Mùa hè gọi tên


“blogradio.vn – Mùi này quen quá,” cậu nói, mắt không rời tôi. Tôi đã nghĩ: nếu trái tim có thể ngừng đập  chỉ để giữ lấy một khoảnh khắc trọn vẹn, thì đó chính là lúc ấy.

***

Nhiệt độ dưới ánh mặt trời làm dậy đủ thứ mùi hương, như thể chính mặt trời đang dùng mùi vị để vẽ nên một bức tranh sống động và mê hoặc. Hương của sung chín mềm, vừa ngọt vừa ẩm như mùi da ai còn vương nắng. Mùi của quả vả còn dính nhựa trắng, ngai ngái và non tơ. Mùi dừa rám nắng, phảng phất từ khu vườn phía Nam béo ngậy, hòa cùng mùi đất khô và mùi cỏ. Xen lẫn trong đó là mùi chanh vàng mới bổ, mùi húng quế tươi từ chậu đất nung để cạnh cửa sổ, và thoảng qua là vị mặn của muối biển – mùi hương của một mùa hè không thể lặp lại.

Có một buổi trưa mùa hè như thế, nắng rót xuống khu vườn như mật ong lỏng, chậm rãi và ngọt ngào. Không gian chìm trong ánh sáng vàng sẫm, nóng nực nhưng đầy dụ hoặc đến nỗi làm cho người ta muốn nằm yên mãi trên chiếc ghế mây dưới tán sung già đang trĩu quả.

Tiếng lá cọ vào nhau rì rào như thì thầm. Xa thật xa ngoài kia, sau những bức tường gạch cũ kĩ là tiếng biển thở đều, vỗ nhẹ vào vách đá, âm thanh quen thuộc đến nỗi tôi chẳng cần nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng được màu xanh thẫm của nó.

Nhiệt độ dưới ánh mặt trời làm dậy đủ thứ mùi hương, như thể chính mặt trời đang dùng mùi vị để vẽ nên một bức tranh sống động và mê hoặc. Hương của sung chín mềm, vừa ngọt vừa ẩm như mùi da ai còn vương nắng. Mùi của quả vả còn dính nhựa trắng, ngai ngái và non tơ. Mùi dừa rám nắng, phảng phất từ khu vườn phía Nam béo ngậy, hòa cùng mùi đất khô và mùi cỏ. Xen lẫn trong đó là mùi chanh vàng mới bổ, mùi húng quế tươi từ chậu đất nung để cạnh cửa sổ, và thoảng qua là vị mặn của muối biển – mùi hương của một mùa hè không thể lặp lại.

Ngôi nhà nằm nép mình sau giàn nho tươi tốt. Những trái nho xanh như ngọc, lấp lánh dưới nắng, khẽ rung mỗi lần gió thổi qua. Sàn gạch đỏ dưới chân bỏng nhẹ, những chiếc ly thủy tinh đổ đầy nước mát và vài lát chanh nổi lơ lửng như ký ức chưa kịp tan. Mọi thứ ở đây như một thước phim trôi chậm và thời gian thì như giọt cát chảy nhẹ nhàng trong chiếc đồng hồ cát cũ kĩ đặt bên bệ cửa sổ.

Mua He Goi Ten

Buổi chiều, tôi đạp xe băng qua con đường rợp bóng cây ô liu, dẫn đến bờ biển nơi có bãi đá nhỏ và một vòm hang mát rượi. Sóng trắng xóa bọt, gió vỗ nhẹ lên da như bàn tay ai vừa lướt qua. Hoặc một chiều khác, tôi nằm dài trên tấm khăn trải, đôi chân vắt lên chiếc balo vải cũ. Bên tai, bản nhạc của Sufjan Stevens vang lên êm ả như cảm xúc đầu đời dành cho ai đó mà mình chưa dám gọi thành tên.

Dưới ánh nắng vàng và mùi hoa quả chín, có những cảm xúc âm ỉ hình thành. Chúng sống qua mùi hương, qua ánh sáng, qua những khoảnh khắc rất nhỏ, như một lần ánh mắt chạm nhau rồi lảng đi, như hơi thở sát bên khi cùng chia đôi miếng dưa chín, như một dòng chữ viết vội trong cuốn sách bỏ quên dưới giường.

[…]

Tôi bê một giỏ vả ra vườn, ở thị trấn này, gia đình nào cũng kê một chiếc bàn gỗ dài trong vườn. Tôi ngồi dưới tán cây đào sai trĩu quả. Tôi bắt đầu gọt từng quả vả, lớp vỏ xanh non tươm nhựa trắng trên đầu ngón tay. Cậu bước tới, vừa đi biển về, tóc còn vương muối, áo ướt một bên vai. Cậu hỏi tôi đã ăn trưa chưa, rồi lấy tay chỉ vào vết nhựa dính trên cổ tay tôi. Tôi lúng túng, vươn tay muốn lau đi. Cậu nhanh hơn một chút, nhẹ nhàng cầm tay tôi lại, đưa sát lên mũi, hít thật khẽ. “Mùi này quen quá,” cậu nói, mắt không rời tôi. Tôi đã nghĩ: nếu trái tim có thể ngừng đập  chỉ để giữ lấy một khoảnh khắc trọn vẹn, thì đó chính là lúc ấy.

Có một tối, chúng tôi đem chăn ra trải giữa vườn, nằm ngửa nhìn bầu trời. Cậu kể tôi nghe chuyện ngày bé trèo cây sung ngã gãy tay, chuyện cậu từng tưởng biển là không có đáy, và chuyện cậu chưa từng hôn ai mà thấy nhẹ tênh. Rồi cậu quay sang hỏi: “Cậu nghĩ nếu một điều đẹp đẽ không kéo dài mãi, thì nó có thật không?” Tôi không biết trả lời sao. Lúc đó, tôi chỉ biết gió đang thổi qua cổ tôi mùi chanh, mùi sung và cả mùi dừa rám nắng. Và tôi muốn thời gian ngừng lại ở ngay đó. Ngay lúc ấy. Ngay bên cạnh cậu.

Có thể rồi tất cả sẽ qua, như mọi mùa hè trước đó. Nhưng có những điều không bao giờ mất đi. Như ký ức về một buổi trưa đầy nắng và mùi trái sung chín mềm ngọt lịm, thơm ẩm, như mùi da thịt ai đó vừa phơi dưới nắng đầu trưa. Như sự thổn thức của trái tim đã từng yêu trong im lặng. Như cách ta từng ước được sống mãi trong một khung cảnh đẹp đến nao lòng.

Và có lẽ, chính vì vậy…

“Call me by your name, and I’ll call you by mine.”

Mùa hè vẫn đang gọi tên bạn đấy, bạn có nghe không?

© Hà Diệp – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Sẽ Có Người Kiên Nhẫn Đứng Chờ Và Yêu Bạn Thật Lòng | Blog Radio


Để lại một bình luận