Mẹ xin lỗi, vì đã không luôn là người mẹ dịu dàng


blogradio.vn – Thật lạ phải không con? Người lớn có thể chống chọi với cả thế giới ngoài kia, vượt qua những cơn bão giông của cuộc đời, nhưng lại chẳng thể kiềm nén một cơn giận nhỏ với đứa con bé bỏng của mình.

***

Mẹ không hoàn hảo, nhưng mẹ luôn yêu con bằng cả cuộc đời mình.

Con yêu của mẹ,

Vẫn còn văng vẳng bên tai mẹ là lời hát con nghêu ngao mỗi ngày:

“Trên trời cao con rớt xuống đây, được làm em bé xíu của mẹ này…”

Nghe sao mà thương đến thắt lòng. Những giai điệu ngây thơ đó bỗng làm trái tim mẹ mềm nhũn, nước mắt lặng lẽ rơi vì nhớ lại những ngày đầu tiên khi mẹ được làm mẹ – lần đầu ôm con trong tay, lần đầu bế con giữa những đêm dài trắng giấc. Lúc đó, mẹ từng sợ đến phát run mỗi khi con khóc, sợ con đau, sợ con tổn thương dù chỉ là một chút xíu.

Rồi con lớn dần lên, vẫn là “bé xíu” trong mắt mẹ, nhưng mẹ lại dần quên mất điều đó. Mẹ bắt đầu la mắng, gắt gỏng mỗi khi con không nghe lời, mỗi khi con không học hành như ý mẹ muốn. Mẹ tự cho mình quyền đó – quyền của người lớn, của một người đang mang trong lòng quá nhiều lo toan và áp lực. Thật lạ phải không con? Người lớn có thể chống chọi với cả thế giới ngoài kia, vượt qua những cơn bão giông của cuộc đời, nhưng lại chẳng thể kiềm nén một cơn giận nhỏ với đứa con bé bỏng của mình.

Ngày hôm nay cũng vậy, mẹ lại không giữ được bình tĩnh khi dạy con học. Mẹ đã để bao nhiêu áp lực đè nén trong lòng trút cả lên con – người duy nhất không đáng phải gánh chịu điều đó. Con bật khóc. Và rồi mẹ cũng khóc theo khi ôm con vào lòng, như một đứa trẻ. Mẹ đã hỏi con:

– Con có giận mẹ không?

Và con trả lời bằng ánh mắt trong veo:

– Sao con giận mẹ được chứ, mẹ là mẹ của con mà.

Lời nói ngây thơ ấy như một nhát dao khẽ cứa vào trái tim mẹ – đau đớn, hối hận và xót xa. Mẹ nhận ra, chính mẹ – người từng thề sẽ bao bọc con bằng tất cả yêu thương – lại đang dần khiến con trở nên nhút nhát, rụt rè. Những cơn giận của mẹ không làm con trưởng thành, mà chỉ khiến con thêm sợ hãi. Mẹ đâu muốn nuôi dạy con bằng tiếng quát tháo, bằng nước mắt và sự bất an.

Có người từng nói:

“Đằng sau mỗi cơn giận của người mẹ là nỗi muộn phiền mà cô ấy đã dồn nén từ rất lâu.”

Quả thực, đã từ rất lâu rồi mẹ quên mất ước mơ của chính mình là gì. Mẹ chỉ biết gồng mình lên mỗi ngày vì cơm áo gạo tiền, vì một cuộc sống đủ đầy hơn cho con. Mẹ không dám yếu đuối, không cho phép mình được nghỉ ngơi, chỉ sợ một phút buông tay là con sẽ thiếu thốn điều gì đó. Nhưng mẹ quên mất rằng – điều con cần nhất không phải là mọi thứ vật chất mẹ cố gắng mang về, mà là một người mẹ đủ nhẹ nhàng, đủ dịu dàng để trở thành chốn bình yên đầu tiên của con.

Mẹ biết, mình không hoàn hảo. Có những ngày mẹ mệt đến mức không còn nụ cười, có những lúc mẹ yếu lòng mà không thể chia sẻ cùng ai. Nhưng con à, mẹ chưa từng ngừng yêu con – chưa từng. Tình yêu mẹ dành cho con không phải là những món quà to lớn hay lời dạy nghiêm khắc, mà là từng khoảnh khắc mẹ lặng lẽ đứng sau lưng con, dõi theo, bảo vệ, và âm thầm mong con khôn lớn trong hạnh phúc.

Nếu có một ngày nào đó, con nhìn mẹ và thấy mẹ không giống người mẹ mà con mơ ước, xin con hãy nhớ – mẹ cũng chỉ là một người phụ nữ học làm mẹ từ con số không. Mẹ cũng đang học, mỗi ngày, học cách yêu thương đúng cách, học cách kiên nhẫn hơn, dịu dàng hơn – vì con.

Hãy hiểu và tha thứ cho mẹ, nếu đôi khi mẹ trở thành người mẹ không hoàn hảo.

Đừng giận mẹ nhé, con yêu!

Bởi trong trái tim mẹ, con mãi mãi là điều tuyệt vời nhất mà cuộc đời này ban tặng.

© Mưa mùa hạ – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Hãy Trân Trọng Những Phút Giây Hiện Tại | Radio Tâm Sự


Để lại một bình luận