Ngày còn yêu Nam, Vy từng nhiều lần phân vân. Cô vốn sinh ra ở thành phố, quen với tiện nghi, sạch sẽ. Lần đầu theo Nam về quê, Vy sốc nặng khi thấy căn nhà cũ kỹ, mái tôn đã han gỉ, vách tường tróc lở và người mẹ chồng tương lai ăn mặc giản dị, nói năng chân chất quê mùa. Nhưng tình yêu làm mờ mắt Vy, cô tự nhủ: “Thôi thì cưới xong ở luôn trên phố, một năm về dăm ba bữa cho xong”.

Sau đám cưới, đúng như dự tính, hai vợ chồng thuê căn hộ nhỏ ở thành phố, ít khi về quê. Nam lâu lâu rủ vợ về thăm mẹ nhưng Vy viện đủ lý do bận công việc, bận con nhỏ, bận đi chơi bạn bè… Thú thật, Vy cũng chẳng thích cái cảnh nấu cơm bếp củi, tắm nước giếng, muỗi bay vo ve ấy.

Mấy năm sau Vy sinh con đầu lòng. Không tìm được giúp việc ưng ý, Nam đành gọi mẹ lên chăm. Bà Thơm – mẹ Nam, hiền lành, thật thà, thương cháu nội hết mực. Bà giặt tã, nấu cháo, ru bé ngủ, đêm dậy cùng con dâu. Nhưng Vy thì không thấy vui. Cô chê mẹ chồng quê kệch, làm gì cũng lỗi. Cháo bà nấu mặn, quần áo bà giặt chưa thơm… Nhiều lần bà Thơm lặng lẽ khóc khi thấy con dâu hất hàm sai bảo.

Rồi tới lúc bà bị ho, Vy chẳng buồn giấu vẻ khó chịu. Một hôm bà vừa đặt bát cháo lên bàn cho con dâu thì cơn ho sặc lên. Vy bế con lùi hẳn ra xa: “Mẹ tránh ra đi, mẹ ho thế lây bệnh cho cháu thì sao!”

Mẹ chồng gọi về chia tài sản nhưng con dâu chê ít không cần đến lúc biết di chúc thì điếng người
Ảnh minh họa

Nam đi làm về nghe vợ lớn tiếng, tức giận can: “Mẹ có bệnh gì nặng đâu. Anh đưa mẹ khám rồi mà.”

Vy cãi ngay: “Khám gì thì khám, em không muốn mẹ ho hen cạnh con em!”

Mẹ Nam im lặng cả buổi tối rồi sáng sớm hôm sau dọn đồ về quê. Nam níu cũng không được. Vy thì mừng ra mặt, thấy nhà thoáng hẳn.

Khoảng sáu tháng sau, bà Thơm gọi điện lên, giọng run run:

“Mẹ già rồi, yếu lắm. Mẹ muốn lập di chúc cho các con rõ ràng. Hai đứa sắp xếp mai về mẹ nói chuyện nhé.”

Vy nghe xong cười nhạt. Một căn nhà tồi tàn bán không ai mua, còn chia cho em út nữa thì được gì? Cô bảo chồng:

“Anh gọi về đi, bảo mẹ để hết cho chú Út. Mình không về đâu mất công.”

Nam ngập ngừng nhưng cuối cùng cũng gọi về nói vậy.

Hai hôm sau, mẹ Nam lại gọi:

Mẹ lập di chúc xong rồi. Vì hai đứa nói không cần, mẹ để hết cho vợ chồng thằng Út, cả căn nhà lẫn mảnh đất sau vườn.”

Nam ngạc nhiên: “Đất nào hả mẹ?”

Bà nhẹ nhàng kể:

“Ngày xưa mẹ mua rẻ lắm, trồng rau thôi. Nhưng giờ họ mở quốc lộ chạy qua, giá đất tăng vù vù. Có người trả mẹ 3 tỷ nhưng mẹ chưa bán vì định sau này hai đứa muốn về thì về. Nhưng nghe hai đứa nói không cần gì nên thôi.”

Vy nghe mà chết lặng. Cô chưa từng ngờ cái mảnh đất đầy cỏ rác sau nhà lại đáng giá như vậy. Một lúc vì kiêu ngạo, khinh thường người mẹ chồng quê mùa mà chính tay đẩy đi món quà lớn bà dành cho con cháu.

Nam thì giận tím mặt, không nói với vợ một câu. Vy ngồi đờ đẫn, ẵm con trong tay mà lòng như lửa đốt. Nhưng hối hận lúc này thì cũng muộn mất rồi.

Mẹ chồng cờ bạc, muốn tôi cho 5 triệu mỗi thángMỗi tháng mẹ chồng có 10 triệu tiền cho thuê nhà và 5 triệu lương hưu nhưng đều nướng vào cờ bạc. Mới đây bà còn nói đang có một khoản nợ, đề nghị tôi mỗi tháng cho bà 5 triệu đồng

Theo Thương Trường