Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình


blogradio.vn – Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

***

“Kính chào quý khách, chuyến bay mang số hiệu 1314 khởi hành từ thành phố X đến Paris sẽ cất cánh sau 30 phút nữa. Xin quý khách vui lòng kiểm tra lại hành lý và chuẩn bị di chuyển đến cổng lên máy bay.”

“Một lần nữa xin nhắc lại: chuyến bay 1314 đến Paris sẽ khởi hành trong 30 phút.”

Tiếng loa sân bay vang vọng như một bản nhạc báo tử cho những gì chưa kịp nói, chưa kịp làm, chưa kịp giữ lấy.

Reng… Reng…

Tiếng chuông điện thoại vang lên, chói gắt trong không khí chộn rộn của nhà ga.

– Cậu thật sự định đi sao? – một giọng nói thanh và trong như vết rạch trên mặt nước yên ả cất lên.

– Ừm. – đầu dây bên kia, chất giọng trầm khẽ vang, mang theo chút gì nghèn nghẹn, như thể đang gói ghém cả bầu trời vào một tiếng thở dài.

– Không hối hận chứ?

– … Có chút hối hận rồi.

– Công chúa… cậu không muốn nghe hai tiếng đó nữa thật sao?

Khoảnh khắc ấy, thời gian dường như ngưng lại. Rồi… tiếng khóc bật ra – nức nở, nghẹn ngào, hoảng loạn như thể ai đó vừa đánh rơi cả thế giới của mình xuống một vực thẳm không đáy.

Phải, đã rất lâu rồi cô không còn nghe ai gọi mình là “Công chúa” – một danh xưng ngây ngô mà ngọt ngào, từng là tất cả trong thế giới của cô.

Năm ấy, Mộng Nhi là học sinh chuyển trường.

Chiếc balo màu pastel mới tinh khẽ đung đưa sau lưng, mái tóc buộc vội còn vương vài sợi rối. Ánh mắt cô hơi lơ ngơ, hơi bối rối khi bước vào lớp 11A1 của Trường THPT số 1 thành phố X – trong một buổi sáng tháng Chín rực nắng, nồng hương hoa sữa đầu mùa.

Cô không nói gì, chỉ đứng im lặng trước cửa lớp, tay khẽ siết quai cặp.

Và chính lúc ấy… ánh mắt cô lướt tới cậu.

Chàng trai ngồi ở dãy bàn cuối, ngay bên khung cửa sổ.

Cậu đang ngủ gục trên bàn, đầu gối lên tay áo đồng phục, gương mặt nghiêng nghiêng nằm yên dưới một vệt nắng lười biếng.

Không hiểu vì sao, hình ảnh ấy khiến tim Mộng Nhi… lệch đi một nhịp.

Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy muốn biết tên một người lạ đến thế.

Định mệnh – hay trò đùa sắp đặt của vũ trụ – đã đưa cô ngồi cạnh cậu.

Bàn học cuối cùng, cạnh cửa sổ – nơi cậu vẫn thường ngủ, và giờ… là nơi cô bắt đầu thức dậy những cảm xúc chưa từng gọi tên.

Ngày Anh Đưa Ô, Em Đưa Trái Tim Mình

– Ê, bạn mới hả? Ở đâu chuyển tới đấy? – Cậu lên tiếng, vừa ngáp, vừa xoay người nhìn cô.

Đôi mắt cậu đen và lười biếng, nhưng ánh lên một tia cười nghịch.

– Từ… Đà Nẵng… – Mộng Nhi đáp, khẽ cúi đầu.

– Ồ, giọng dễ thương ghê.

Cậu cười. Cái kiểu cười nửa miệng, có chút cà khịa, chút bất cần… nhưng lại khiến người đối diện tim đập chệch nhịp.

Cô chớp mắt. Không nói gì. Nhưng từ khoảnh khắc đó, cậu đã vô tình lọt vào những trang nhật ký cô viết trước khi ngủ mỗi đêm.

Những ngày sau đó, mọi thứ dù lạ lẫm. Trường mới, người mới, không có bạn thân bên cạnh. Nhưng mọi điều trở nên dễ chịu hơn vì có cậu.

Cậu chỉ cô đường xuống căn-tin, cảnh báo món nào “trúng là đau bụng liền”.

Cậu đưa cô mượn sách Văn – dù môn cậu học tốt nhất là Toán.

Cậu hay gọi cô bằng một biệt danh khiến cô vừa xấu hổ, vừa buồn cười:

– Ê, Công chúa hậu đậu, rớt compa rồi kìa.

– Công chúa gì mà cứ quên mang thước hoài vậy, định bắt hoàng tử chia đồ dùng hả?

Ban đầu, Mộng Nhi thấy khó chịu thật. Sao lại gọi mình là “công chúa” chứ? Mình có phải sang chảnh, kiêu kỳ gì đâu.

Nhưng rồi, chẳng biết từ lúc nào… cô nghiện cái cách cậu nói hai chữ đó.

Mỗi lần nghe cậu gọi “Công chúa” – dù là để trêu, để dỗi, hay chỉ để nhắc nhở…

Trái tim cô lại bị kéo căng ra bởi một thứ cảm xúc vừa ngọt, vừa đau, vừa lạ lẫm.

Có một lần, trời mưa to, cô quên mang dù.

Cậu đi ngang qua, chẳng nói gì, chỉ dúi cây dù vào tay cô và chạy đi thật nhanh. Ướt hết cả áo. Nhưng vẫn quay lại cười, “Hoàng tử phải nhường công chúa chứ. Luật truyện tranh nó vậy.”

Mộng Nhi đứng dưới mái hiên, ôm cây dù, cảm thấy mình đang sống trong một đoạn thơ.

Và cũng chính trong khoảnh khắc ấy… cô biết mình thích cậu mất rồi.

Ban đầu, khi nghe cái tên Mộng Nhi, cậu chỉ buột miệng cười:

– Nghe như tên công chúa trong phim cổ trang Trung Quốc nhỉ.

– Mộng Nhi… chắc hay mộng mơ lắm hả?

Lúc đó, cậu chỉ nói chơi. Nhưng càng ngày, cái tên ấy lại hiện lên trong đầu cậu như một điều gì đó… rất riêng. Không giống ai.

“Mộng” – vì cô luôn ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ, vì cô thích vẽ những bông hoa cẩm tú cầu vào mép sách, vì ánh mắt cô luôn như đang đi đâu đó, chẳng bao giờ ở yên trong lớp học này.

“Nhi” – nghe nhỏ nhắn, mong manh, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi cô bay đi mất.

Và dần dần, trong lòng cậu, cái tên Mộng Nhi không còn là một cái tên.

Mà là một cảm xúc. Là “Công chúa hậu đậu”, là người duy nhất khiến cậu dừng lại cái thế giới ồn ào của mình để lặng nhìn.

Cậu hay gọi trêu:

– Công chúa Mộng Mơ.

– Nhi hậu đậu.

Hoặc đơn giản chỉ: “Mộng Nhi à…”

Nhưng trong mỗi lần gọi tên, có một chút dịu dàng rất lạ, mà cậu chẳng bao giờ dành cho ai khác.

Còn cậu là Thiên Duy, “hotboy lớp tự nhiên”, học giỏi, chơi bóng rổ, được bao người để ý… nhưng chỉ có duy nhất một “Công chúa Mộng Nhi” khiến cậu để tâm.

Từ lúc biết Thiên Duy có nhiều bạn nữ để ý, Mộng Nhi thường đùa vui:

– Ai cũng gọi cậu là bạch mã hoàng tử đấy.

– Ừ. Nhưng mà tớ chỉ muốn làm ‘hoàng tử giữ dù’ cho một người thôi.

Thiên Duy sinh ra trong một gia đình trí thức khá giả, sống trong một căn biệt thự nhỏ yên tĩnh nằm ven thành phố. Bố cậu là giảng viên đại học ngành Vật lý, nghiêm khắc và nguyên tắc, còn mẹ là họa sĩ tự do, dịu dàng và có phần mộng mơ. Sự kết hợp giữa lý trí và cảm xúc ấy đã ảnh hưởng sâu sắc đến Thiên Duy – vừa thông minh, lạnh lùng như bố, lại vừa có nội tâm tinh tế, sâu sắc như mẹ.

Từ nhỏ, Thiên Duy đã được kỳ vọng sẽ trở thành người “xứng đáng với cái tên của mình”. Cái tên “Thiên” mang ý nghĩa của bầu trời rộng lớn, cao ngạo và bao la, còn “Duy” là nét chấm phá dịu dàng, như một nốt trầm trong bản nhạc ồn ào. Cậu sống trong khuôn khổ của sự kỳ vọng, học giỏi, ngoan ngoãn, làm gì cũng chỉn chu. Nhưng chính vì thế, cậu dần trở nên khép kín, lạnh lùng và ít thể hiện cảm xúc thật của mình.

Dù nổi tiếng ở trường với danh xưng “hotboy lớp tự nhiên” – học giỏi, chơi thể thao giỏi, đặc biệt là bóng rổ – nhưng cậu luôn giữ khoảng cách với người khác. Trong mắt mọi người, Thiên Duy giống như bạch mã hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích – hoàn hảo nhưng xa vời.

Ngày Anh Đưa Ô, Em Đưa Trái Tim Mình

Chỉ riêng Mộng Nhi – cô gái nhỏ hay cười, có phần hậu đậu nhưng lại ấm áp và chân thành – mới có thể khiến cậu bước ra khỏi “lớp băng” của mình. Mỗi lần cô gọi cậu là “bạch mã hoàng tử” với nụ cười trêu chọc, cậu chỉ khẽ đáp lại:

– Ừ. Nhưng mà tớ chỉ muốn làm ‘hoàng tử giữ dù’ cho một người thôi.

Buổi sáng hôm ấy trời dịu hẳn, không nắng gắt như mọi khi, cũng chẳng mưa dai như mấy ngày trước. Mộng Nhi ngồi bên cửa sổ, tay cầm cốc cacao nóng, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài – nơi những chiếc lá non đầu hè cứ chao qua chao lại trong gió.

Cô vừa dọn dẹp xong bàn học, định mở tập thơ còn viết dở thì tiếng chuông cửa vang lên.

– Bưu phẩm cho bạn Mộng Nhi ạ!

Cô chạy ra, ngạc nhiên nhìn chiếc phong bì trắng to, trên góc in dòng chữ nho nhỏ bằng tiếng Pháp: “Université Paris-Sorbonne”.

Tay cô khẽ run.

Tim đập nhanh – không phải vì hồi hộp… mà vì sợ.

Sợ mở ra, rồi thất vọng.

Sợ hy vọng đã gieo từ lâu… sẽ bị dập tắt chỉ bằng vài dòng chữ.

Nhưng rồi, như có ai đó thì thầm: “Mộng Nhi mà. Cậu phải mơ chứ.”

Cô cẩn thận xé mép phong bì. Một tờ giấy mịn màng, dày dặn được rút ra. Giữa những dòng tiếng Pháp và con dấu đỏ nổi bật, mắt cô lập tức bắt được cụm từ:

“Félicitations ! Vous êtes admise…”

(Chúc mừng! Bạn đã trúng tuyển…)

Cô đọc tiếp, từng dòng, từng dòng – mà mắt đã mờ đi vì nước.

Tay bịt miệng. Tim như trào ra ngoài lồng ngực.

Cô đã trúng tuyển.

Học bổng toàn phần.

Paris.

Giấc mơ suốt bao năm… nay thành sự thật.

Không chờ nổi, Mộng Nhi cầm điện thoại, gọi ngay cho Thiên Duy.

Máy đổ chuông… rồi kết nối.

– Alo? – Giọng cậu vang lên, hơi ngái ngủ.

– Duy… tớ… tớ đậu rồi! – Cô hét lên, vừa cười vừa khóc.

– Gì cơ? – Cậu lắp bắp. – Thật hả? Đậu thật rồi hả?

– Ừ! Paris! Sorbonne! Học bổng toàn phần luôn!

Đầu dây bên kia im bặt vài giây. Rồi tiếng cười bật lên – vang, dày và trong như tiếng chuông ngân.

– Công chúa của tớ đậu rồi… – Cậu nói khẽ, giọng run run mà dịu dàng hơn bao giờ hết.

– Ừ, công chúa đậu rồi… – Cô lập lại, rồi cả hai cùng cười, cùng khóc trong thổn thức.

Họ không nói gì thêm. Chỉ để tiếng im lặng ấm áp trôi qua giữa hai đầu dây điện thoại – như một bản nhạc nền không lời cho khoảnh khắc đẹp nhất của tuổi trẻ.

Một khoảnh khắc, mà sau này, dù đi bao xa… Mộng Nhi cũng sẽ nhớ mãi:

Ngày cô biến giấc mơ thành hiện thực.

Ngày cô hiểu rằng, không phải cổ tích nào cũng có kết thúc bằng việc ở lại…

… mà có khi, phải rời đi, để quay lại với một trái tim kiên định hơn.

“Kính chào quý khách, chuyến bay mang số hiệu 1314 khởi hành từ thành phố X đến Paris sẽ cất cánh sau 30 phút nữa. Xin quý khách vui lòng kiểm tra lại hành lý và chuẩn bị di chuyển đến cổng lên máy bay.”

Tiếng loa sân bay vang lên đều đều, bình thản như không hay biết mình vừa xé toạc một câu chuyện chưa viết xong.

Mộng Nhi đứng giữa nhà ga đông đúc, tay siết chặt chiếc vé máy bay đã nhàu. Trên đó in rõ ràng: Thành phố X → Paris – Học bổng toàn phần ngành Văn học – Đại học Sorbonne.

Cô từng nghĩ, nếu một ngày mình rời khỏi nơi này, rời khỏi những con đường cũ, rời khỏi mái trường xưa và cả người con trai ấy… thì lý do chắc chắn phải thật lớn lao.

Và rồi, lý do ấy đến thật: học bổng danh giá mà cô từng mơ, từng khóc, từng viết cả chục bài luận để giành được.

Nhưng trong khoảnh khắc này, lòng cô chỉ thấy trống rỗng.

Reng… Reng…

Tiếng chuông điện thoại vang lên – kéo cô khỏi những dòng suy nghĩ đang dần tan chảy như bầu trời ngoài khung kính.

Màn hình hiện lên: Thiên Duy.

– Cậu thật sự định đi sao? – Giọng cậu trầm và thấp, như một cơn gió lạc mất phương hướng.

– Ừm. – Cô đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng lòng như bị bóp nghẹt.

– Không hối hận chứ?

– … Có chút hối hận rồi. – Một sự thật thốt ra nhẹ tênh, nhưng mỗi chữ như vết cứa.

Bên kia, im lặng kéo dài. Rồi cậu khẽ hỏi, như một đứa trẻ:

– Công chúa… cậu không muốn nghe hai tiếng đó nữa thật sao?

Giây phút đó, nước mắt Mộng Nhi trào ra – không ngăn được.

Ngày Anh Đưa Ô, Em Đưa Trái Tim Mình

Từ lúc yêu Thiên Duy, cô luôn là “Công chúa hậu đậu” trong mắt cậu – người hay quên thước kẻ, hay đánh rơi compa, hay trốn học thể dục và lén vẽ cẩm tú cầu lên mép vở Toán.

Thiên Duy từng nói, cậu không tin vào cổ tích, nhưng lại tin có một người khiến mình muốn sống như một chàng hoàng tử – chỉ để bảo vệ một cô gái hậu đậu, mơ mộng và yếu đuối.

Vậy mà hôm nay, công chúa rời đi… còn hoàng tử, chỉ đứng phía sau màn hình điện thoại, bất lực nhìn người mình yêu biến mất giữa đám đông.

Một người bạn đứng cạnh Thiên Duy, chợt giành lấy điện thoại:

– Cậu ta không tới sân bay là vì không muốn khóc trước mặt cậu. Nhưng Duy nói… nếu cậu quay lại, dù là một năm, ba năm hay mười năm sau, cậu ấy vẫn đứng ở nơi cũ – với cây dù trong tay.

Mộng Nhi ôm điện thoại, run rẩy.

Năm năm thanh xuân, bao nhiêu trang nhật ký, bao nhiêu cơn mưa chung dù…

Tất cả chỉ còn lại trong một câu hứa giản dị:

“Tớ chỉ muốn làm hoàng tử giữ dù cho một người thôi.”

Khi máy bay cất cánh, Paris dần hiện ra phía trước.

Cô mở laptop, viết một đoạn văn ngắn – gửi vào email cho chính mình:

“Nếu có người giữ được dù cho mình suốt những ngày mưa, thì dù trời nắng – mình vẫn sẽ quay về.”

Paris tháng đầu tiên lạnh hơn Mộng Nhi tưởng.

Dù là cuối thu, nhưng gió đã mang theo vị khô buốt của mùa đông len lỏi trong từng khe áo, từng bước chân qua đại lộ Champs-Élysées đông đúc. Thành phố này rực rỡ ánh sáng, nhưng trái tim cô lại mờ đi như ô cửa sổ mờ sương mỗi sáng.

Căn hộ nhỏ trên tầng ba một khu phố cổ, cửa sổ hướng ra dòng người hối hả và những quán cà phê mang dáng vẻ cổ điển – đẹp, nhưng không quen. Mỗi sáng, cô pha cà phê đen, ăn bánh mì baguette với bơ và ngồi học một mình bên bàn gỗ cũ. Không có tiếng Duy gọi “Công chúa, dậy chưa?”. Không có ai dúi vào tay cô ly cacao nóng khi trời trở lạnh.

Ở lớp, mọi người nói tiếng Pháp nhanh như gió lướt. Dù cô hiểu, dù đã chuẩn bị, nhưng vẫn thấy lạc lõng. Những bài luận Văn học cổ điển, những buổi tranh luận triết học, những buổi thuyết trình giữa đám bạn nước ngoài… khiến cô mệt rã.

Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Ở Paris, mưa nhiều. Nhưng không ai nhường cô chiếc ô nào cả.

Có lần, cô đi lạc giữa nhà ga Gare du Nord, trời đổ mưa xối xả. Ướt hết áo, không có dù, cô chỉ biết ngồi xuống một góc, ôm balo và khóc như một đứa trẻ.

Một bà cụ người Pháp đi ngang đã dừng lại, dúi vào tay cô một chiếc khăn khô, nói điều gì đó bằng tiếng Pháp mà cô không hiểu trọn, nhưng cảm nhận được sự dịu dàng.

Và cô chợt nhớ ra… mình từng có một người cũng như thế.

Cũng không giỏi nói lời yêu, nhưng luôn âm thầm lau khô mọi giọt mưa trên vai áo cô.

Ngày Giáng Sinh đầu tiên ở Paris, tuyết rơi.

Mộng Nhi đi dạo một mình giữa quảng trường Notre-Dame. Cô đứng trước cây thông khổng lồ, đèn chớp sáng rực, tiếng nhạc vang lên khắp phố.

Người ta ôm nhau, hôn nhau, tặng quà và nói “Joyeux Noël” rộn rã.

Còn cô… chỉ muốn nghe một giọng trầm quen thuộc nói:

– Công chúa ăn mặc gì thế này, lạnh không?

Cô mở điện thoại. Nhập chữ “Thiên Duy” vào khung tin nhắn.

Soạn rồi xóa. Rồi lại gõ:

“Ở đó có tuyết không?”

Nhưng không gửi.

Vì cô biết…

Tuyết ở đâu cũng lạnh.

Chỉ khác là, nơi này – không có người để sưởi ấm.

Paris đêm ấy mưa như trút.

Mộng Nhi ngồi co người trong chăn, laptop mở dở dang với bài luận văn học thế kỷ 19. Ngoài trời, tiếng mưa nện trên mái kính của căn hộ tầng ba nghe như ai đang gõ vào tim cô từng nhịp, từng nhịp một cách không khoan nhượng.

Điện thoại bất chợt sáng lên. Một tin nhắn từ người bạn cũ – người duy nhất còn giữ liên lạc với cả cô và Thiên Duy.

[22:47] – An:

“Nhi… Duy gặp tai nạn. Vừa được đưa vào viện. Mưa to quá, xe trượt vào dải phân cách. Mất máu nhiều. Đang cấp cứu.”

Tay Mộng Nhi buông rơi chiếc điện thoại xuống đệm.

Thế giới như nín thở.

Từng chữ chạy đi chạy lại trong đầu cô, mà không đọng được nghĩa: “tai nạn”, “mất máu”, “đang cấp cứu”…

Cô bật dậy, gió lạnh táp vào mặt khi cô lao ra cửa sổ. Mưa vẫn rơi trắng xóa. Bầu trời Paris mịt mù, nhưng lòng cô còn đặc quánh hơn cả mưa.

Cô không khóc. Không hét.

Chỉ run.

Bởi vì suốt bao năm qua, dù yêu đến đâu, giận đến mấy – cô vẫn luôn tin rằng Thiên Duy sẽ luôn ở đó. Ở đầu dây bên kia. Ở một góc nào đó của thế giới.

Bây giờ thì sao?

Cậu nằm trên bàn cấp cứu. Một thân một mình. Không ô, không ai cạnh bên.

Ngày Anh Đưa Ô, Em Đưa Trái Tim Mình

Mộng Nhi bật điện thoại, gọi – dù biết vô ích.

Máy không đổ chuông.

Cô gõ liên tục hàng chữ vào tin nhắn:

“Duy ơi…”

“Cậu đâu rồi?”

“Mở mắt ra đi. Tớ xin đấy.”

“Tớ còn chưa nói… tớ nhớ cậu đến mức nào.”

Gửi. Không thấy “Đã xem”.

Bên ngoài, tiếng còi xe cấp cứu ở đâu đó vọng lại – đâm xuyên qua cơn mưa. Mộng Nhi quỳ gối giữa căn phòng vắng, chiếc điện thoại rơi trên sàn như lần đầu tiên cô hiểu rõ rằng…

Người ta không bao giờ biết “mất” là gì – cho đến khi mọi thứ có thể mất đi thật sự.

Một tiếng sau, điện thoại rung.

Tin nhắn từ An:

[00:03] – An:

“Qua cơn nguy kịch rồi. Khâu xong. Chưa tỉnh. Nhưng bác sĩ nói không còn nguy hiểm đến tính mạng.”

“Lúc nhập viện, cậu ấy vẫn còn cầm điện thoại. Màn hình là ảnh hai người đứng dưới mưa năm lớp 11.”

Mộng Nhi gục mặt xuống gối. Cuối cùng cũng bật khóc.

Đêm Paris lạnh ngắt. Nhưng nước mắt lại nóng đến mức khiến cô nghẹn thở.

Sáng hôm sau, Mộng Nhi ngồi ở một quán cà phê quen. Cô mở laptop, viết vội những dòng đầu tiên sau nhiều tháng không viết nổi gì:

“Cậu từng nói: ‘Tớ chỉ muốn làm hoàng tử giữ dù cho một người thôi.’

Nhưng lần này, mưa to quá…

Tớ xin lỗi… vì tớ không ở đó để che lại dù cho cậu.”

Ba ngày sau tai nạn.

Thiên Duy tỉnh dậy giữa phòng bệnh trắng toát, mùi thuốc sát trùng nồng nặc và ánh đèn mờ vàng chảy xuống như tấm rèm lặng lẽ.

Mắt còn cay xè, đầu đau như có hàng trăm cây kim cắm vào.

Nhưng điều đầu tiên cậu hỏi là:

– Điện thoại… của tôi đâu?

Người bạn ngồi bên giường bệnh – An – lặng lẽ đưa cho cậu một chiếc máy lạ.

– Bị nát rồi. Tớ cắm SIM của cậu vào máy tớ.

– Cậu muốn gọi cho ai, thì gọi đi.

Thiên Duy không nói gì. Chỉ gật đầu, run rẩy bấm một dãy số.

Cậu thuộc số đó như thể nó là mật mã để thở.

Màn hình hiện lên: “Đang kết nối…”

Tít…

Tít…

Rồi một giọng nói vỡ òa qua loa:

– Alo? Alo??

Thiên Duy nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt rơi xuống gối.

– Công chúa… là cậu đấy à?

Đầu dây bên kia thở dồn dập. Rồi nấc lên như nghẹn.

– Duy… Duy… cậu tỉnh rồi… Cậu có biết tớ đã…

– Tớ nghe hết. – Giọng cậu khàn, chậm rãi. – Tin nhắn… từng chữ một.

Lặng im. Chỉ có tiếng gió khe khẽ thổi ngoài cửa sổ bệnh viện và tiếng Paris xa xôi vọng vào lòng người.

– Tớ không sao nữa rồi. Nhưng…

– Tớ nhớ cậu. Nhiều lắm. Mỗi lần mưa, tớ cứ tưởng mình đang ở đoạn đường cũ, lúc cậu dúi ô vào tay tớ rồi bỏ chạy ngược lại.

Một lúc lâu sau, Mộng Nhi khẽ nói, giọng trầm nhưng chắc:

– Duy này.

– Ừ?

– Tớ… sẽ học cho xong. Sẽ cố gắng thật nhiều.

– Và khi xong rồi… tớ sẽ quay về. Không chờ ai nữa. Không chần chừ nữa.

– Tớ sẽ về với cậu. Cậu có còn đợi không?

Một khoảng lặng dài. Rồi cậu mỉm cười qua nước mắt.

– Tớ chưa từng thôi đợi.

Cuộc gọi kết thúc. Thiên Duy buông điện thoại xuống ngực, nhắm mắt. Gió đầu đông lùa qua khung cửa, lạnh, nhưng ngọt.

Ở bên kia bán cầu, Mộng Nhi lau khô nước mắt, mở máy tính, bắt đầu gõ những trang luận văn còn dang dở – nhưng lần này, cô viết như thể đang tiến từng bước về phía người mình yêu.

Cô thầm nhủ:

“Học xong, tớ sẽ về.

Và lần này, là tớ giữ dù cho cậu – suốt cả đời.”

Một năm sau.

Mùa xuân trở lại Paris.

Hoa anh đào nở lác đác trong khuôn viên đại học, những cánh hoa mỏng manh bay trong gió như ký ức cũ – đẹp, nhưng khó nắm giữ.

Mộng Nhi ngồi ở quán cà phê quen thuộc ven sông Seine, nơi cô từng viết luận văn cuối kỳ. Chiếc laptop nằm mở sẵn, nhưng cô không gõ. Cô đang nhìn ra ngoài – nơi những cặp đôi ngồi cạnh nhau, chạm tay nhau, cười với nhau.

Điện thoại rung nhẹ.

Một tin nhắn mới. Từ Thiên Duy.

[9:07] – Duy:

“Trời hôm nay có nắng không? Ở đây đang mưa nhỏ.

Mùa mưa đầu tiên không có cậu.

Nhưng tớ vẫn giữ chiếc dù ấy – chờ ngày có người đứng dưới.”

Cô khẽ mỉm cười, đặt tay lên màn hình, như thể có thể chạm được vào cậu qua những con chữ.

Cô không trả lời ngay.

Chỉ mở ngăn ví, lấy ra một mẩu giấy cũ, đã mờ nét chữ – bức thư tay cậu từng viết năm cuối cấp, chỉ vỏn vẹn vài dòng:

“Nếu có ngày nào đó cậu đi xa,

Thì hãy nhớ – tớ không phải là người giữ chân cậu lại.

Mà là người đợi cậu về.”

Cô gấp lại tờ giấy, cẩn thận hơn mọi lần.

Gió thoảng qua, mang theo hương cà phê, hoa và một chút… gì đó quen.

Không ai biết chắc, ngày ấy sẽ đến khi nào.

Chỉ biết, ở đâu đó, có một người vẫn đợi dưới mưa.

Và ở bên kia thế giới, có một trái tim đang lặng lẽ quay về.

Không lời hứa. Không ép buộc. Không trọn vẹn.

Nhưng…

Đủ.

© Lặng mai nghiêng nắng – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Chôn Quá Khứ, Giấu Nỗi Đau | Blog Radio


Để lại một bình luận