blogradio.vn – Cô ngẩng đầu nhìn anh ngượng ngùng, má ửng đỏ, còn anh thì nhìn cô như thể cả thế giới đang yên lặng để lắng nghe nhịp đập tim mình. Anh vẫn giữ cô trong vòng tay, trái tim đập nhanh không chỉ vì hoảng hốt mà còn bởi khoảng cách giờ đây gần đến nỗi có thể nghe được hơi thở của nhau, vô cùng xao xuyến.
***
Từ lâu, cô ao ước được đến Cần Thơ nức tiếng “gạo trắng, nước trong”. Cuộc sống như chiều lòng người, từ cố đô Huế xa xôi, cô hữu duyên có hẹn với Tây Đô, có hẹn với anh sau bao ngày nhắn tin, gọi điện, cùng chia sẻ những câu chuyện không hồi kết. Cô ngắm thành phố đẹp đẽ dưới ánh nắng vàng ấm áp của mùa xuân, những khóm hoa nhuận sắc, rực rỡ. Cô vui và hồi hộp hình dung buổi gặp mặt đầu tiên với anh, nghĩ ra thật nhiều tình huống… Đang chìm trong cảm xúc và miên man suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại reo vang, là điện thoại của anh: “Alo em. Em có mệt không? Xe đón em có đúng giờ không em? Em nhận phòng chưa, có trở ngại gì không em?”
“Dạ em cám ơn anh, em không mệt vì hay đi công tác quen rồi anh ạ. Em vừa nhận phòng xong. Anh đến chưa ạ?”
“Anh xin lỗi vì không kịp đón em, hôm nay kẹt xe quá chừng. Anh vừa đến, khách sạn báo hết phòng em ơi, không được ở cùng chỗ với em rồi. Anh đang kiếm phòng, chắc phải xa xa chút.”
“Buồn vậy ạ.”
“Không sao đâu em. Dù thế nào, anh cũng là người dẫn đường, đồng hành cùng em. Em ở phòng nào, chiều nay lịch của em thế nào nè?”
Cô nhắn anh số phòng, lịch sự kiện chiều nay của công ty cô mà cảm giác hụt hẫng lẫn chút thất vọng len vào tâm tư. Cô thở nhẹ, không muốn suy nghĩ lan man theo cảm xúc và suy diễn, thầm mong mọi việc sẽ tốt đẹp. Bỗng có tiếng chuông cửa và điện thoại cùng lúc: “Anh Kiên đây em”. Cô nghe điện thoại mà không thốt nên lời, quên cả chào hỏi anh, tim đập nhanh, bước ra mở cửa. Cửa mở, anh bước tới gần cô hơn, nở nụ cười tỏa nắng. Cô đứng yên, bối rối.
– Anh…
– Chào em, anh Kiên nè, nhìn anh lạ lắm hả em?
Ánh nhìn của cô chạm vào anh, gương anh mặt đôn hậu, hơi rám nắng, đôi mắt ấm áp hơi chút hóm hỉnh, phong cách trẻ trung, khác với vẻ quí ông doanh nhân như hình anh gửi cô
– Em hình dung anh với phong cách “cổ cồn” kìa.
Cô khẽ cười, nhưng anh đọc thấy trong đôi mắt cô phảng phất chút buồn và lo lắng. Ban đầu anh định gây bất ngờ cho cô, bây giờ anh thấy áy náy, không muốn làm cô suy nghĩ thêm nữa.
– Anh sẽ bật mí sớm thôi nè. Bây giờ là chúng ta đi ăn trưa để em kịp chuẩn bị cho sự kiện chiều nay được không em?
– Hay anh vào phòng đợi em xíu nhé, ăn xong em ra tiệm trang điểm và đến chi nhánh công ty luôn.
– Theo ý em, hợp lí đó em.
Cô sửa soạn thật nhanh, tươi tắn, rạng rỡ trong bộ đầm nhung màu da lan.
– Em xong rồi nè, mình đi anh nhé.
Anh đang ngắm phố phường, quay lại nhìn cô, trái tim xao xuyến trước phong thái tràn đầy sức hút và năng lượng của cô. Anh nắm tay cô đến bên cửa sổ, trước mắt họ, những góc phố trải dài trong ánh nắng xuân ấm áp, rực rỡ. Mặt trời treo lơ lửng trên cao, tỏa những tia sáng xuyên qua lá, phủ một lớp vàng mềm mại lên từng con đường, mái nhà, đậu lại trên tán cây như những bông bạch ngọc bằng vàng, đầy mê hoặc. Những hàng cây với những chùm lộc non hé mở một màu xanh mơn mởn, những khóm hoa bung nở rực rỡ, đỏ, hồng, cam đan xen tô điểm cho thành phố thêm sinh động. Cô và anh đứng yên vài giây, có niềm vui rộn ràng như nắng xuân ấm áp, ánh mắt cuốn vào nhau. Cô cất tiếng, giọng dịu dàng, nhẹ như gió thoảng.
– View thành phố đẹp quá anh nhỉ, nắng xuân tỏa trên hoa như là hoa của nắng.
Anh bất giác đưa tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ mảnh tóc rơi trên má cô, giọng anh trầm trầm.
– Tuyệt đẹp và mọi thứ thật tuyệt vời em ạ. Em có nhớ bài hát “cảm giác” không? Anh có cảm giác vừa gặp em đã như thân quen từ rất lâu. Em như bước ra từ những tấm hình anh hay ngắm, nhưng sống động và chân thực hơn rất nhiều.
Khoảnh khắc đó họ xốn xang cảm xúc ấm áp, gần gũi, dường như có niềm hạnh phúc đang lan tỏa, nở hoa trong nắng xuân, làm cho gương mặt, nụ cười của cả hai thật rạng rỡ. Họ trò chuyện dường như quên thời gian đang trôi nhanh.
Khi cô hỏi anh: “Anh đặt được phòng chưa, cách đây có xa không ạ?” Anh mỉm cười bí hiểm và bảo tại cô không chịu cho anh thuê cùng phòng nên anh chưa biết ở đâu. Cô thoáng lưỡng lự: “Hay em nhường anh ghế sô pha?” Anh ghé sát vào cô: “Em nói thiệt không? Anh nguy hiểm lắm á?” Anh đùa và nhận rõ cô đang hoang mang, anh liền xoay người đối diện cô, nhìn vào mắt cô âu yếm.
– Anh xin lỗi em, để em một mình về đây anh thật sự rất lo lắng. Từ bây giờ anh sẽ luôn bên em, thấy em chắc chắn an toàn, thoải mái và vui vẻ. Anh tôn trọng em, nên đã đặt phòng cạnh phòng em rồi. Bây giờ chúng ta đi ăn em nhé.
Cô nhìn anh, khẽ cám ơn rồi cùng anh bước ra khỏi phòng mà lòng thấy thật nhẹ nhàng, bình yên. Cảnh sắc xuân tươi đẹp, hương hoa xuân nồng nàn quấn quýt theo họ. Anh cùng cô thưởng thức bữa trưa đậm đà khẩu vị Miền Tây, cùng cô đến tiệm trang điểm và đưa cô đến dự sự kiện. Anh quyến luyến dặn cô sắp xếp nếu được cô về sớm nhất và để nguyên trang điểm. Chiều xong việc, cô về sớm khiến anh bất ngờ.
– Anh cứ tưởng em bận rộn, không thể dành thời gian cho anh.
– Anh chị em ở các chi nhánh lâu ngày gặp nên cũng có chương trình anh à. Nhưng em ưu tiên anh đó.
Cô tinh nghịch nhìn anh, thấy rõ niềm vui trên gương mặt anh.
– Bây giờ mình đi đâu anh nhỉ?
– Anh thấy đói, hay mình đi ăn nhẹ chút rồi đi khám phá thành phố em nhé.
Anh vừa nói xong, anh kêu xe đến quán bánh canh Minh Thư và bảo quán này có bánh canh tôm hùm rất ngon. Lần đầu tiên cô ăn bánh canh tôm hùm, đúng là rất ngon, tôm chắc thịt, ngọt, nước súp sền sệt, có nước chấm hải sản bắt vị. Khi bóng chiều dần buông, họ bên nhau đi dạo bến Ninh Kiều, cùng ngắm cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp khi mặt trời đỏ rực như một viên ngọc lửa đang từ từ lặn xuống dòng sông Hậu. Ánh hoàng hôn trải dài trên mặt nước, nhuộm lên con sóng lăn tăn một sắc cam vàng huyền ảo, rực rỡ. Gió từ sông thổi nhẹ, mang theo hơi nước mát lành, hòa quyện cùng tiếng chim chiều gọi bầy và tiếng thuyền máy tấp nập xuôi ngược. Anh lặng lẽ ngắm cô trong bộ đầm màu da lan đằm thắm, gương mặt trang điểm tôn vẻ quý phái, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh hoàng hôn rực rỡ.
– Hoàng hôn tuyệt đẹp anh nhỉ?
– Vì có em đó! Một hoàng hôn đặc biệt với anh.
Giọng anh ấm áp, đôi mắt nồng nàn. Cô chợt nóng bừng đôi má, ngước mắt nhìn anh, thấy rõ hình ảnh cô và hoàng hôn trong mắt anh. Anh nhẹ nhàng ôm sát bờ vai cô, hòa vào dòng người và nam thanh nữ tú đang dập dìu. Bầu trời phía tây đã chuyển sang màu tím thẫm, hòa lẫn ánh sao nhấp nháy. Đêm trên bến Ninh Kiều lung linh ánh đèn màu, những chiếc du thuyền, thuyền hoa đăng bắt đầu thắp sáng tạo nên bức tranh huyền ảo, rực rỡ. Tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng như nhịp đập của trái tim, khiến họ càng thêm gần gũi. Anh chỉ về hướng tàu cao tốc Mai Linh Express đang rực sáng ánh đèn.
– Tàu Mai Linh đó đi Côn Đảo em à. Anh mong ước được cùng em ra thăm Côn Đảo trên tàu đó trong thời gian sớm nhất. Em thấy ý tưởng đó thế nào? Em sẽ đi cùng anh nhé?
– Em chưa bao giờ đi tàu siêu tốc anh ạ. Em hình dung sẽ rất tuyệt vời! Em cám ơn anh nhé.
Cô vui vẻ, vừa đi vừa nhìn ngắm mọi thứ như một đứa trẻ lần đầu được đến khu vui chơi. Bỗng có người va vào cô, làm cô giật mình, chới với. Trong tích tắc, anh đưa tay đỡ lấy cô theo phản xạ, ôm ghì cô vào lòng. Cả hai cùng mất thăng bằng, ngã xuống nền đá lạnh nhưng mềm mại bởi vòng tay siết chặt. Cô ngẩng đầu nhìn anh ngượng ngùng, má ửng đỏ, còn anh thì nhìn cô như thể cả thế giới đang yên lặng để lắng nghe nhịp đập tim mình. Anh vẫn giữ cô trong vòng tay, trái tim đập nhanh không chỉ vì hoảng hốt mà còn bởi khoảng cách giờ đây gần đến nỗi có thể nghe được hơi thở của nhau, vô cùng xao xuyến. Gió sông nhẹ lướt qua, cuốn theo giọng nói đầy quan tâm của anh:
– Em có sao không? Có đau chỗ nào không? Để anh xem thử!
Nhìn anh lo lắng, cô xúc động khẽ nói:
– Em không sao. Anh có sao không? Anh đỡ hết cho em rồi đó. May mà có anh…
Anh mỉm cười, ánh mắt trầm ấm dõi theo từng cử động của cô.
– Anh bực quá, sao có người đi đứng như thế nhỉ. Từ bây giờ anh sẽ để ý hơn, không để em ngã nữa…
Anh đỡ cô đứng lên, tay nắm tay thật chặt, đi sát bên cô như muốn che chắn cho cô, hai trái tim đến gần nhau hơn dưới bầu trời đêm miền Tây dịu dàng và êm ả. Họ tiếp tục rảo bước tới Phố đêm Cần Thơ, dạo quanh những gian hàng rực rỡ sắc màu, nhộn nhịp tiếng cười nói và mùi hương thơm lừng của đồ ăn đường phố đậm chất miền Tây, hào hứng hòa mình vào không khí sôi động của các chương trình văn nghệ… Anh chọn một quán ăn tươm tất có không gian yên bình, rực rỡ với đèn lồng thắp sáng trong khu ẩm thực, nức mùi thơm của cá lóc nướng trui, của bánh xèo vàng ươm giòn rụm, và vị mắm nêm đậm đà. Anh nhẹ nhàng gắp một cuốn bánh tráng cuốn cá lóc, cẩn thận cuốn vừa tay như thể đang gói trọn tình cảm vào đó.
– Em thử miếng này đi, cá nướng với rau sống miền Tây là phải ăn cùng mắm me mới đúng điệu.
Cô đón lấy, mắt sáng long lanh, cười khẽ:
-Ngon quá anh ạ. Em chưa bao giờ ăn ngon như thế này…
Tiếng đàn ca vọng cổ từ đâu đó vang lên, ngân nga giữa phố đêm nhộn nhịp.
Gió đêm miền Tây thoảng qua, mang theo hương phù sa và hương thơm nồng nàn đặc trưng của miền sông nước. Họ đứng dậy rời khỏi quán, bàn tay đan lấy bàn tay, đi về phía cây cầu mang tên tình yêu, nơi ánh đèn đổi màu rực rỡ theo từng bước chân và đóa hoa sen to cực kỳ đẹp mắt về đêm, phản chiếu xuống mặt sông Hậu như rắc kim tuyến lên dòng chảy hiền hòa. Họ bước lên cầu, tiếng giày khẽ vang nhè nhẹ trên mặt kính, màu đèn đổi từ xanh sang tím, rồi sang đỏ hồng như phản chiếu chính tâm trạng chộn rộn trong lòng. Giữa cầu, họ dừng lại. Phía xa xa, họ thấy rõ bến Ninh Kiều nhấp nháy ánh đèn, dưới sông những con thuyền to nhỏ đang tấp nập qua lại. Cô chống tay lên lan can, nhìn về phía xa xa, giọng dịu dàng:
– Thật yên bình anh nhỉ. Em thấy cuộc sống đôi lúc thật kì lạ. Chúng ta từ xa lạ, gặp nhau lần đầu đã như thân từ lâu, quý mến, tin tưởng.
Anh nhìn về phía khách sạn họ ở đang nhấp nháy ánh đèn, rồi quay người nhìn sâu vào mắt cô, giọng nói trầm và thật:
– Thật ra… anh biết em từ lâu rồi. Anh dõi theo em trên Zalo trong từng bài viết, từng chia sẻ, anh thấy một điều gì đó rất đẹp. Em à, có hôm anh nằm mơ, anh tìm đến gặp em, thấy em đã bên người khác, chỉ là trong giấc mơ nhưng anh vô cùng đau khổ… Có hôm đi công tác, ngang qua khu rừng thấy hoa tigon mọc, chợt thấy: “Ngoài hiên giọt nắng long lanh rơi xuống bên thềm vỡ tan thành hàng trăm mảnh pha lê trong vắt”. Và anh đã đổi avatar hình hoa tigon, hoa đẹp nhưng có một nỗi buồn. Có lẽ em không hiểu, anh buồn và nhớ em… Anh đã quý mến rồi thương em nghiêm túc, thật lòng, tình cảm để trong lòng từ lâu, mà không dám nói ra.
Cô khẽ nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt mở to, thấy rõ sự chân thành trong mắt anh. Cô khẽ cười, nhưng không phải nụ cười vui, mà là nụ cười của người đã bước qua những cơn giông.
– Em từng có cuộc hôn nhân ngắn ngủi và không hạnh phúc, một mình gồng gánh công việc và nuôi con khi con còn nhỏ. Cuộc sống của em đầy chông gai, trắc trở, nhiều nước mắt và cả những năm tháng không dám ngã. Em khóa lòng mình lại không không mong đợi tình yêu để sống an nhiên, thanh thản, chỉ tập trung chăm sóc con, ba mẹ và công việc. Và em sống vui vẻ, nhiệt tình, cởi mở, chân thành, trân quý tình cảm bạn bè, anh em đẹp đẽ. Anh nhớ không, em từng muốn chúng ta luôn đối tốt, là bạn tri kỉ, là anh em mà anh không đồng ý?
Anh nhìn cô, đôi mắt như muốn lắng nghe nhiều hơn, không chen vào giữa dòng tâm sự như nước chảy. Một lúc sau, anh mới chậm rãi nói, giọng trầm và ấm:
– Trong cuộc sống, niềm vui và nỗi buồn vẫn đồng hành cùng ta. Em đã mạnh mẽ vượt qua tất cả, đã cống hiến hết mình, đã làm gấp đôi và có nhiều thành quả. Em thông minh, dịu dàng mà đanh thép, biết cất giấu nước mắt, dùng sự mềm mại để vượt qua mọi giông bão. Và điều khiến anh không thể rời mắt khỏi em… là vì em là một người Huế rất đặc biệt, lặng lẽ mà sâu sắc, kín đáo nhưng rất quyết đoán. Nhưng với tình cảm, hãy thuận tự nhiên em nhé, không cưỡng cầu, hãy mở lòng cho mình một lần nữa cơ hội. Nếu có thể, em đừng mạnh mẽ chịu đựng một mình nữa, cho anh là người để em tựa vào mỗi khi mỏi. Không phải để thay đổi quá khứ… mà để hiện tại bớt lạnh lẽo.
Cô im lặng, ánh mắt dần chùng xuống. Anh tiếp tục, nhẹ nhàng như đang kể một câu chuyện mà anh đã giữ trong lòng rất lâu:
– Anh đã lặng lẽ đi bên em từ lâu. Anh muốn, nếu một ngày em quay đầu lại, anh vẫn còn đứng đó. Anh muốn cùng em đi nốt đoạn đường mà em không cần phải một mình nữa.
Từng tốp du khách đi ngang qua, cười nói vui vẻ, chụp ảnh kỷ niệm, nhưng với anh và cô, cả thế giới dường như chỉ còn hai người. Anh nhẹ nhàng kéo sát vào mình, vòng tay anh ôm trọn bờ eo của cô. Cô nhìn anh, mắt long lanh không rõ vì gió hay điều gì vừa chạm vào lòng. Cô không nói gì, chỉ khẽ nghiêng đầu, dựa vai vào anh, nghe rõ nhịp tim anh đập nhanh. Anh cảm thấy cô với anh có những nỗi niềm chôn chặt, cảm thấy như vừa được hồi sinh sau những năm tháng tưởng như đã chết lặng. Anh hôn nhẹ lên tóc cô, nâng khuôn mặt cô và run rẩy đặt nụ hôn lên đôi môi cô. Cô nhìn anh, ánh mắt bối rối như đứa trẻ lần đầu được ai đó dịu dàng chạm vào những mảnh vá khuyết bên trong. Và họ lại lặng yên, như thể thời gian đã ngừng trôi trên cầu tình yêu ấy. Không có lời hứa nào, nhưng trong ánh mắt trao nhau lúc ấy, đã có những điều không nói mà vẫn hiểu, như cách dòng sông không cần lên tiếng vẫn chảy suốt một đời người. Không gian lặng đi, chỉ còn tiếng gió luồn qua cành lá, tiếng nước lấp lánh dưới ánh đèn và tiếng tim đập trong lồng ngực hai con người vừa bước một đoạn dài trong đời, để rồi gặp nhau ở một điểm tĩnh lặng nhất. Đêm đã về khuya, tay trong tay, họ lưu luyến rời cây cầu với tâm trạng đầy cảm xúc, không nói thêm lời nào. Về đến sảnh khách sạn, họ cùng bước vào thang máy. Trong không gian kín, ánh đèn vàng rọi lên gương mặt mỏi mệt mà đẹp đến lạ của cô. Khi cửa phòng mở, anh ôm cô, không nói thêm gì, chỉ có một khoảng lặng thân mật đến mức không cần lời. Anh âu yếm: “Em nghỉ ngơi cho khỏe, mai dậy sớm mình đi chợ nổi Cái Răng em nhé. Anh đặt tàu 6 giờ. Em đem theo áo khoác chống nắng, mũ. Anh sẽ thức em”. Cánh cửa khép lại, nhưng trong tim họ, như có một cánh cửa rộng mở đầy gió, ánh nắng mùa xuân ấp áp chiếu sáng lấp lánh lên những bông hoa rực rỡ và tâm hồn đang nở hoa.
“Chào em ngày mới. Em dậy chưa, hay còn ngủ, Ò ó o oooo?” Tin nhắn từ anh khiến cô bật cười khẽ, nhắn lại: “Em tỉnh rồi, chờ em chút anh hỉ”.
Ngoài cửa phòng, anh đã đứng đợi với hai ly cà phê sữa đá trên tay. Anh nắm nhẹ tay cô, cùng cô ra bến thuyền. Buổi sáng Cần Thơ mát dịu, bình minh như được ai đó nhẹ tay pha màu: một chút cam nhạt loang dần vào nền xanh tím mơ hồ còn sót lại từ đêm qua. Mặt sông lấp lánh, phản chiếu ánh sáng đầu ngày như gương trời khẽ rung động theo từng làn sóng nhỏ. Không khí trong lành đến mức hít một hơi cũng thấy lòng nhẹ bẫng. Từ xa, tiếng máy nổ của những chiếc ghe nhỏ vọng lại, cùng tiếng rao buổi sớm còn hơi khàn giọng như một phần của bản hòa âm rất đỗi quen thuộc với vùng đất này. Chiếc thuyền lắc lư nhè nhẹ. Anh nhẹ nhàng nắm tay cô, đỡ cô bước lên thuyền, ngồi sát bên cô rồi vòng ra sau lưng che nắng bằng chiếc nón lá to anh vừa mua. Anh và cô vai kề vai, im lặng trong khoảnh khắc rất đỗi yên bình của sông nước miền Tây. Chợ nổi Cái Răng hiện ra trước mắt như một bức tranh sống động. Thuyền ghe chen nhau, đầy ắp dưa hấu, bưởi, dừa. Người rao, người mua, người bán, tất cả làm nên một bản giao hưởng ồn ào mà gần gũi. Anh chỉ tay lên những cây bẹo treo đầu ghe, giải thích như một hướng dẫn viên:
– Ghe nào treo trái gì là bán trái đó em. Dễ thương ha?
– Em tưởng mấy cây đó để trang trí anh ạ.
– Trang trí để bán đó. Giống như ‘menu treo’ của miền Tây.
Những chiếc xuồng ba lá với đủ thức ăn, nước uống áp sát vào mạn thuyền. Hai người chọn ăn sáng trên sông, món hủ tiếu nóng hổi, nước dùng thơm lừng. Anh bảo cô thử thêm món tào phớ nóng hương vị miền Tây và trái cây tươi ngon. Họ tiếp tục đến xưởng làm hủ tiếu cùng mọi người trên thuyền. Mùi bột gạo, mùi nắng, mùi khói bếp vương trên tóc cô. Cô thử tráng bánh dưới sự hướng dẫn của nhân viên lò hủ tiếu, tay run nhưng vẫn cố gắng. Anh đứng kế bên cổ vũ:
– Em làm ổn đấy chứ. Lần đầu mà được thế là giỏi rồi.
– Anh có nói vậy với ai khác không nè.
Cô trêu anh. Anh nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô, cúi xuống buộc lại dây giày bị tuột cho cô, nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
– Không. Anh mới đi lần đầu với em thôi. Anh muốn lần đầu của em ở miền Tây là kỷ niệm đẹp nhất. Anh còn muốn có nhiều ngày như hôm nay nữa. Với em.
Cô quay sang nhìn anh. Ánh mắt anh lúc đó là của một người đang nắm trong tay điều quý giá, nhưng vẫn sợ làm tổn thương nó. Anh đưa tay ra về phía cô, chậm rãi, như sợ mọi thứ vỡ tan. Họ lại tay chặt trong tay, lên thuyền quay về. Nắng đã gắt hơn, anh che chắn hết ánh nắng cho cô. Bất chợt, một tia rắng rọi lên tóc và mắt cô, anh ngắm cô trong khoảnh khắc đó và đặt một nụ hôn rất khẽ lên mắt cô. Họ lặng im, ghi nhớ thật sâu vào tâm trí hình bóng của nhau và những kỷ niệm, trải nghiệm ngọt ngào, muốn kéo dài mãi giây phút bên nhau.
Thời gian vội vã trôi nhanh, đã đến lúc phải rời xa nơi này trong lưu luyến. Anh thu dọn nhanh hành lí rồi qua phòng cô, cả hai đã im lặng một lúc lâu rồi anh bước tới, ôm cô thật chặt, môi anh khao khát, tan chảy vào môi cô, đầy rạo rực thương yêu. Anh thì thầm bên cô:
– Anh sẽ rất nhớ em. Cám ơn em đã cho chúng ta đã có những kỷ niệm đẹp, anh vẫn luôn muốn đi chung với em, có những kỉ niệm đẹp hơn và đẹp nhất! Anh sẽ thu xếp đến Huế cùng em sớm nhất em nhé. Chỉ có một điều, anh rất lo sợ, vì anh không có nhiều thời gian, rất khó được ở bên em nhiều em à. Em có thể chờ đợi anh…
Cô ngước lên nhìn anh, vừa dịu dàng vừa đượm buồn. Khoảnh khắc ấy, tất cả những ánh mắt, những lời nói, cử chỉ, những lần anh che nắng cho cô, lau mồ hôi trên trán cô… đã thăng hoa bởi tình cảm thực sự họ đã dành cho nhau. Họ cùng ngồi trên taxi ra sân bay, tay trong tay trong những giây phút cuối, im lặng ngắm thành phố xinh đẹp đầy màu sắc, bầu trời trong xanh đến lạ, nắng nhẹ như sương. Tới sân bay, anh xách hành lý vào tận sảnh, cả hai dừng lại ở góc khuất gần cổng an ninh. Cô cứ lặng lẽ đi bên anh, đôi mắt đượm buồn. Cô phải đi rồi, về Huế của cô, còn anh thì về một thành phố khác. Hai người, hai điểm đến, nhưng trong tim, cùng mang theo hình bóng một người. Anh đặt tay lên vai cô, như muốn giữ lại chút hơi ấm.
– Em đi đi. Rồi anh sẽ đến Huế. Để có thêm những ngày đẹp hơn hôm nay.
Cô nhìn thật sâu vào mắt anh một lần nữa, vai cô từ từ rời xa bàn tay anh, một mình kéo vali bước vào khu vực kiểm tra an ninh. Nhưng chưa đầy một phút sau, điện thoại cô đổ chuông. Là anh. Cô nhấc máy, chưa kịp lên tiếng thì nghe giọng anh khẽ run:
“Quay lại nhìn anh đi… Anh rất nhớ em.”
Cô dừng chân, quay lại nhìn. Anh vẫn đứng ở đó, giữa dòng người đang vội vã. Ánh mắt anh giữ nguyên nơi cô, ánh mắt của một người đàn ông đang yêu, tha thiết muốn giữ lấy một điều quý giá vừa chớm nở. Lên máy bay, cô rưng rưng nhắn cho anh: “Anh Kiên… Em cảm ơn anh đã cho em sống lại cảm xúc của thời thanh xuân. Huế và Em sẽ đợi.”
Ở một máy bay khác, cách đó không xa, anh mở tin nhắn ấy, mỉm cười hạnh phúc: “Em là người anh yêu thương. Chia tay nhưng không phải là kết thúc em ơi, mà là một bắt đầu rất đẹp. Đẹp như nắng nở hoa”.
© NGỰ HÀ – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Người Đến Rồi Đi Cũng Là Lẽ Thường Tình | Blog Radio
Thời Sự
Xe giường nằm tông ô tô đang dừng đỗ trên cao tốc, 3 người tử vong
Th7
Thể Thao
Thể thao CAND nhận thưởng lớn sau giải thể thao cảnh sát và cứu hoả thế giới
Th7
Giải Trí
Hôn nhân địa ngục và quyết định hối tiếc suốt đời nghệ sĩ Ngọc Tâm Tâm
Th7
Radio My
Tưởng đang sống thoải mái tuổi nghỉ hưu, tôi không ngờ bị thói quen ‘cấp thấp’ hủy hoại
Th7
Radio My
Bị lũ quét cuốn trôi 32km, cô gái trẻ sống sót kỳ diệu nhờ bám được vào cây
Th7
Video
Cách làm MÌ EFU XÀO NẤM TRÀ món chay độc đáo | MÓN NGON MỖI NGÀY
Th7
Công Nghệ
Da nhân tạo ‘biết đau’ như người: Bước tiến ngoạn mục trong chế tạo robot biết cảm xúc
Th7
Thời Sự
Tin mới nhất về đợt mưa lớn diện rộng sắp diễn ra ở miền Bắc
Th7
Thể Thao
Bất ngờ tay đập 19 tuổi vượt mặt Bích Tuyền, Thanh Thúy ở VTV Cup
Th7
Giải Trí
Mỹ Tâm đau buồn về sự ra đi của nhiếp ảnh gia Đức Dũng trong vụ cháy ở TPHCM
Th7
Thời Sự
Đáp án chính thức môn Giáo dục kinh tế và pháp luật thi tốt nghiệp THPT 2025
Th7
Video
Cách làm PANCAKE HẠNH NHÂN ĐẬU ĐỎ | MÓN NGON MỖI NGÀY
Th7
Thể Thao
Tin chuyển nhượng hôm nay 9/7: ‘Người thừa’ MU gia nhập Juve, Bayern quyết chi 100 triệu cho sao PSG
Th7
Công Nghệ
FD-2000 sẽ là trụ cột của phòng không Iran
Th7
Radio My
Tuổi trẻ cần sống vội vã để theo kịp với thời đại hay sống chậm lại để cảm nhận cuộc sống?
Th7
Thời Sự
Giang hồ mạng Tiến ‘bịp’ bị bắt
Th7
Thể Thao
Nhận định bóng đá Fluminense vs Chelsea: Quyết đấu vì vé chung kết
Th7
Công Nghệ
‘Mở khóa’ tương lai IoT với giải pháp MegawanIoT từ VNPT
Th7
Thời Sự
Đáp án chính thức môn Vật lý thi tốt nghiệp THPT năm 2025 của Bộ GD-ĐT
Th7
Radio My
Sự cố trên máy bay khiến hành khách hoảng loạn, sơ tán khẩn cấp
Th7
Video
Cách làm BURGER CÁ HỒI ngon “lạc lối” | MÓN NGON MỖI NGÀY
Th7
Công Nghệ
Càng cập nhật, giao diện Liquid Glass của iOS 26 càng bớt trong suốt
Th7
Thể Thao
Tổng thống Mỹ Donald Trump xác nhận sẽ dự chung kết FIFA Club World Cup 2025
Th7
Công Nghệ
Một khuyến cáo quan trọng được Công an TP Hà Nội phát đi, ai cũng cần cảnh giác
Th7
Radio My
Một ngày mùa hạ, phượng vỹ nở hoa
Th7
Thời Sự
Thuê chuyên gia làm lãnh đạo trong một số nhiệm vụ cải cách thể chế, hoạch định chính sách công
Th7
Thời Sự
Chính thức phân làn trên đường Võ Chí Công: Người đi ô tô cần lưu ý gì?
Th7
Thể Thao
Ivan Rakitic treo giày ở tuổi 37
Th7
Giải Trí
Ngỡ ngàng trước biệt thự ven biển đắt tiền của ca sĩ Hương Thủy
Th7
Video
Cách làm GÀ XÀO VỊ THÁI “ngon tê tái” | MÓN NGON MỖI NGÀY
Th7
Thể Thao
Luis Enrique vs Xabi Alonso: Cuộc chiến của hai bộ óc Tây Ban Nha xuất chúng
Th7
Công Nghệ
Vừa chuyển hơn 1,3 tỷ đồng vào tài khoản đứng tên mình, người đàn ông Phú Thọ tá hỏa khi phát hiện bản thân không thể truy cập, lập tức trình báo công an
Th7
Radio My
Trả lại cho anh tình đẹp tuổi đôi mươi
Th7
Thời Sự
Đồng bộ các giải pháp để bảo đảm tốt hơn việc thụ hưởng các quyền dân sự và chính trị
Th7
Thời Sự
Dự báo thời tiết 9/7/2025: Miền Bắc cao điểm nắng nóng, từ đêm bắt đầu mưa lớn
Th7
Giải Trí
Mai Phương Thúy tạo dáng sexy, Bảo Thanh mặc trang phục công an
Th7
Radio My
Người nhặt rác chi hàng tỷ đồng làm từ thiện gây sốt
Th7
Video
Cách làm CANH CÁ BỐNG MÚ hấp dẫn | MÓN NGON MỖI NGÀY
Th7
Thể Thao
Dembele viết tiếp giấc mơ dang dở của Mbappe
Th7
Thể Thao
Dembele viết tiếp giấc mơ dang dở của Mbappe
Th7
Công Nghệ
Laptop Lenovo Slim vượt trội, phù thuỷ sáng tạo chỉ từ 12.49 triệu
Th7
Radio My
Quên đi tình đầu
Th7
Thời Sự
Tiếp tục rà soát, sắp xếp lại đầu mối tổ chức thuộc Ủy ban Trung ương MTTQ Việt Nam
Th7
Giải Trí
Giữa lòng Điện Biên có phiên chợ được ví như Tây Bắc thu nhỏ, mua bán đủ thứ, là nơi nam thanh nữ tú hò hẹn
Th7
Ẩm Thực
Hải sản kỳ dị ở Thanh Hóa ăn giòn như bào ngư, bắt vài tiếng được cả cân
Th7
Thời Sự
Lời khai kinh hoàng của các đối tượng giết mổ, tiêu thụ lợn chết, lợn bệnh ở Hà Nội
Th7
Thể Thao
Kiều Trinh khoe ảnh đi biển cực xinh sau VTV Cup
Th7
Giải Trí
Ca sĩ Ngọc Sơn trao vương miện hoa hậu cho nữ giám đốc 37 tuổi
Th7
Thời Sự
Đáp án chính thức môn Toán thi tốt nghiệp THPT năm 2025
Th7
Radio My
Cứ giận chồng, con dâu lại tức tối gọi điện cho mẹ chồng trách móc và đòi ly hôn
Th7
Giải Trí
Cine 7 – Ký ức phim Việt: NSND Thúy Hường khóc vì ‘quá xấu’ trong lần đầu đóng phim
Th6
Công Nghệ
9 cách giảm độ sáng màn hình PC Windows 10/11 chi tiết
Th6
Video
X-10: Tấm vải đỏ || Chương 18-19-20 || Nguyễn Nguyễn
Th6
Video
Cách làm Bún Bò Bắp Cải Chua ngon hài hòa, ai cũng thích | MÓN NGON MỖI NGÀY
Th6
Giải Trí
Kiều Minh Tuấn đảm nhiệm vai trò đặc biệt trong bom tấn 7.500 tỷ
Th6
Thời Sự
Hai chị em xin gia đình ra Hà Nội làm thêm rồi đột nhiên mất liên lạc
Th7
Thời Sự
Lớp có 28 học sinh thi Trường chuyên Khoa học Tự nhiên, kết quả đỗ 100%
Th6
Thời Sự
Trả tiền bồi thường vụ Vạn Thịnh Phát: Hơn 440 tỷ gửi tiết kiệm chờ người đến nhận
Th6