Mùi của đất


blogradio.vn – Dưới gốc cây khế, chúng có thể là bất kỳ ai chúng muốn, có thể làm bất cứ điều gì chúng thích, miễn là chúng thấy hạnh phúc. Và dù trò chơi có lặp đi lặp lại hàng ngàn lần, bọn trẻ vẫn không bao giờ cảm thấy chán. Chúng vẫn cười, vẫn tranh giành, vẫn hòa thuận, như thể thời gian ở đây không hề trôi.

***

Mùa hè ấy, với những cơn mưa, những trò chơi giản dị, những tiếng cười vang vọng dưới gốc cây khế già, đã trở thành một phần không thể thiếu trong ký ức của đám trẻ. Và cho đến tận bây giờ, mỗi khi mùa hè đến, trong lòng những đứa trẻ ấy vẫn vang vọng những ký ức ngọt ngào của những ngày thơ ấu, những khoảnh khắc vô lo vô nghĩ, những lần lang thang ngoài đồng, những lần chăn trâu, chăn bò, và những cơn mưa bất chợt.

Ngày hè tháng sáu, cái nắng nóng hầm hập như thiêu đốt mọi vật trên mặt đất. Mặt trời treo lơ lửng trên cao, chiếu rọi những tia sáng sắc lẹm xuống xóm nhỏ, làm cho từng ngôi nhà dường như nín thở trong cái oi ả. Dù không phải lần đầu tiên cái nóng này đến, nhưng nó vẫn khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, khó chịu. Cái không khí ấy khiến cho mọi thứ đều như ngừng lại, trôi chậm như một buổi chiều hè uể oải.

Dưới gốc cây khế già, đám trẻ con trong xóm tụ tập lại, tựa như những đám mây nhỏ đang chơi đùa dưới bóng râm. Mùi đất mới ẩm, mùi lá khế xanh tươi hòa quyện với không khí, tạo nên một hương thơm thanh mát, dễ chịu. Đám trẻ không còn biết mệt, cứ thế ngồi quây quần dưới bóng cây, không cần gì nhiều ngoài những quả khế xanh, những trò chơi giản dị, những tiếng cười đùa hồn nhiên.

Bảo, đứa lớn nhất trong bọn, vừa nhai quả khế chua chát vừa ngẩng lên nhìn bầu trời. Cánh đồng xa tít bên kia, nơi những con trâu đang thong thả gặm cỏ, khiến nó chợt nghĩ đến những câu chuyện mà mọi người vẫn kể. Nó thả ánh mắt về phía những đứa trẻ đang nghịch ngợm, cố gắng làm quen với mọi người để tiếp tục những trò chơi mà chúng vẫn thường làm, dù chẳng bao giờ chán.

Mỗi đứa trẻ đều có một câu chuyện riêng, nhưng không ai cần biết nhiều về quá khứ hay tương lai của chúng. Chúng cứ vậy, sống trong hiện tại, trong những khoảnh khắc giản dị của tuổi thơ. Dưới gốc cây khế ấy, bọn chúng chưa bao giờ cảm thấy cô đơn. Lý do là vì có những người bạn, những đứa trẻ như chúng, luôn sẵn sàng chơi đùa bất kể lúc nào. Và dường như không có gì có thể ngăn cản được những niềm vui của tuổi thơ. Những chiếc lá khế xanh mướt là sân chơi, những quả khế là món quà của thiên nhiên dành tặng cho những đứa trẻ trong xóm.

Mui Cua Dat

Dưới bóng cây khế, những đứa trẻ lăn lê, nô đùa như những chú chim nhỏ. Chúng chơi đủ thứ trò: từ trò đóng vai gia đình, chia nhau một cành khế giả làm nhà, đến trò bịt mắt rồi sờ loạn tìm người đoán tên, rồi lại hóa thân thành những nhân vật trong phim Tây du ký mà cả xóm đều mê mẩn. Mỗi đứa đều có một nhân vật yêu thích và không ai chịu nhường ai. Cứ thế, đứa nào cũng tranh nhau để trở thành Đường Tăng, Tôn Ngộ Không, hay Ngọc Hoàng. Những cuộc tranh luận cứ thế diễn ra, có lúc căng thẳng, có lúc bùng nổ, nhưng rồi chúng lại cười vang, tiếp tục trò chơi theo ý thích của mình.

Chúng không cần phải cố gắng quá nhiều để vui. Sự vui vẻ, giản dị ấy là món quà tuổi thơ tặng cho mỗi đứa trẻ. Dưới gốc cây khế, chúng có thể là bất kỳ ai chúng muốn, có thể làm bất cứ điều gì chúng thích, miễn là chúng thấy hạnh phúc. Và dù trò chơi có lặp đi lặp lại hàng ngàn lần, bọn trẻ vẫn không bao giờ cảm thấy chán. Chúng vẫn cười, vẫn tranh giành, vẫn hòa thuận, như thể thời gian ở đây không hề trôi.

Cứ thế, những ngày hè trôi qua trong những buổi chiều đầy nắng. Nhưng khi bầu trời bắt đầu chuyển sang màu xám, một cảm giác nặng nề bao trùm lên xóm nhỏ. Đám trẻ chưa kịp nhận ra điều gì thì bầu trời đã dần tối lại, và rồi cơn mưa bất ngờ ập xuống.

Đầu tiên là những giọt mưa lấm tấm, rồi nhanh chóng trở thành một cơn mưa rào mạnh mẽ, xối xả như thể đất trời muốn gột rửa đi cái nóng nực bức bối. Những đứa trẻ, mặc kệ cơn mưa đang xối xả, vẫn chạy ra ngoài, giỡn đùa, nhảy múa như thể chúng là những đứa trẻ tự do nhất trên thế gian. Những tiếng cười rộn rã vang lên trong mưa, rộn ràng như những làn sóng nhỏ vỗ về bờ cát.

Mùi đất ẩm, mùi cỏ xanh, mùi mưa hòa quyện vào nhau, tạo thành một thứ hương thơm ngọt ngào mà chỉ có trong mùa hè này. Đó là mùi của đất mẹ, của những ngày nắng mưa thất thường, của một tuổi thơ không bao giờ quay lại.

Lũ trẻ cứ vậy nô đùa trong mưa, tự do như những đám mây trôi bồng bềnh. Dù trời có đổ mưa hay mặt đất có trở nên lầy lội, chúng vẫn chạy nhảy, vẫn không ngừng vui đùa như thể tuổi thơ sẽ mãi mãi kéo dài. Những giọt mưa đọng lại trên tóc, trên áo, trên từng nụ cười của chúng, như những ký ức vĩnh viễn khắc sâu trong trái tim mỗi đứa trẻ.

Mùa hè ấy, với những cơn mưa, những trò chơi giản dị, những tiếng cười vang vọng dưới gốc cây khế già, đã trở thành một phần không thể thiếu trong ký ức của đám trẻ. Và cho đến tận bây giờ, mỗi khi mùa hè đến, trong lòng những đứa trẻ ấy vẫn vang vọng những ký ức ngọt ngào của những ngày thơ ấu, những khoảnh khắc vô lo vô nghĩ, những lần lang thang ngoài đồng, những lần chăn trâu, chăn bò, và những cơn mưa bất chợt.

Chúng đã lớn lên, nhưng những ký ức ấy sẽ mãi mãi theo chúng, như một phần không thể tách rời của cuộc đời. Và dù có bao nhiêu năm tháng trôi qua, khi đứng dưới một cơn mưa rào, chúng vẫn cảm nhận được sự trong sáng của tuổi thơ, cảm nhận được hương vị của những ngày hè, và cảm nhận được sự ấm áp của những người bạn đã cùng nhau chia sẻ một phần thanh xuân.

© Hạ Vũ – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Vì Chúng Ta Xứng Đáng Được Hạnh Phúc | Radio Tâm Sự


Để lại một bình luận