Nhật ký Seoul


blogradio.vn – Seoul vào cuối thu đẹp đến nao lòng. Những hàng ngân hạnh vàng óng rụng xuống lòng đường như những giọt nắng cuối cùng còn sót lại. Nhưng trong cái đẹp ấy, có một người không hề cảm thấy bình yên.

Ly đặt lưng xuống chiếc giường tầng chật hẹp trong ký túc xá, chiếc điện thoại trên tay vẫn chưa thôi hiện lên dòng chữ quen thuộc: “Không có tin nhắn mới.”

Cô đã sang Hàn Quốc được hơn một năm. Lúc đặt chân xuống sân bay Incheon, tim cô đập rộn ràng với bao hy vọng. Một cuộc sống mới, một tương lai khác. Cô tin vào điều đó như một đứa trẻ tin vào cổ tích. Nhưng thực tại chẳng ngọt ngào như mộng mơ.

Ở lớp học, Ly là một cái tên xa lạ. Dù cô cố gắng hòa đồng, ngôn ngữ vẫn là một rào cản dày. Thầy cô giảng nhanh đến chóng mặt, bạn bè trò chuyện ríu rít mà cô chẳng thể chen vào. Cô thường xuyên ăn trưa một mình trong góc sân trường, bên hộp cơm lạnh ngắt và một cơn thèm nghe tiếng Việt đến nhói lòng.

Cuộc sống du học không giống như những video lung linh trên mạng. Ly phải làm thêm mỗi tối để xoay xở học phí và sinh hoạt. Công việc ở một quán cà phê nhỏ gần ga Hongdae tưởng chừng đơn giản, nhưng lại là nơi cô học được những bài học đầu đời về lòng người.

Bà chủ quán, một người phụ nữ trung niên khó tính, luôn soi mói từng cử chỉ của cô. Ly nhớ mãi hôm đầu tiên, chỉ vì rót sữa không đều tay mà bà ta đã quát thẳng vào mặt cô bằng thứ tiếng Hàn lạnh buốt:
“Việt Nam à? Chậm chạp thế thì về nước đi!”

Những bạn làm thêm người Hàn hầu như không nói chuyện với cô. Họ hay cười cợt sau lưng, dùng những từ lóng mà cô tra từ điển cả buổi mới hiểu – và rồi chỉ muốn biến mất. Có lần, một bạn nhân viên cố tình đổi ca mà không báo, Ly đến muộn và bị mắng té tát. Cô chỉ biết cúi đầu xin lỗi dù không phải lỗi của mình.

Rồi có cả chuyện… trái tim.

Ly thích Jisoo – một cậu bạn học cùng lớp tiếng Hàn. Cậu cao ráo, hay đeo tai nghe và luôn trầm lặng. Cô đã lấy hết can đảm nhắn tin chúc mừng sinh nhật cậu. Jisoo chỉ “seen” mà không trả lời. Những lần sau gặp mặt, cậu lạnh nhạt thấy rõ, như thể cái tin nhắn ấy là một tội lỗi.

Có hôm, Ly nhìn thấy cậu cười với một bạn nữ Hàn khác – nụ cười mà cô chưa từng thấy dành cho mình. Tim cô chùng xuống như chiếc lá rơi giữa trời Seoul lạnh lẽo. Cô không khóc, nhưng có gì đó cứ nghẹn ở cổ.

Tháng 11, trời Seoul bắt đầu buốt. Gió như cắt da. Ly cuộn mình trong chăn, gọi video về cho mẹ.

Màn hình hiện lên gương mặt mẹ, xạm đi vì nắng quê. Sau lưng là căn bếp cũ, tiếng dao gõ lách cách trên thớt, mùi canh chua thoảng trong trí tưởng tượng.

“Mẹ, con ổn…” – Ly nói, rồi im lặng.

“Con gầy lắm, ăn uống cho đều. Làm thêm vừa thôi, học mới là chính…”

Ly gật đầu, mắt đỏ hoe. Mẹ không biết mỗi ngày cô trở về ký túc với bàn tay lạnh cóng, những vết phồng rộp vì rửa ly nước nóng, và đôi chân không còn cảm giác vì đứng suốt tám tiếng. Mẹ không biết có những đêm cô không ngủ, vì nghe bạn cùng phòng khóc trong chăn – một du học sinh khác, cũng cô đơn, cũng chật vật như cô.

Sau cuộc gọi, Ly ngồi thẫn thờ. Cô mở playlist “Nhạc Việt nhớ nhà” trên YouTube. Tiếng Khánh Ly khẽ vang lên:
“Quê hương là cầu tre nhỏ, mẹ về nón lá nghiêng che…”

Cô bật khóc, lần đầu tiên sau bao lâu. Không ai vỗ về. Chỉ có chính cô, trong một góc nhỏ của đất nước xa lạ, gặm nhấm nỗi cô độc của người lớn lên.

screenshot 6

Một hôm, trong ca làm buổi chiều, cửa quán mở ra, và một giọng nói cất lên – bằng tiếng Việt:
“Cho anh một ly Americano, ít đá nhé.”

Ly ngẩng lên. Là một người đàn ông chạc ba mươi, dáng vẻ thư sinh, đeo ba lô laptop. Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.

Anh tên Khoa, là nghiên cứu sinh tại đại học Yonsei. Anh đến quán làm việc vài lần mỗi tuần. Biết Ly là người Việt, anh thường bắt chuyện, đôi khi để lại một chiếc bánh nhỏ hay lời động viên bằng tiếng mẹ đẻ:
“Cố gắng lên em, mình ở xa nhà, phải thương mình trước.”

Câu nói ấy lặp lại trong đầu Ly rất lâu.

Cô bắt đầu viết blog về cuộc sống du học. Ban đầu chỉ vài dòng nhật ký, sau đó là những câu chuyện về người Việt ở Hàn mà cô tình cờ gặp: cô lao công gom giấy giữa đêm tuyết rơi, bác xe ôm già cười hiền sau chiếc khẩu trang dày, hay anh đầu bếp luôn để lại phần cơm thêm cho những sinh viên nghèo.

Dưới mỗi bài viết, có hàng chục, rồi hàng trăm lời bình luận. Nhiều người nhắn cho cô, kể về những ngày đầu khó khăn, những lần bị đối xử bất công, nhưng vẫn kiên cường. Cô nhận ra, mình không đơn độc.

Mùa xuân sang. Cây cối nảy lộc. Trong một buổi sáng, Ly dọn dẹp quán, Jisoo bước vào. Cậu đi cùng nhóm bạn, lướt qua cô như gió. Nhưng lần này, tim Ly không còn nhói.

Cô mỉm cười, cúi chào nhẹ nhàng. Cậu nhìn thấy – và quay đi.

Nhưng không sao cả. Vì Ly hiểu, không phải ai mình thương cũng sẽ thương mình. Và cũng không cần phải được ai đó xác nhận mới thấy mình xứng đáng.

Một năm sau, Ly trở về Việt Nam nghỉ hè.

Cô bước ra khỏi sân bay Tân Sơn Nhất, nắng như tát vào mặt, nhưng cô lại thấy dễ chịu lạ kỳ. Mùi khói xe, tiếng rao quà vặt, ánh mắt mẹ đẫm nước khi chạy đến ôm cô.

“Con về rồi, mẹ ơi.”

Cô đã đi qua những tháng ngày lạnh nhất của đời mình, để hiểu rằng: ở xứ người, điều quý giá nhất không phải là thành công hay ai yêu mình, mà là học được cách không bỏ rơi chính mình giữa những ngày tối nhất.

Vì có những giấc mơ phải đi thật xa mới nhìn thấy mình ở đâu. Và có những nỗi cô đơn phải chạm đáy mới bật lên được ánh sáng.

 

© Ngọc Linh – blogradio.vn