Nguyện là khoảng sáng cuối cùng


blogradio.vn – Mỗi dòng tin cậu gửi, tôi đọc đi đọc lại, nhớ từng dấu chấm, từng nhịp câu – như thể chỉ cần đọc lại, là có thể sống lại những khoảnh khắc ấy lần nữa. Có lần chỉ cần thấy tin cậu hiện lên điện thoại, tôi đã vui như có cả một thế giới nhỏ rực rỡ trong lòng mình.

***

Gửi cậu – người tôi thương,

Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu, bởi có quá nhiều điều tôi đã cất giấu trong lòng suốt bao năm qua. Có lẽ nếu không nói ra, trái tim tôi sẽ chẳng bao giờ được nhẹ đi.

Chúng ta đã từng thân thiết – từ cấp 2, cùng học với nhau bốn năm. Nhưng rồi một hiểu lầm nhỏ khiến chúng ta xa cách. Mỗi người bước về một hướng. Tôi đã nghĩ… chắc là sẽ không thể như xưa nữa.

Cho đến một ngày, mẹ cậu rời xa thế gian này. Tin ấy khiến tôi bủn rủn cả người, nước mắt cứ thế rơi dù tôi cố gắng kìm lại. Tôi thương cậu – không phải vì thương hại, mà là thương từ tận đáy lòng. Thương một người từng là bạn, từng là người khiến tôi mỉm cười trong vô thức.

Đêm hôm ấy, khi cậu nhắn tin cảm ơn tôi đã đến viếng mẹ cậu, và nói cậu muốn làm lành… tôi đã khóc rất nhiều. Khóc như một đứa trẻ vì quá xúc động, quá thương, và quá biết ơn. Cậu không biết đâu, nhưng từ khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra: mình thương cậu. Thương theo cách không còn là bạn nữa.

Tôi không chắc cậu có nhận ra tình cảm ấy không, nhưng tôi luôn giữ nó thật kín trong tim. Tôi chưa bao giờ xoá tin nhắn của chúng ta. Mỗi dòng tin cậu gửi, tôi đọc đi đọc lại, nhớ từng dấu chấm, từng nhịp câu – như thể chỉ cần đọc lại, là có thể sống lại những khoảnh khắc ấy lần nữa. Có lần chỉ cần thấy tin cậu hiện lên điện thoại, tôi đã vui như có cả một thế giới nhỏ rực rỡ trong lòng mình.

Nguyen La Khoang Sang Cuoi Cung

Và có lẽ cậu cũng chẳng biết, tôi đã can đảm đến nhường nào để chúc mừng sinh nhật cậu. Hai lần tôi đều chọn những phút cuối cùng trong ngày — bởi tôi muốn mình là người cuối cùng bên cạnh cậu, như ánh đèn nhỏ le lói khi mọi thứ đã im lìm. Lời chúc ấy không chỉ là ‘‘mừng sinh nhật’’, mà là: ‘‘Dù cả thế giới có quên cậu, tôi vẫn ở đây. Lặng lẽ. Nhưng chẳng bao giờ rời xa.’’

Tôi từng mơ về một khoảnh khắc – nơi tôi được an ủi cậu, như cái cách tôi thấy trong giấc mơ hôm nào. Cậu ôm tôi thật chặt, gục vào lòng tôi, và tôi thì chỉ biết vuốt tóc, nói những lời dịu dàng. Trong mơ, tôi dỗ cậu bằng cả trái tim yêu thương, còn cậu… cậu ngồi đó như một đứa trẻ tổn thương cần được chữa lành.

Và… còn một điều tôi chưa từng nói ra với bất kỳ ai.

Tôi là kiểu người chỉ muốn yêu một lần rồi giữ nhau cả đời. Nhưng tôi biết… có lẽ cậu không phải là người chồng tương lai của tôi. Tôi sợ… nếu một ngày cậu cũng thương tôi, rồi chúng ta yêu nhau thật, thì liệu sau đó có còn giữ được nhau mãi không? Tôi sợ sự chia xa, sợ những vết nứt, sợ tình yêu này một ngày nào đó trở thành điều làm cả hai tổn thương… Nên tôi chọn giữ tất cả lại trong lòng.

Không nói. Không đòi hỏi. Không hy vọng điều gì đáp lại.

Chỉ đơn thuần là thương.

Cậu từng nói cậu sẽ thi Quân đội. Tôi đã rất hạnh phúc. Tôi đã hy vọng… chúng ta có thể là đồng đội. Tôi cũng mơ được khoác lên mình bộ quân phục ấy – vì đó là ước mơ của tôi, và vì trong giấc mơ ấy có cậu.

Khi biết mình và cậu cùng hướng tới một trường, tôi đã bất ngờ và vui đến mức chỉ muốn ôm lấy trời đất mà hét lên.

Nhưng rồi… tôi không đủ điều kiện sức khỏe. Mắt tôi không cho phép. Và gia đình cũng không ủng hộ tôi đi theo con đường đó. Tôi không chỉ gác lại ước mơ — mà tôi còn mất đi cơ hội được bước cạnh cậu, cùng nhau sống trọn một lý tưởng đẹp đẽ.

Tôi đã khóc nhiều. Và trong lòng chỉ còn một mong muốn duy nhất: Cậu hãy thay tôi sống trọn giấc mơ ấy. Cậu hãy mạnh mẽ, kiên cường. Và đừng bao giờ quên, đã từng có một người luôn tin tưởng vào cậu, bằng tất cả chân thành.

Chắc là cậu không bao giờ biết. Nhưng nếu cậu từng yếu lòng, nếu cậu từng cô đơn… tôi chỉ mong cậu nhớ rằng:

Ở đâu đó, có một người từng muốn làm ánh sáng cuối cùng trong ngày của cậu.

Âm thầm. Nhẹ nhàng. Nhưng luôn vẹn nguyên.

Và nếu một ngày nào đó, giữa dòng đời chật vật, cậu bất chợt ngoảnh lại… tôi mong cậu sẽ thấy tôi vẫn ở đấy — không cầu hồi đáp, không cần giữ lại — chỉ là một người từng rất thương cậu bằng tất cả những gì trong trẻo và chân thật nhất của tuổi trẻ, chỉ mong cậu sống thật tốt, thật hạnh phúc, và luôn có người bên cạnh khiến cậu mỉm cười — dẫu người đó không phải là tôi.

Mãi mãi… là ánh sáng cuối ngày của riêng cậu. Dù chẳng bao giờ được gọi tên, tôi vẫn nguyện là ánh sáng cuối ngày – lặng lẽ soi cho cậu bước, khi thế giới đã mịt mùng.

Người luôn dõi theo cậu,

Tôi.

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Đi Qua Những Vết Thương Quá Khứ Là Năm Tháng Bình Yên | Blog Radio


Để lại một bình luận