Chuyện tôi sắp kể không phải là một cú sốc lớn, nhưng nó đủ khiến tôi phải dừng lại và tự hỏi bản thân: Liệu tôi có thực sự hiểu người mà mình đã kết hôn suốt bao nhiêu năm? 

Chúng tôi kết hôn đã gần ba năm, nhưng vẫn chưa có con. Mặc dù cả hai chúng tôi vẫn sinh hoạt vợ chồng bình thường, nhưng chưa bao giờ nhận được tin vui. Thực ra, tôi cũng từng nghĩ có thể do sức khỏe, nhưng đi khám thì bác sĩ bảo cả hai đều bình thường. Bác sĩ khuyên chúng tôi nên giảm bớt căng thẳng và thư giãn hơn, nhưng tôi cảm thấy rất thoải mái, không hề cảm nhận được áp lực. Tôi chăm lo cho công việc, lo cho gia đình, làm tròn bổn phận của một người vợ, nhưng vẫn không có bất kỳ dấu hiệu gì cho thấy cuộc sống sẽ thay đổi.

Nhưng trái lại, chồng tôi, anh ấy lại gánh trên vai một áp lực khổng lồ. Công việc trưởng phòng kinh doanh mang lại rất nhiều cơ hội, nhưng cũng không ít thử thách. Có vô số đêm khuya, tôi thấy anh ngồi làm việc không ngừng nghỉ, tôi muốn khuyên anh đi ngủ sớm, nhưng lại sợ sẽ làm phiền, nên chỉ lặng lẽ nhìn. Thực ra, tôi đã nói nhiều lần với anh rằng đừng quá lao lực vì tiền bạc, rằng anh phải biết cân bằng công việc và nghỉ ngơi, nhưng anh cứ mãi chạy đua với những con số, với những cơ hội mà anh nghĩ là sẽ mang lại một tương lai tốt đẹp hơn cho cả hai.

Tôi không phải là người tham vọng thái quá. Tôi luôn nghĩ rằng có nhiều tiêu, tiêu nhiều, có ít thì tiêu ít, nhưng anh lại khác. Anh luôn muốn làm nhiều hơn, làm hết mình, không phải vì tôi yêu cầu mà vì anh tự đặt ra cho mình những tiêu chuẩn cao, một nỗi lo lắng không tên về tương lai. Ban đầu, tôi nghĩ anh chỉ muốn chuẩn bị cho chúng tôi một tương lai vững chắc. Nhưng chẳng ngờ, sự thật lại hoàn toàn khác.

Lấy nhau gần 3 năm chưa có con một lần dọn đồ cho chồng thấy mẩu giấy trong áo anh khiến tôi bối rối
Ảnh minh họa

Tất cả mọi chuyện bắt đầu thay đổi vào một buổi chiều khi tôi dọn dẹp lại tủ quần áo của chồng. Anh ấy là một người chú trọng ngoại hình, các bộ đồ của anh ấy cũng không hề rẻ nên tôi khá cẩn thận và tỉ mỉ với những chiếc áo của anh. Đột nhiên, tay tôi chạm vào một tờ giấy nhỏ trong túi áo, và khi mở ra, tôi không thể ngờ rằng nó lại là một dấu hiệu phơi bày tất cả sự thật giấu kín.

Tờ giấy ấy là một tờ lịch, phía sau ghi rõ tháng 12/2020, nhưng điều khiến tôi bối rối là dòng chữ trên mặt trước: “Anh ơi, giúp nhà em trả nợ đi. Em xin anh.” Là em trai chồng tôi sao? Tôi chợt nhớ trước đó mình đã nghe nói về khoản nợ của gia đình em chồng, nhưng tôi cứ nghĩ là họ sẽ tự lo liệu được. Vậy mà, hóa ra là chồng tôi đã âm thầm giúp đỡ, và thậm chí giấu giếm tôi chuyện này lâu nay.

Với tờ giấy trong tay, tôi không thể không đối chất với chồng. Anh không thể chối cãi, cuối cùng anh thừa nhận đã cho em trai anh vay 150 triệu đồng, không chỉ một lần mà trong suốt nửa năm qua. Đó là lý do anh ấy lao lực làm việc không ngừng nghỉ, bao đêm thức khuya, tất cả chỉ vì muốn giúp đỡ gia đình em trai.

Đã bao lần tôi lo lắng cho sức khỏe của anh, đã bao đêm tôi thấy anh mệt mỏi, nhưng không bao giờ anh chia sẻ điều này với tôi. Anh nói anh sợ tôi lo lắng, sợ tôi thấy anh làm không được thì sẽ buồn. Đúng là, cái tình thương của anh dành cho người nhà không có giới hạn, nhưng nó lại khiến tôi cảm thấy bị bỏ quên. Chúng tôi đã bao nhiêu lần trò chuyện về tương lai, về việc có con cái, vậy mà suốt thời gian qua, anh đã phải gánh vác quá nhiều, không chỉ cho mình mà cho cả gia đình.

Khi nghe anh xin lỗi vì đã không chia sẻ với tôi, tôi không biết phải nói gì. Lòng tôi vừa cảm thấy xót xa vừa giận hờn. Chồng tôi quá hiền lành. Có lẽ chính sự hiền lành đó đã khiến anh bị lợi dụng. Không phải tôi không hiểu anh, mà chính vì tôi hiểu quá rõ nên tôi càng thấy đau lòng. 

Sau ly hôn, chồng cũ bất ngờ đưa cho tôi một món quà khiến tôi bật khócMột ngày, chồng cũ bất ngờ đến tìm tôi. Anh ấy mang theo một món quà mà tôi không ngờ tới.

Theo Thương Trường