút dư vị ngọt ngào còn sót lại sau cùng. Khẽ vuốt mái tóc hơi xoăn của bản thân, Minh giấu nhẹm đi cái cảm xúc lâng lâng, mát mát tựa mây trời vào tận trong cũi lòng sâu hoắm. Cậu muốn mang nó đến một nơi bình yên nhất trong cậu, một nơi chẳng ai biết để cậu có thêm lí do mà tha thiết với cuộc đời đầy rẫy những điều đang gắng sức phản đối lại sự sống của mình.

Chẳng là gì cả, con người ấy chỉ là một nơi để cậu nương náu sau những cơn giày vò không chút nhân từ, độ lượng nào của căn bệnh đang mang. Sau cùng thì những cơn bão lòng không tự nhiên mà nổi lên, cuộc đời mỗi người cũng không tự nhiên mà trở nên yên ả, bình lặng như mặt hồ sâu trong khe núi, tất cả đều là vì một người và do một người.

Rồi những màn nắng cuối cũng dần thong thả mà rời bỏ thế nhân, như một lời tạm biệt, mảnh trời bấy giờ khoác lên màu áo hồng rực như tâm trạng của người ngắm nhìn nó. Một dải màu vắt ngang qua những đám mây, thướt tha cái luyến tiếc của màu trời với đôi mắt chứa nhiều tâm sự của kẻ ôm mộng, si tình. Một cây cầu thành hình bởi sự cô đọng những cảm xúc riêng của vạn vật, đủ các gam màu tâm trạng, vui, buồn, hân hoan và tiếc nuối.

“Hôm nay hoàng hôn đẹp ghê ha.” Chẳng biết Khánh đã ở cạnh Minh từ lúc nào, cậu lên tiếng sau một lúc ngắm nhìn màu trời xao xuyến.

Minh bất ngờ quay sang nhìn Khánh: “Cậu ra đây hồi nào vậy?”

“Cũng được một lúc, tôi trong phòng chờ cậu mãi mà chẳng thấy đâu nên đành chạy ngược ra mà tìm, nào ngờ thấy cậu say mê quá nên muốn cho cậu ngắm kĩ một chút. Mà này, sao cậu có thể không phát giác được tôi vậy, chả nhẽ trong mắt cậu tôi vô hình vậy sao?” Khánh nói mang chút trách móc, nhẹ thôi nhưng vẫn có thể nghe ra được.

Cậu muốn cho Minh nhìn trời kĩ một chút, cũng chính là đang cho bản thân ngắm một người kĩ một chút, lâu một chút.

“Tôi đang bị lạc một tí thôi.” Minh lên giọng một chút, rồi lại mang cái nhàn nhạt đến cuối câu.

Vẫn là chiếc ghế đá cũ, vẫn là dưới tán cây bàng quen thuộc. Cả hai lân la trên những câu chuyện hàng ngày hồi lâu. Rồi trong một khoảnh khắc nào đó, Minh nghĩ đến chuyện mẹ cậu ra đi vì để cứu một người khác, tâm trạng lúc đó cũng lắng xuống đôi phần, cậu hỏi bằng thứ giọng đượm buồn, xen lẫn chút than thở với sự đời mà cậu cho là bất công:

“Cậu nói xem, có phải người tốt thường mất sớm không?”

Khánh thấy vậy, liền quay sang nhìn Minh: “Sao cậu hỏi vậy?”

“Tại tôi cảm thấy tiếc lắm, tiếc cho những người tốt nhưng buộc phải bỏ mọi người mà ra đi.” Giọng Minh không thay đổi, cậu vẫn thả mắt vào vùng vô định.

“Thật ra, ông trời rất thương những người ấy nên ngài chỉ mang họ về bên cạnh ngài thôi.” Khánh đan tay lại, cũng hướng mắt về miền miên viễn mà nói.

“Hy vọng về đấy, họ sẽ gạt được mọi thứ mà sống thật tốt ha.” Minh nói như thể đang gửi gắm lời thỉnh cầu của mình cho bầu trời, để bầu trời nói lại với mẹ cậu về một hy vọng của một người nhỏ bé.

“Cậu có biết vì sao cậu cũng tốt nhưng cậu vẫn còn sống không?” Khánh hỏi Minh.

Cậu thấy tò mò nên quay sang Khánh hỏi lại: “Tại sao vậy?”

Lúc ấy, Khánh mới quay lại sát mặt cậu, cả hai chỉ cần mỗi người xích lại một tí là đã chạm nhau rồi. Khánh vừa nói, tay đã lén lút đặt lên sau gáy của Minh: “Đơn giản thôi, bởi vì trên đời này vẫn có người còn thương cậu hơn cả ông trời.”

Nói xong, Khánh nhìn Minh ngơ ngẩn một tí rồi vội kéo cậu lại, môi mỏng chạm nhau, thời gian cũng ngại ngùng mà không trôi nữa. Gương mặt của Minh như bị khóa chặt, cậu bất động một chút rồi cũng nhắm mắt lại, cảm nhận cái ấm áp đang được truyền qua đầu môi, dễ chịu và hạnh phúc lắm.

Minh thấy Khánh khóa chặt môi mình có chút lâu nên cậu đem theo sự ngại ngùng mà thôi không hôn nữa, cậu dùng tay đẩy nhẹ Khánh ra, nhưng Khánh không muốn thế. Nụ hôn này cậu phải mất rất nhiều thời gian để chờ đợi nên cậu không muốn nó lướt qua nhanh như vậy, thế là cậu kéo Minh chặt thêm nữa, đến mức Minh giật mình mà mở mắt nhìn Khánh một cách ngỡ ngàng. Minh đẩy mạnh Khánh ra, cậu bối rối đứng dậy run run nói:

“Hoàng hôn cũng đã tàn rồi, đừng ngồi đây làm gì nữa, đi ăn thôi.” Rồi bước đi vội về phía nhà ăn, Minh run đến mức đi vẫn còn vấp vấp vài cái.

Khánh thấy Minh như thế cũng vội cười mà chạy theo.

Lang Nghe Gio Hat (10)

Tới trước nhà ăn, Khánh khoác vai Minh rồi bảo Minh đi lấy thức ăn, còn cậu thì qua đó ngồi trước.

Gác lại những chuyện vừa rồi vào sâu trong lòng, Minh đợi đêm xuống rồi sẽ một mình mở ra và một mình ngắm nhìn thật kĩ.

Khánh thấy Minh chẳng nói gì, nên cậu cũng vờ mà lơ đi.

“Cho con hai phần cơm nhé, một cơm gà và một cơm sườn.” Như mọi ngày, Minh vẫn lễ phép như thế.

“Rồi rồi, đợi tí bác xới cho cơm tơi đã nhé. Mà bác có ngâm vài chai nước trái cây lên men, con uống thử không, nó nhẹ lắm nên thanh niên như con không say đâu.” Bác Hạnh nói.

“Vâng, cho con thử hai chai nhé, con sợ Khánh nó say chứ con thì vô tư.” Minh nói đắc ý, cứ như bản thân có thể uống sạch mà chẳng thể say được.

Cầm một khay cơm cùng hai chai nước trái cây ra cái bàn đã hẹn.

“Ê, bác Hạnh mới làm đấy, cậu muốn uống không?” Minh đặt khay cơm xuống rồi gõ gõ vào cái chai thủy tinh mà hỏi.

“Gì vậy, rượu trái cây à, tôi uống được nhưng mà cậu không nên uống đâu.” Khánh nhìn chai rượu rồi quay sang Minh nói.

“Không phải rượu, mà là nước, là nước trái cây đó? Sao tôi không uống được?” Minh nhấn mạnh và nhăn mặt, cậu có hơi khó chịu.

“Cậu uống vào không tốt cho sức khỏe.” Khánh có chút nghiêm túc.

“Không sao đâu, bác Hạnh nói nó là nước ép trái cây lên men, nhẹ hều à, cho con nít uống cũng được.” Minh ngồi xuống rồi cười cười mấy cái, cậu mong muốn với nụ cười này thì Khánh sẽ cho cậu uống một tí, ít nhất là nhấp môi thôi cũng được.

Khánh thấy vậy cũng đành thở nhẹ, biết chẳng thể ngăn được một người tò mò nên cậu cũng đành chấp nhận, chỉ có điều cậu đã dặn mình sẽ kiểm soát Minh, không thể cho cậu ấy uống nhiều.

“Ít thôi đấy, ngồi xuống ăn đi. Cậu ăn cơm gà hay sườn.” Khánh chỉ chỉ vào hai cái dĩa rồi hỏi Minh.

Minh thì ngồi nhìn chăm chăm vào những dĩa cơm, cậu đánh giá một lát rồi mới chọn dĩa trông có vẻ nhiều thịt hơn.

“Cơm sườn nhé.”

“Nhường cậu đấy.” Khánh đưa dĩa cơm gà về phía mình rồi ăn.

Áng chừng chưa được năm phút, Minh đã nhớ thương cái chai trước mặt.

“Này, uống đi, uống đi.” Minh vỗ người Khánh mấy cái, gương mặt hớn hở hiện rõ.

Khánh buông muỗng xuống, tay cầm một chai cụng vào chai của Minh, nhưng cậu vẫn không quên mà nhắc nhở: “Uống ít thôi đấy.”

“Biết rồi, biết rồi.” Minh tặc lưỡi, rồi cũng đưa lên mũi ngửi ngửi vài cái, sau đó liền uống một hơi cạn sạch.

“Àaa. Nó cứ hơi chua chua sao ấy nhỉ.” Minh đặt cái chai trống không xuống bàn.

“Trời ơi, đã bảo uống ít thôi mà.” Khánh hung dữ nói lớn.

“Cậu nhìn chai của cậu xem, có còn giọt nào hay không.” Minh chỉ tay vào cái chai cũng đã cạn của Khánh.

“Nó hơi ngon, nhưng cậu không được uống nhiều thế. Thôi, không nói với cậu nữa, ăn cơm mau rồi về.” Khánh ứ họng nên đành nói vậy để mau mau kéo Minh về phòng.

Chưa được bao lâu, gương mặt một người đã dần theo màu rượu mà ửng hồng.

20 giờ 53 phút, ngày 30 tháng 9 năm 2018.

Tiếng ru nhẹ của cơn gió khẽ vọng lại, như một bản tình ca chảy dài theo ánh trăng mờ ảo mà lơ đãng dừng lại để ngắm nhìn một sợi tình chưa lỡ.

Khánh dìu Minh ngồi lên giường, rồi cậu vô tình uống cạn một ánh mắt của kẻ đang lơ mơ, say khướt.

Người ta vẫn bảo với nhau rằng: “Uống rượu, uống tám phần say. Yêu ai, yêu tám phần tình.” Bởi lẽ khi quá say thì sẽ không thể che giấu đi những cảm xúc vốn đã nằm yên tận nơi đáy lòng từ rất lâu, yêu một người cũng như thế, khi yêu quá nhiều thì chẳng ai còn đủ lí trí để nén lại những giọt nước mắt muốn trào ra từ khoảng thời gian chẳng thể nhớ. Ai cũng thế, bình thường thì luôn có một lớp bọc đủ dày để che đi bản thân, nhưng khi say, rượu sẽ hòa tan lớp bọc ấy và trả lại dáng vẻ với dòng cảm xúc thật nhất của một người. Say rượu mười phần vốn đã đáng sợ, say tình mười phần lại càng đáng thương hơn.

Nghiệt ngã ở chỗ, cuộc sống chẳng nhân từ mà xé tan đi những tấm lòng chớm nở, tình yêu của những con người số khổ tựa như loài Phù Dung, một đời hoa cũng chẳng thể chờ đợi một phút giây nồng thắm. Khi yêu mà phải chính tay chôn cất nỗi niềm ấy vào sâu trong lòng đất ẩm lạnh. Có những câu chuyện ngay từ vốn không nên kết thành sợi hồng, để rồi ngắn ngủi trôi qua, sớm nở tối tàn. Thôi rồi một kiếp hoa rơi, mong tình nhân thế đừng tàn như hoa.

Minh đang nằm gọn trong vòng tay đã đan thành chăn ấm, gối mềm. Mắt cậu mơ màng ngắm thật kĩ người kia. Tay vô thức mà vuốt nhẹ lên gò má góc cạnh. Rồi Minh bặp bẹ nói từng chữ:

“Khánh, đừng đi.”

Sau đó liền cười như một đứa trẻ vừa thú nhận một điều chẳng dám từ lâu.

Nói ra cũng tốt, nói ra thật tốt.

Khánh xúc động lắm, mắt cậu ánh lên màu nước mắt trong veo.

Minh buồn ngủ rồi, cậu nhắm tịt mắt lại rồi cả người lả đi như sợi dây mặc người uốn nắn. Khánh dìu Minh nằm xuống, đêm nay không cần gối, cậu để Minh ngủ trên cánh tay của mình, cậu chỉ muốn được nhìn một lúc thôi. Thế mà thời gian vội trôi, chẳng thõa.

 

(Còn tiếp)

 

© Lam – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Tổn Thương Đủ Rồi, Mình Rời Đi Thôi | Blog Radio

 
 


Để lại một bình luận