Nhành hoa sinh mệnh


blogradio.vn – Anh cuối cùng thực hiện được mong ước của cô ấy, đó là ngắm nhìn bình minh và hoàng hôn trên thung lũng, sải bước cùng nhau dưới nắng chiều. Cảm nhận cái lạnh thấu xương nhưng nhanh chóng được sưởi ấm bằng sự ấm áp của tình yêu.

***

Hồi ấy, Danh không nghĩ mình lại khờ dại đến như vậy. Ngày ngày chạy đi chạy lại mua hoa tặng cho crush, cái tâm lý non trẻ thôi thúc anh muốn yêu, và yêu nhiều hơn nữa.

Khi đó là 2019 – năm của sự bình yên, tiến xa và đầy khao khát phát triển. Tình yêu cũng đẹp và ngọt ngào như lúa chín mùa, cây đơm hoa kết quả, làm cho hạt gạo xốp mềm thấm tình mặn nồng, còn rặng tre trúc thì xum xuê trĩu nặng. Mấy ai ngờ rằng điệu nhạc vui chuyển nốt sang trầm buồn lại dễ dàng đến nhường nào, lúc Trúc Oanh trở bệnh, anh đã khóc, khóc rất lớn. Khóc như trận mưa mùa hạ, xối xả và day dứt khôn nguôi. Năm tháng bên nhau thật ra chẳng dễ dàng gì đối với anh và cô ấy.

Danh rút chiếc ghế gỗ gấp tạm ra ngoài ban công ngồi, rít một hơi thuốc lá, rồi sặc sụa vì khói thuốc cay xè khoang mũi, kể từ ngày cô ấy bệnh, ánh mắt anh đã nhạt nhoà cảm xúc đi rất nhiều. Trong lòng hậm hực biết bao nhiêu chuyện chưa thể hoàn thành cùng nhau. Danh nhắm đôi mắt nâu sẫm. Giọt nước chảy từ khoé mắt xuống gò má. Phải, là chính anh đang khóc thêm một lần nữa. Giây phút này, có kẻ sẽ cười anh, cũng có kẻ muốn an ủi, nhưng chỉ Danh biết rõ sự sống của người anh yêu mong manh ra sao. Cho dù anh nhận được bao nhiêu sự đồng cảm đi nữa, cũng chẳng thay đổi được điều gì. Tấm phiếu xét nghiệm ghi rõ bệnh tình của cô, khiến lòng anh đau như cắt.

Nhanh Hoa Sinh Menh

Anh chợt nghĩ, trên đời có mấy lần dũng cảm bảo vệ và dùng hành động để cô ấy thấy được điều hạnh phúc chân thành, anh đều dám thực hiện. Nghĩ rồi, Danh cong người, phi một mạch đến nhà ga, mua hai vé đến ruộng bậc thang Mù Cang Chải và thung lũng Mường Hoa. Hai người trẻ khởi hành từ trung tâm Hà Nội, tám tiếng trên tàu là khoảng thời gian cô cảm nhận đoạn tình cảm chứa đựng trong lòng dành cho anh nhiều bao nhiêu. Đôi bàn tay run rẩy khẽ quấn lấy nhau giữa đêm, Trúc Oanh nghiêng đầu vào vai Danh, khép hờ mắt, hàng mi đen của cô gái rũ xuống trên gương mặt tái nhợt. Đôi môi khô nứt nẻ vì trận gió bất ngờ thổi qua, khiến anh lo lắng, với bàn tay thô kệch kéo cánh cửa sổ cắt phăng làn gió làm cô người yêu thiếu đi sức sống. Anh muốn chặn đứng bất kỳ điều gì làm tổn hại đến cô, cho dù phải trả giá bằng cả sinh mạng. Nhưng ai cũng biết là anh đang đổ lỗi, bởi vì không muốn đối mặt với cái hiện thực quá đỗi tàn nhẫn với người. Chuyến đi này, anh muốn đánh đổi mạo hiểm để nhận lại nụ cười của Trúc Oanh. Nụ cười thuở nào giờ khó mà tìm thấy được.

Danh mím môi, cười nhẹ, cố gắng xoa dịu phiền muộn đang chiếm giữ tận sâu trong cõi lòng, anh chẳng dám thở mạnh, chỉ sợ đánh thức giấc mộng đẹp của hai người trong tâm trí của Trúc Oanh. Nhìn cô ngủ ngon, anh cũng yên tâm về quyết định của chính mình.

Thanh tà vẹt lay động bên dưới bánh xe tàu hoả, khua lẻng kẻng như trận trống rền vang mùa lễ hội. Danh tựa lưng vào băng ghế màu xanh, ngắm nhìn tà dương xé toang màn trời đen kịt và những chùm sao đêm lẻ loi một góc. Khói tàu xả ồ ạt trên nóc cũng là lúc tàu đến trạm dừng. Tia nắng rực rỡ chào đón cặp tình nhân. Vào sáng sớm, Sapa ôm họ trong niềm hân hoan trỗi dậy mạnh mẽ. Anh, cô, và Sapa, tất cả đều được sống một lần trong đời. Anh cuối cùng thực hiện được mong ước của cô ấy, đó là ngắm nhìn bình minh và hoàng hôn trên thung lũng, sải bước cùng nhau dưới nắng chiều. Cảm nhận cái lạnh thấu xương nhưng nhanh chóng được sưởi ấm bằng sự ấm áp của tình yêu.

Họ lặng lẽ tiến đến những nơi xa lạ, sống một cuộc đời quý giá và dành cho nhau tất cả sự tôn trọng. Danh có vẻ bề ngoài lúc nào cũng đăm chiêu, lạnh lùng, thậm chí quá khó gần để làm quen, nhưng trước vẻ đẹp của Trúc Oanh. Anh như một kẻ ngốc nghếch si tình, im lặng nhìn cô làm mọi điều mình thích, hỗ trợ cô bất cứ khi nào.

Bác sĩ bảo Trúc Oanh chỉ có thể ngắm đất trời khoảng ba tháng nữa thôi, nhưng đến tận hôm nay, đã là kỷ niệm năm thứ ba của anh và cô ấy, khoảnh khắc đôi trẻ lần thứ hai đặt chân đến Sapa, Danh đã cười lớn, và vợ của anh cũng vậy.

© Ryu – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Ở Nơi Đó, Em Hãy Hạnh Phúc Nhé – Phần Cuối | BLOG RADIO


Để lại một bình luận