Tôi năm nay 29 tuổi, chồng 37 tuổi, chúng tôi đã có với nhau hai cô con gái, bé lớn 4 tuổi và bé nhỏ mới 7 tháng tuổi. Cả hai vợ chồng tôi đều là dân tỉnh lẻ, xuất thân trong những gia đình không khá giả. Chồng tôi lại là con trưởng, dưới quê còn được xem là trưởng họ, nên áp lực về chuyện con nối dõi là rất lớn.

Sau khi kết hôn, vợ chồng tôi vẫn làm việc ở Hà Nội. Các con sau thời gian ở cữ đều được gửi về cho ông bà nội ngoại chăm sóc giúp. Ngay từ khi tôi mang thai bé đầu tiên, lúc kết quả NIPT (xét nghiệm sàng lọc trước sinh, dựa vào phân tích DNA tự do của thai nhi có trong máu của mẹ) 10 tuần cho biết là con gái, mẹ chồng đã thường nói bóng gió với tôi rằng: “Đứa đầu mà là con trai thì tốt, đứa sau con đỡ phải áp lực” hay “Đẻ con gái là bố nó lại bị các chú các bác trách đấy con ạ”. Khi ấy, tôi chỉ nghĩ ông bà hơi cổ hủ một chút nhưng cũng im lặng cho qua, vì chồng tôi vẫn rất thương yêu con. Đó là con gái đầu lòng của anh, và tôi cũng chỉ ở cữ vài tháng nên cố gắng dĩ hòa vi quý.

Lấy chồng trưởng họ, mẹ chồng nói 1 câu cay đắng khi biết tôi đang mang thai bé thứ hai - Ảnh 2.

Ảnh minh họa

Sau đó, vợ chồng tôi vay mượn mua được một miếng đất nhỏ ở Hà Đông, trong đó khoản vay lãi đã là 500 triệu, bố mẹ hai bên không hỗ trợ được đồng nào. Cuộc sống thực sự rất vất vả, vừa phải nuôi con nhỏ, vừa ở nhà thuê. Tổng thu nhập của hai vợ chồng chỉ 25 triệu/tháng, nên chúng tôi luôn phải tằn tiện và tự nhủ khi nào có điều kiện mới sinh bé thứ hai. Thế nhưng, khi mới trả được một nửa khoản nợ thì năm vừa rồi, tôi lại vỡ kế hoạch. Vợ chồng tôi đã rất lo lắng, nhưng đó là máu mủ của mình, sao có thể bỏ được.

Vậy mà khi biết tôi mang thai, mẹ chồng tôi đã gọi điện và nói: “Mẹ bảo con rồi, đẻ con gái thì phải kiêng lâu một chút mới ‘đổi đầu’ được. Đầu năm thầy bói bảo phải sinh năm sau mới ra thằng cu, hay là con…” Nghe đến đây, tôi không chịu nổi nên đã ngắt lời bà, viện cớ có điện thoại vì không muốn nghe thêm. Lần khác, bà lại so sánh: “Cái T. (em gái chồng tôi, bị hiếm muộn) nó chậm mà chắc, giờ đi làm IVF được thằng cu là yên tâm rồi” hay “Em họ của con đấy, nó bầu đứa thứ ba ra con trai rồi. Phải ‘biết đẻ’ như vậy chứ”. Vì quá thương con và không muốn chịu thêm áp lực, tôi đã quyết định về nhà ngoại sinh bé.

Tuần trước, vợ chồng tôi có làm bữa cơm tân gia nhà mới (chúng tôi phải vay mượn thêm khá nhiều để xây nhà sớm hơn dự tính vì có thêm thành viên mới). Trong bữa ăn, mẹ chồng lại tiếp tục câu chuyện trai gái. Lần này, tôi đã thẳng thắn bày tỏ: “Chồng con cũng nhiều tuổi rồi, vợ chồng con lại đang nợ nần nhiều nên chắc chúng con xin phép không sinh thêm nữa ạ, để còn tập trung nuôi dạy các cháu cho tốt”.

Nghe vậy, bà lập tức mắng tôi là bất hiếu, rằng nhà này mất phúc nên mới không có người nối dõi hương khói. Rồi bà quay sang chì chiết chồng tôi là “đội vợ lên đầu”, và liên tục khuyên anh bán nhà đi để về quê, lấy tiền làm IVF cho ra con trai. Đau lòng hơn, khi tôi đọc tin nhắn, tôi còn phát hiện hai người em họ của chồng còn nhắn tin xúi giục anh đi “kiếm con bên ngoài”.

Hiện tại, chồng tôi vẫn tỏ ra bình thường và yêu thương vợ con, nhưng tôi thực sự lo sợ và thấy thương hai con gái của mình vô cùng. Tôi phải làm sao với gia đình chồng lúc này đây?

Phía sau chuyện tình 15 năm ‘vạn người mê’ là bí mật động trời của người chồng ‘mẫu mực’Dù đã chọn tha thứ và cùng anh hàn gắn, tôi vẫn không tài nào quên được. Tôi vẫn bị ám ảnh bởi những dòng tin yêu thương anh gửi cho người ấy.

Theo Gia đình và Xã hội