blogradio.vn – Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
***
Hồi tiểu học, tôi là một cô bé trầm tính, ít nói, chỉ cười thoải mái khi ở bên những người thân thiết nhất bố mẹ, ông bà, dì và cậu. Là con đầu lòng trong gia đình, tôi được yêu thương và chở che, nên tuổi thơ của tôi trôi qua thật bình yên trong vòng tay gia đình.
Nhiều người khi nghe tôi kể về tuổi thơ thường bật cười:
“Tuổi thơ của mày chán thế!”
Họ nói vậy vì tôi chẳng biết chơi cờ tỷ phú, cá ngựa, ô ăn quan hay những trò phổ biến khác.
Nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy tuổi thơ của mình vô vị. Tôi có những buổi chiều chơi trò bán hàng, làm bác sĩ hay đầu bếp cùng ông bà, dì, cậu, ba mẹ… và tiếng cười giòn tan trong ngôi nhà nhỏ ấy. Hạnh phúc giản dị là khi được yêu thương và được che chở khỏi cái nắng ngoài kia. Tuổi thơ của tôi, dù không ồn ào, nhưng là một mảnh ghép ấm áp và đáng tự hào trong cuộc đời.
Chỉ là… bên ngoài vùng an toàn đó, mọi thứ không dễ dàng đến thế. Khi chập chững bước vào cấp một, tôi không vô hình, nhưng cũng chẳng đủ nổi bật để thầy cô nhớ tên. Tôi không có bạn thân, chỉ lặng lẽ học, rồi ra chơi mua bánh, ngồi một góc vừa ăn vừa đọc truyện tranh. Một cuộc sống yên bình đến mức tẻ nhạt an toàn đến nỗi đôi khi khiến tôi quên rằng mình vẫn đang trưởng thành mỗi ngày.
Lên cấp hai, tôi tự nhủ: “Mình sẽ không như thế nữa. Mình phải thay đổi. Phải mở lòng và tìm kiếm những sắc màu mới cho tuổi học trò.”
May mắn thay, tôi gặp lại hai người bạn cũ thời tiểu học. Dù mỗi đứa học một lớp, chúng tôi vẫn thân thiết, vẫn trò chuyện. Giờ ra chơi, sân trường không còn đơn điệu nữa nó trở thành điểm hẹn quen thuộc của ba đứa, nơi tiếng cười vang vọng trong gió.
Nhưng sự thay đổi lớn nhất trong tôi lại đến… từ một người. Một người đã khiến tôi tự tin hơn, khiến tôi khác đi từng ngày.
Cậu ấy là lớp trưởng bạn thân của nhóm trưởng nhóm tôi nên thường đến hàng bàn thứ hai để nói chuyện. Tôi có ấn tượng mơ hồ về cậu từ hồi tiểu học, khi biết cậu là “chàng trai trong mơ” của một cô bạn cùng lớp học thêm. Khi ấy, tôi chỉ cười, vì với một đứa trẻ như tôi những chuyện đó chẳng có gì đáng để tâm.
Cậu ấy thông minh, có nụ cười rạng rỡ và phong thái rất riêng điềm tĩnh, dịu dàng, khiến người khác vô thức muốn lại gần. Ban đầu, tôi chỉ thấy tò mò. Và tôi nghĩ, nếu được ngồi cạnh cậu trong giờ kiểm tra thì tuyệt biết bao.
Do tên chúng tôi gần nhau trong danh sách, nên mỗi kỳ thi tôi thường được xếp ngồi cạnh cậu. Cậu ấy hay chỉ bài cho tôi. Nếu nhìn ở góc độ người lớn, việc ấy là “gian lận” nhưng với tâm hồn học sinh, tôi chỉ thấy vui, thấy hạnh phúc khi có người kề chỉ bài. Cảm giác ấy vừa được giúp đỡ, vừa được điểm cao đã khắc sâu vào trí nhớ của tôi.
Nhờ cậu ấy, điểm số của tôi cải thiện rõ rệt. Lúc ấy, cảm xúc của tôi là sự pha trộn giữa “muốn giỏi hơn” và “sự ngưỡng mộ”. Tôi muốn đạt điểm cao, và cậu ấy chính là chìa khóa.
Mọi chuyện cứ thế cho đến năm lớp Tám. Bạn cùng bàn cũ của tôi và tôi thường xuyên cãi nhau. Cậu ta lớn hơn tôi một tuổi, luôn chiếm nhiều chỗ trên bàn học. Tôi nhỏ con nhưng bướng bỉnh, chẳng chịu thua. Cuộc chiến trẻ con ấy kéo dài ngày này qua ngày khác, cho đến khi trong một lần giận dữ, tôi mất bình tĩnh và đánh cậu ta. Cậu ta đáp lại bằng một cú đập đau điếng, khiến tôi bật khóc. Thay vì xin lỗi, cậu ta chỉ cười. Lúc đó, tôi ghét cậu ta vô cùng.

Một hôm, bạn cùng bàn của lớp trưởng xin đổi chỗ vì bị cận và không nhìn thấy bảng. Cô giáo hỏi:
“Có ai muốn đổi chỗ với bạn không?”
Tôi thật sự muốn đổi, nhưng ngại nói. Tôi chỉ lẩm bẩm nhỏ: “Em cô ơi…”
Giới thiệu về sản phẩm này
Độ chính xác đo: + / - 0,5% FS
Dung sai bù đầu lạnh: + /- 2 độ C (có thể được sửa đổi
bằng phần mếm trong 0 ~ 50 độ C)
Độ phân giải: 14 bit
Chu ky lấy mẫu: 0,5 giây
Quyền lực: AC 100-240V 50 / 60HZ
Giá trị quá trình (PV), Giá trị cài đặt (SV)
<iểm soát PIN (bao gồm ON / OFF, PID loại bước và PID liêr
tỤc)
Điều khiển tự điều chỉnh
Đầu ra rơ le: công suất tiếp xúc 250V AC 3A (tải điện
3ộ điều khiển nhiệt độ PID REX-C100, với cặp nhiệt
Không ngờ, bạn cùng bàn cũ của tôi nghe thấy, liền nói lớn:
“Cô ơi! Hồng Ngọc thích ngồi cùng lớp trưởng đó cô!”
Cả lớp ồ lên. Tôi đỏ mặt, tim đập thình thịch. Nhưng cô giáo đồng ý thật.
Thế là tôi bước xuống bàn mới ngồi cạnh “thiên tài” của lớp cũng là lớp trưởng. Khi tôi vừa đặt sách vở xuống, cậu ấy quay sang, mỉm cười nửa miệng và nói khẽ:
“Thích tôi đúng không?”
Tôi im lặng, chỉ cúi đầu. Lý trí trong tôi lúc ấy chỉ vang lên:
“Ngồi với cậu, mình sẽ học tốt hơn. Với điểm cao hơn. Chớ thích gì trời!”
Chỉ vậy thôi.
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Hai năm lớp Tám và lớp Chín tôi trở thành bạn cùng bàn của lớp trưởng. Từ đó, tôi tiến bộ rõ rệt. Cậu ấy kiên nhẫn chỉ bài, truyền cho tôi sự tự tin. Nhờ có cậu ấy, tôi từ một cô bé nhút nhát trở nên hoạt ngôn hơn, có thể đứng thuyết trình trước lớp và được thầy cô nhớ tên. Nhưng điều tôi trân quý nhất là cảm giác bình yên mỗi khi ngồi cạnh cậu. Chiếc bàn từng là “chiến trường” giờ trở thành nơi tôi được lắng nghe, được che chở và được là chính mình.
Tôi quan sát bạn cùng bàn mình nhiều hơn một người chăm chỉ, vui vẻ và luôn nhiệt tình. Năm lớp Chín, khi cả lớp lao vào ôn thi để vào trường cấp ba mơ ước, cậu ấy vẫn luôn ở bên tôi, giải thích những bài toán khó, chỉ cho tôi cách chọn trường, cách tin tưởng vào bản thân. Giọng nói của cậu ấy luôn chậm rãi, nhẹ nhàng, khiến mọi nỗi lo của tôi tan biến.
Tôi vẫn nhớ những buổi chiều nắng hắt qua ô cửa, lấp lánh trên trang giấy. Cậu ngồi cạnh, giảng bài cho tôi, đôi khi bực mình vì tôi chậm hiểu, nhưng vẫn kiên nhẫn. Những giây phút đó nhẹ nhàng như cơn gió, không đủ mạnh để khiến tôi bối rối nhưng đủ để khiến tôi nhớ mãi.
Tôi không biết cảm giác ấy là gì có thể là ngưỡng mộ, có thể là niềm tin, hay chỉ là một thứ tình cảm chưa kịp đặt tên. Nó cứ lớn dần, âm thầm như một bông hoa nở trong yên lặng. Nhờ cậu người bạn, người thầy, người đồng hành thầm lặng tôi đã học được cách tin vào chính mình, để từ một cô bé “không giỏi môn Toán” trở thành học sinh đủ tự tin vào trường top của tỉnh.
Nhưng rồi, khi điền đơn thi vào cấp ba, tôi nghe tin cậu ấy sẽ du học Đức. Cảm giác khi ấy không phải là nỗi đau của tình yêu mà là sự trống rỗng khi một người từng là điểm tựa rời khỏi quỹ đạo của mình. Giống như một cuốn sách đang đọc dở bỗng bị gấp lại.
Ngày cuối cùng của năm cấp 2 là bữa tổng kết, cậu ấy bước đến và tặng tôi một bức ảnh chụp chung và một lá thư cảm ơn. Cậu nói cảm ơn vì tôi đã là bạn cùng bàn suốt hai năm qua. Tôi chỉ mỉm cười, giấu đi cảm xúc đang dâng lên. Nếu ai hỏi tôi là có buồn không? Buồn có chứ. Nhưng tôi tự nhủ: “Đó chỉ là một phần ký ức đẹp của tuổi học trò thôi.”
Tôi bước vào cấp ba với chút tự hào điểm số tốt, tự tin hơn và được bầu làm lớp phó học tập. Tôi gặp nhiều người bạn mới, trong đó có không ít bạn nam tài năng, hòa đồng. Nhưng không ai khiến tôi thấy đặc biệt như cậu bạn năm xưa. Nhờ cậu, tôi đã trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình. Nếu bây giờ có ai bảo tôi trầm tính, chắc chẳng ai tin.
Đôi khi trong giấc mơ, tôi vẫn thấy cậu người bạn cùng bàn năm ấy mỉm cười bước vào lớp, nói rằng sẽ học cùng tôi thêm một lần nữa. Giấc mơ ấy luôn ấm áp, cho đến khi tôi tỉnh dậy, chỉ còn lại một khoảng trống mơ hồ.
Tôi tự hỏi: Liệu mình có từng thích cậu ấy không?
Hay chỉ là tiếc nuối vì phải rời xa một người từng ở bên mình một quãng thời gian đẹp đẽ như thế?
Chi tiết
Địa chỉ tổ chức
chịu trách nhiệm
hàng hóa
Tên tổ chức chịu
trách nhiệm
hàng hóa
Khu vực xuất xứ
Thời hạn bảo
hành
Điện áp đầu vào
(V)
Công suất (W)
Loại bảo hành
Thương hiệu
750 KIM GIANG
HUNONIC HÀ NộI
Việt Nam
12 tháng
220v
14000
Bảo hành
Công Tơ Điện Hunonic Entec - Giải Pháp Tiết Kiệm Năng Lượng Thông Minh Điều Khiển
Chúng tôi vẫn giữ liên lạc, thỉnh thoảng nhắn tin kể về cuộc sống. Mỗi lần nhận được tin nhắn từ cậu ấy, tôi lại thấy lòng mình dịu lại như được trở về vùng an toàn cũ. Nhưng rồi, những tin nhắn ấy thưa dần. Cuộc sống bận rộn, thời gian và khoảng cách khiến chúng tôi xa nhau, tự nhiên như mùa trôi qua.
Rồi một ngày, định mệnh đưa chúng tôi gặp lại.
Tại một quán cà phê nhỏ, tôi vô tình ngẩng đầu và thấy cậu bạn cùng bàn năm nào.
Khoảnh khắc ấy, tôi chờ đợi một nụ cười, một lời chào, hay ít nhất là cái gật đầu thân quen. Nhưng cậu ấy chỉ lướt qua như một cơn gió lạnh.
Cảm giác ấy thật khó tả vừa buồn, vừa hụt hẫng, vừa tức giận.
Tôi tự hỏi: Cậu ấy không thấy tôi sao? Hay chỉ đơn giản là mối liên kết ấy đã phai nhạt?
Tôi cố trấn an: “Chúng tôi chỉ là bạn cũ thôi mà.” Nhưng sâu trong lòng, tôi biết có điều gì đó đã khắc sâu hơn thế.
Sau này, chúng tôi vẫn thỉnh thoảng nhắn tin. Còn tôi bây giờ là một bác sĩ nhi. Đến hiện tại, tôi vẫn không biết rõ cảm xúc mình dành cho cậu bạn cùng bàn ấy là gì. Là tình yêu, hay chỉ hơn tình bạn một chút? Hay là sự pha trộn giữa ngưỡng mộ, biết ơn và hình mẫu lý tưởng tôi từng tìm thấy ở cậu?
Cậu ấy không chỉ là người giúp tôi học tốt hơn, mà còn giúp tôi nhìn lại bản thân từ cô gái nhút nhát, lạc lõng, trở thành người tự tin và kiên định. Với tôi, cậu ấy là “vùng an toàn” của những năm tháng ấy
Giờ đây, cậu là Thạc sĩ ở Đức. Con đường của cậu ấy thật rạng rỡ và tôi chân thành chúc phúc cho điều đó.
Tôi đã buông bỏ giấc mơ được học cùng nhau thêm lần nữa, buông bỏ cả nỗi buồn khi cậu lặng lẽ bước qua tôi trong quán cà phê năm ấy. Tôi đã học cách chấp nhận rằng có những mối quan hệ chỉ cần đẹp trong ký ức, không nhất thiết phải tiếp tục ở hiện tại.
Cảm ơn cậu người bạn cùng bàn năm ấy, vì đã trở thành một phần dịu dàng trong thanh xuân của tôi.
© Minh Thư – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Hy Vọng Mỗi Năm, Mỗi Ngày, Mỗi Phút Trôi Qua Đều Tươi Đẹp | Blog Radio
Bài viết gợi ý
- Đây chính là iPhone Fold
Tháng 7 vừa qua, Apple đã kiện Jon Prosser và một người khác vì cáo buộc đánh cắp bí mật thương mại nhằm có được thông tin không công khai về iOS 26, dẫn đến việc rò rỉ thông tin trên các video FPT (Front Page Technology) của Prosser.Apple cáo bu...
- Nghiên cứu điều chỉnh lương khởi điểm cho bác sĩ
- Sinh viên hiến gan cứu giảng viên hôn mê sâu
- Cử tri Tây Hồ kiến nghị nhiều vấn đề đời sống dân sinh
- Lớp học dày đặc bùn sau lũ, thầy cô giáo ở Huế tất bật dọn trường
- Bật mí cách nướng gà bằng nồi cơm điện ngon bá cháy
- Từ tài chính đến cảm xúc: Làm sao để người Việt thật sự hạnh phúc?
- Nữ Tiktoker 27 tuổi qua đời vì chứng teo dạ dày, lúc cuối đời chỉ còn 17,5 kg: Mọi chuyện bắt đầu từ hoàn cảnh gia đình
