Mảnh trời không còn nắng


blogradio.vn – Mùa đông năm ấy, cái rét cắt da cắt thịt bao phủ lấy thành phố này. Những tưởng chỉ là những lời cãi vã nông nổi, ấy vậy mà lần này, tôi trông anh khác lắm, như thể chúng tôi sắp phải xa nhau thật lâu, thật lâu.

***

Có những cuộc gặp gỡ khắc sâu vào tim, dù thời gian có trôi bao lâu, dư âm vẫn ở lại. Tôi và anh, như hai kẻ lạc lối giữa dòng đời, từng tìm thấy nhau, từng nắm tay nhau qua những ngày giông bão. Tôi đã tin rằng tình yêu của chúng tôi sẽ mãi như nắng hạ, rực rỡ và vĩnh cửu.

Thế nhưng, hóa ra nắng cũng có ngày tắt, cũng có những mùa hạ bỏ ta đi. Chúng tôi đã đi quá xa để quay lại, quá nhiều tổn thương để có thể hàn gắn như thuở ban đầu. Anh đứng đó, ánh mắt ngấn lệ, còn tôi thì nghẹn ngào, chẳng biết nên trách ai, chỉ thấy thật không cam tâm.

Tôi ôm anh lần cuối, ôm cả những tháng ngày đã cũ, rồi quay người bước đi. Dẫu lòng quặn thắt, dẫu những vết thương vẫn chưa thôi nhức nhối, tôi vẫn mong anh hạnh phúc. Vì sau tất cả, ta đã từng gặp nhau vào những năm tháng đẹp nhất đời mình.

Quay người rời đi, nước mắt tôi thi nhau lăn xuống. Thật nghẹn ngào và thật cay đắng làm sao khi phải rời bỏ mối tình này. 

Mùa đông năm ấy, cái rét cắt da cắt thịt bao phủ lấy thành phố này. Những tưởng chỉ là những lời cãi vã nông nổi, ấy vậy mà lần này, tôi trông anh khác lắm, như thể chúng tôi sắp phải xa nhau thật lâu, thật lâu. Anh lẳng lặng cầm theo bao thuốc, bước ra ngoài, bỏ lại sau cửa là những bẽ bàng và nước mắt. 

Tôi và anh quen nhau khi cả hai còn non nớt, từng bước đến bên nhau và giúp nhau trưởng thành. Ở cái tuổi mộng mơ, tôi cũng từng mơ về chiếc váy cưới lộng lẫy, về một hôn lễ tuyệt đẹp cùng lời chúc phúc của bạn bè và người thân. Đối với tôi, anh là cái nắng mùa hạ, thứ ánh sáng tôi ngỡ đã vĩnh viễn lạc mất. Anh ấm áp và dịu dàng, nồng cháy nhưng vừa đủ để sưởi ấm trái tim tôi. 

Manh Troi Khong Con Nang

Vậy mà ngày hôm nay đây, ánh nắng của tôi đã bỏ tôi ở lại, để mình tôi loay hoay nhặt nhạnh từng mảnh ký ức. 

Có những cơn gió lướt qua cuộc đời, gió đã đi thật xa rồi mà cảm giác man mát vẫn đọng lại trên gò má này. Bởi, gió chưa từng là của riêng ai. 

Anh và tôi, hai linh hồn lạc lõng, vô tình tìm thấy nhau trong cuộc đời này. Là những ngày dài chẳng cần nói điều gì, chỉ cần lắng nghe từng nhịp thở của nhau. Đã có những ngày cùng nhau gồng mình chống chọi với cuộc sống khắc nghiệt, chỉ vì có nhau mà cố gắng. Thế rồi, đâu có gì đánh bại được dòng chảy thời gian, được những hiện thực phũ phàng. 

Người từng đem mùa hạ của tôi tới, giờ đã làm tan tành hết cái đẹp của nắng hạ. Chạy theo những cảm xúc mà anh coi là tốt hơn. Để rồi khi mọi thứ không được theo ý anh, anh lại nóng lòng quay về, cố mở chiếc cửa anh từng tự mình đóng lại. 

Tôi nhìn anh thật lâu, nhìn sâu vào đôi mắt anh, tôi nhớ về một ngày nắng hạ, tôi từng ước sao cho khoảnh khắc này kéo dài đến mãi mãi, sẽ chẳng có “giá như”, chẳng có đau đớn. Nhưng giờ đây, cái hiện thực sao mà đau đớn đến vậy, như thể vết sẹo cũ chưa kịp lành, nay lại chồng chéo thêm vết sẹo mới. 

Tôi giận mình, vì thương anh nhiều quá, sau ngần ấy năm. Anh xin tôi, xin tôi hãy tin rằng chúng tôi có thể viết tiếp câu chuyện còn dang dở. Nhưng một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng. Tôi nghẹn ngào, không biết nên trách anh, nên trách tôi, hay nên trách cuộc đời này. 

Tôi chỉ là, thật không cam tâm, cũng thật bất công với tôi. Tận mắt nhìn thấy người mình yêu vì một tình yêu khác mà đau khổ, tôi ước gì anh biết tôi cũng đau. 

Chẳng ai dám chắc rằng, bức tranh lần này của chúng ta không đầy ắp màu xám. Chẳng ai dám chắc rằng, lần này ta chỉ toàn hạnh phúc. Anh nhìn tôi, ánh mắt ngấn lệ, ánh mắt khiến tôi hận thật nhiều, nhưng cũng thương biết bao nhiêu. 

Nhiều lần tôi thốt lên, giá như, giá như tôi ngủ một giấc, thức dậy tất cả chỉ là ác mộng. Tôi có thể ngủ vùi vào sự ấm áp ấy mà không cần nghĩ về được và mất. 

Nhưng anh ơi, phải làm sao đây, khi chúng ta đã đi quá xa để quay lại từ đầu. Chính từ khoảnh khắc cánh cửa ấy khép lại, chuyện bọn mình đã được định sẵn là không thể nữa rồi. 

Tôi ôm anh lần sau cuối, tôi thương anh, thương đến mức dù người bên cạnh anh không phải tôi, tôi cũng luôn mong anh được hạnh phúc. Dù cũng sẽ có lúc, lòng này quặn lại. Nhưng không sao, anh hạnh phúc, là được. 

Dù sau cùng, cũng đau đớn, mà cũng hận nhiều quá. Nhưng vẫn như những lời đầu mình thốt ra với nhau. Em thấy vui vì ta đã gặp nhau vào tuổi 20. 

© duonduon – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Đến Cuối Cùng Vẫn Không Phải Anh | Blog Radio


Để lại một bình luận