Những giấc mơ dài (Ngoại truyện)


 

blogradio.vn – Nó không còn tràn đầy yêu thương như ngày xưa, cũng không phải sự trách móc hay hận thù. Mà là một nỗi buồn sâu thẳm – như thể dù thời gian có trôi qua bao lâu, vẫn có một phần trong anh chưa thể buông bỏ được quá khứ.

***

Hoàng tựa đầu vào ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay. Bầu trời đêm đen thẫm, ánh đèn từ những thành phố bên dưới rải rác như những ngôi sao rơi lạc. Chiếc máy bay rung nhẹ khi xuyên qua một vùng nhiễu động, nhưng tâm trí Hoàng còn đang bận với những cơn sóng ngầm bên trong chính mình.

Anh đang ghé đến một thành phố xa lạ, nhưng cũng không hoàn toàn xa lạ. Đó là nơi Nga đã chuyển đến.

Hoàng không biết cảm xúc của mình lúc này là gì. Nửa muốn gặp lại, nửa không. Anh sợ quá khứ một lần nữa đập vào tim mình, sợ những ký ức đã chôn vùi lại hiện lên rõ nét. Nhưng đồng thời, một góc nào đó trong lòng anh vẫn muốn biết Nga bây giờ ra sao. Cô có còn như ngày xưa không? Có đang hạnh phúc không?

Máy bay hạ cánh, Hoàng kéo vali bước ra khỏi sân bay. Thành phố này nhộn nhịp hơn anh tưởng. Ánh đèn đường hắt lên những con phố rộng, dòng người vẫn tấp nập dù đã khuya. Hoàng bắt một chiếc taxi về khách sạn, trong lòng có chút mơ hồ. Anh không có ý định tìm kiếm Nga, nhưng nếu tình cờ gặp lại thì sao?

Hôm sau, Hoàng rời khách sạn và ghé vào một siêu thị gần đó để mua vài thứ lặt vặt. Anh không có ý định ở lâu, nhưng khi bước ngang qua dãy quầy thu ngân, tim anh chợt khựng lại.

Một bóng dáng quen thuộc lướt qua.

Nga.

Hoàng gần như không kịp suy nghĩ, chỉ thấy tim đập mạnh. Anh quay đầu nhìn theo nhưng dòng người đông đúc khiến hình bóng đó nhanh chóng khuất đi. Một giây sau, Hoàng lao theo.

Anh chạy dọc theo các lối đi, mắt đảo nhanh để tìm kiếm. Nhưng Nga đã biến mất.

Hoàng đứng lặng, hơi thở có phần gấp gáp. Đó có thật sự là Nga không, hay chỉ là một người nào đó có dáng dấp giống cô? Anh không chắc. Nhưng cảm giác ấy, sự rung động ấy, chẳng thể nhầm lẫn được.

Hoàng thất thểu rời khỏi siêu thị, lòng nặng trĩu một nỗi buồn vô cớ.

Những Giấc Mơ Dài (Ngoại Truyện)

Hoàng đẩy cửa bước vào quán cà phê, không gian yên tĩnh với tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên. Ánh đèn vàng dịu dàng hắt xuống những chiếc bàn gỗ nâu sẫm, tạo ra một bầu không khí trầm lắng, tách biệt với thế giới náo nhiệt ngoài kia.

Anh vốn chỉ định tìm một góc nhỏ để ngồi, nhưng ngay khi ánh mắt lướt qua dãy bàn gần cửa sổ, anh bỗng đứng khựng lại.

Nga.

Cô ngồi đó, một mình.

Dưới ánh đèn mờ ảo, mái tóc dài buông nhẹ trên vai, gương mặt ấy vẫn như trong ký ức của anh, chỉ là có gì đó trầm lặng hơn, xa cách hơn. Cô đang khuấy nhẹ tách cà phê trước mặt, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống làn khói mỏng bốc lên, không hay biết rằng có người đang nhìn mình từ xa.

Hoàng siết nhẹ bàn tay, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả. Anh đã tự nhủ sẽ không chủ động tìm gặp cô, nhưng bây giờ, khi cô đang ở ngay trước mắt, anh không thể làm ngơ mà bước đi như không có gì xảy ra.

Anh hít một hơi sâu, rồi chậm rãi tiến đến.

“Nga.”

Cô khẽ giật mình, ngẩng đầu lên. Một thoáng sững sờ hiện ra trong mắt cô, rồi rất nhanh, cô lấy lại vẻ bình thản.

“Anh… cũng ở đây à?”

Giọng cô nhẹ như gió thoảng.

“Ừ, tình cờ thôi.”

Hoàng nhìn cô, rồi nhẹ nhàng hỏi:

“Anh ngồi đây được không?”

Nga thoáng do dự, nhưng rồi cũng khẽ gật đầu.

Anh kéo ghế ngồi xuống đối diện cô. Cả hai im lặng trong vài giây, như thể đang cố gắng thích nghi với sự hiện diện của đối phương sau bao nhiêu năm xa cách.

“Dạo này em thế nào?”

Nga cười nhẹ, một nụ cười không rõ buồn hay vui.

“Em vẫn ổn. Công việc, cuộc sống… mọi thứ đều bình thường. Còn anh?”

“Anh cũng vậy.”

Lại là một khoảng lặng.

Hoàng nhìn cô, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi xót xa mơ hồ. Anh đã từng nghĩ, nếu có ngày gặp lại Nga, có lẽ anh sẽ trách móc cô, sẽ hỏi cô tại sao năm đó lại rời xa anh như vậy. Nhưng bây giờ, khi ngồi trước mặt cô, anh chỉ muốn giữ lại khoảnh khắc này lâu hơn một chút, dù là với những câu hỏi xã giao vô nghĩa.

“Cuộc sống của em, có hạnh phúc không?”

Hoàng cũng không hiểu tại sao, mình lại buột miệng hỏi câu đó.

Nga hơi khựng lại, ánh mắt thoáng qua một tia bối rối.

“Anh hỏi vậy làm gì?”

Hoàng cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy chẳng mang chút vui vẻ nào.

“Anh chỉ muốn biết… em có đang hạnh phúc không thôi.”

Nga cúi mắt xuống, khẽ khuấy ly cà phê đã nguội lạnh.

“Hạnh phúc là một khái niệm mơ hồ lắm, anh ạ.”

Câu trả lời ấy khiến tim Hoàng chùng xuống. Nhưng anh không hỏi thêm. Có những thứ, dù có nói ra, cũng chẳng thể thay đổi được gì.

Hai người tiếp tục trò chuyện, nhưng chỉ là những câu hỏi thông thường. Công việc ra sao? Dạo này thế nào? Những câu hỏi mà cả hai đều biết, chỉ để lấp đầy sự im lặng giữa họ.

Ngoài trời, cơn mưa lất phất bắt đầu rơi, từng giọt nước đọng lại trên khung cửa kính, kéo theo những vệt dài như vết tích của thời gian.

Cuối cùng, Nga nhìn đồng hồ, khẽ nói:

“Muộn rồi, em phải về đây.”

Hoàng gật đầu. Anh biết, dù có ngồi lâu thêm nữa, khoảng cách giữa họ vẫn không thể nào thu hẹp lại như trước kia.

Cả hai đứng lên, bước ra khỏi quán cà phê.

Dưới ánh đèn đường, Nga khẽ quay sang anh, mỉm cười nhẹ nhàng nhưng đầy xa cách.

“Gặp lại anh, em rất vui.”

Hoàng nhìn cô, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đáp lại một câu đơn giản:

“Anh cũng vậy.”

Rồi cô quay lưng đi.

Hoàng đứng đó, lặng nhìn bóng dáng cô hòa vào màn đêm.

Trong lòng, những con sóng cũ vẫn không ngừng gào thét.

Hoàng nằm trên giường khách sạn, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà. Ánh đèn ngủ vàng vọt đổ xuống một góc phòng, tạo thành những mảng sáng tối lộn xộn. Bên ngoài cửa sổ, thành phố vẫn còn thức, xe cộ vẫn tấp nập, nhưng trong lòng anh chỉ có sự tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Cuộc gặp gỡ với Nga đã khơi dậy một điều gì đó mà Hoàng tưởng chừng đã chôn vùi rất lâu.

Và rồi, như một cơn lũ, ký ức cũ tràn về…

Hôm đó trời cũng mưa, giống như bây giờ.

Nga đứng trước mặt anh, chiếc ô trên tay cô rung nhẹ theo từng cơn gió. Đôi mắt cô đỏ hoe, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh một cách đáng sợ.

“Em xin lỗi, Hoàng.”

Chỉ ba từ ngắn ngủi, nhưng anh hiểu tất cả.

Những Giấc Mơ Dài (Ngoại Truyện)

Anh biết những ngày gần đây, Nga đã thay đổi. Cô ít cười hơn, ít nhắn tin hơn. Cô hay nhìn anh với ánh mắt chông chênh, như thể đang cố thu hết hình bóng anh vào trí nhớ.

Hoàng đã linh cảm có điều gì đó không ổn, nhưng anh vẫn cố chấp nghĩ rằng mọi thứ chỉ là nhất thời.

Vậy mà bây giờ, Nga đứng đây, nói ra điều mà anh vẫn luôn sợ hãi.

“Em không muốn tiếp tục nữa. Em mệt mỏi lắm, Hoàng à.”

Anh siết chặt bàn tay, móng tay gần như bấm vào da thịt.

“Tại sao?”

Nga quay mặt đi, tránh ánh mắt của anh.

“Em đã quyết định rồi.”

“Là vì hắn ta sao?” Giọng Hoàng khàn đặc.

Nga cắn môi. Một giây, hai giây, rồi cô khẽ gật đầu.

Như thể có một con dao lạnh lẽo cứa qua tim anh.

“Hắn ta có thể cho em những thứ mà anh không thể.” Nga nói, cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng bàn tay đang siết chặt quai ô đã nói lên tất cả. “Anh cũng biết mà… Chúng ta không thể cứ sống như thế này mãi được.”

Hoàng bật cười, nhưng trong tiếng cười có gì đó cay đắng.

“Em có còn yêu anh không?”

Nga im lặng rất lâu. Rồi cô thì thầm:

“Có. Nhưng như thế không đủ, Hoàng ạ.”

Có. Nhưng không đủ.

Hoàng cảm thấy toàn thân mình lạnh toát.

Anh đã từng nghĩ chỉ cần hai người yêu nhau, mọi khó khăn đều có thể vượt qua. Nhưng cuộc đời không đơn giản như vậy.

Anh biết Nga đã phải đấu tranh rất nhiều. Anh biết cô không phải là kiểu người vì tiền mà phản bội tình yêu. Nhưng cô đã quá mệt mỏi. Cô không muốn chạy theo một tương lai mịt mờ nữa.

Và anh không thể cho cô thứ mà cô cần.

Cơn mưa nặng hạt dần. Nga ngước lên nhìn anh, ánh mắt đong đầy day dứt.

“Anh có thể trách em, có thể ghét em. Nhưng xin anh, đừng níu kéo.”

Nói rồi, cô quay lưng, bước đi.

Lần này, cô không quay lại nữa.

Hoàng đứng đó, mặc cho mưa táp vào mặt.

Anh không biết mình đã đứng bao lâu, chỉ biết khi anh rời đi, trong lòng anh trống rỗng đến lạ.

Những ngày sau đó là chuỗi ngày tăm tối nhất của Hoàng.

Anh lao vào công việc như một con thiêu thân, cố gắng nhấn chìm nỗi đau bằng sự bận rộn. nhưng cứ mỗi khi đêm xuống, khi căn phòng chỉ còn lại một mình anh, mọi thứ lại vỡ òa.

Anh từng nghĩ đến việc gọi cho Nga, hỏi cô có ổn không, cô có hạnh phúc không. Nhưng rồi anh lại dừng lại.

Vì anh biết, câu trả lời chẳng còn quan trọng nữa.

Nga đã đưa ra lựa chọn của mình. Và dù đau đớn đến đâu, anh cũng phải chấp nhận.

Thời gian trôi qua, nỗi đau dần lắng xuống. Hoàng không quên, nhưng anh học cách sống chung với nó.

Và anh đã nghĩ, có lẽ cả đời này anh sẽ không gặp lại cô nữa.

Nhưng bây giờ, sau từng ấy năm, số phận lại một lần nữa đưa Nga đến trước mặt anh.

Hoàng mở mắt, nhìn lên trần nhà.

Anh không biết mình phải đối diện với cảm xúc này thế nào. Chỉ biết rằng, quá khứ vẫn chưa buông tha anh.

Và trong lòng anh, những con sóng cũ vẫn chưa bao giờ thực sự lặng xuống.

Nga xoay người, mắt mở to nhìn trần nhà tối mịt. Căn phòng rộng lớn bao trùm trong sự im lặng, chỉ còn tiếng máy điều hòa chạy đều đều. Người đàn ông nằm bên cạnh cô đã ngủ say, hơi thở trầm ổn, vô tình hay cố ý tạo ra một bức tường ngăn cách vô hình giữa họ.

Cô nằm im lặng, lắng nghe những suy nghĩ của chính mình.

Cô đã từng nghĩ rằng chọn anh ta là chọn một con đường an toàn. Anh ta có tất cả những gì mà một người phụ nữ cần – sự ổn định, tiền bạc, địa vị. Anh ta không bao giờ để cô thiếu bất cứ thứ gì, sẵn sàng đáp ứng mọi mong muốn của cô, từ chiếc túi hàng hiệu, những bữa ăn đắt đỏ, đến những chuyến du lịch xa hoa.

Cuộc sống của cô, nhìn từ bên ngoài, chẳng khác gì một giấc mơ.

Nhưng chỉ có cô mới biết giấc mơ đó lạnh lẽo đến nhường nào.

Cô nhớ lại những buổi tối, khi anh ta trở về nhà sau một ngày làm việc, họ cùng ngồi ăn với nhau nhưng chỉ trao đổi những câu hỏi xã giao.

“Hôm nay em có đi đâu không?”

“Không, em ở nhà.”

“Ừ, tốt.”

Chỉ vậy. Không hơn.

Không những câu chuyện dài, không những kỷ niệm chung để ôn lại, không sự quan tâm thực sự xuất phát từ trái tim.

Cô chẳng nhớ lần cuối mình và anh ta cười với nhau là khi nào. Cô cũng chẳng nhớ lần cuối mình cảm thấy trái tim rung động là lúc nào.

Những món quà đắt tiền, những bữa tiệc sang trọng không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng cô.

Cô đã từng tự nhủ với bản thân rằng, rồi cô sẽ quen thôi. Cô sẽ học cách yêu cuộc sống này. Nhưng năm tháng trôi qua, cảm giác xa lạ trong chính căn nhà của mình vẫn không hề biến mất.

Rồi hôm nay, cô gặp lại Hoàng.

Chỉ một khoảnh khắc thoáng qua trong siêu thị, nhưng tim cô đã thắt lại.

Anh vẫn vậy, vẫn ánh mắt ấy, vẫn dáng vẻ trầm lặng ấy.

Những Giấc Mơ Dài (Ngoại Truyện)

Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra – có những điều dù có cố quên thế nào, cũng không thể phai mờ.

Cô đã nghĩ đến Hoàng rất nhiều lần trong suốt những năm qua. Cô tự hỏi anh bây giờ ra sao, có hạnh phúc không.

Cô cũng tự hỏi – nếu ngày đó cô không rời đi, liệu cuộc sống của cô bây giờ có khác không?

Liệu cô có cảm thấy hạnh phúc hơn không?

Hay chỉ là một nỗi khổ đau khác?

Nga khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Cô không thể quay lại, cũng không thể thay đổi lựa chọn của mình.

Cô chỉ có thể tiếp tục sống trong chiếc lồng son mà chính mình đã chọn, và tự dặn lòng rằng – mình đã không sai.

Dù trong thâm tâm, cô biết, có lẽ cô đã sai ngay từ khoảnh khắc quyết định buông tay Hoàng.

Nga không đến siêu thị đó nữa.

Cô tự nhủ rằng mọi chuyện đã qua lâu rồi, rằng cuộc gặp gỡ ấy chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, không có ý nghĩa gì cả. Nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh Hoàng vẫn hiện lên rõ ràng trong tâm trí cô.

Cô cố gắng sống như bình thường – cùng chồng đi dự những bữa tiệc, trò chuyện với những người phụ nữ khác trong các buổi cà phê sang trọng, lái chiếc xe mà chồng cô mua cho, bước vào ngôi nhà rộng lớn mà mọi người đều ghen tị. Nhưng lần đầu tiên sau bao năm, cô cảm thấy tất cả những thứ đó chẳng có ý nghĩa gì cả.

Cô nhớ lại ánh mắt Hoàng ngày hôm đó.

Nó không còn tràn đầy yêu thương như ngày xưa, cũng không phải sự trách móc hay hận thù. Mà là một nỗi buồn sâu thẳm – như thể dù thời gian có trôi qua bao lâu, vẫn có một phần trong anh chưa thể buông bỏ được quá khứ.

Và chính điều đó làm cô đau lòng.

Một buổi tối, khi chồng cô đang xem tin tức trên TV, Nga lặng lẽ mở điện thoại, tìm kiếm số của Hoàng. Cô không lưu số anh, nhưng cô biết mình có thể tìm thấy nó ở đâu đó.

Ngón tay cô run rẩy.

Cuối cùng, cô tắt màn hình, đặt điện thoại xuống.

Không.

Cô không thể làm vậy.

Cô đã chọn cuộc sống này. Cô không có quyền quay lại làm xáo trộn cuộc sống của Hoàng nữa.

Nhưng trái tim cô thì không ngừng kêu gào.

Ngày hôm sau, cô đi dạo một mình trên con phố cũ, không biết vô tình hay cố ý, cô bước vào một quán cà phê nhỏ, gọi một ly đen đá.

Cô không biết mình đã ngồi bao lâu, đôi tay siết chặt quanh cốc cà phê đã nguội lạnh. Cô nhìn chằm chằm vào lớp bọt café vỡ tan trên bề mặt, lòng cô cũng đang vỡ ra thành từng mảng như thế.

Tại sao sau bao nhiêu năm, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi lại có thể làm cô xáo động đến vậy?

Cô đã nghĩ rằng mình đã quên.

Cô đã nghĩ rằng mình đã quen với cuộc sống này – một cuộc sống không có tình yêu, nhưng ít ra không có đau khổ.

Nhưng kể từ giây phút cô nhìn thấy Hoàng, tất cả những gì cô từng chôn vùi bỗng dưng trỗi dậy, như những con sóng mạnh mẽ vỗ vào bờ, không thể kiểm soát.

Nga nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Cô không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa.

Cô không muốn trái tim mình tiếp tục bị giày vò.

Nhưng có những cảm xúc một khi đã trào lên, thì không thể kìm nén được nữa.

Nga siết chặt lòng bàn tay. Cô đã nghĩ rằng mình có thể quên.

Nhưng bây giờ, cô nhận ra rằng – có những thứ không thể nào quên được.

Hoàng trở lại công việc ngay sáng hôm sau.

Anh vùi mình vào những cuộc họp, những kế hoạch, những con số dày đặc trên màn hình máy tính. Anh nói nhiều hơn, bận rộn hơn, thậm chí chủ động nhận thêm việc để không có thời gian trống. Nhưng ngay cả khi ngồi giữa đồng nghiệp, khi những báo cáo được trình chiếu trước mặt, tâm trí anh vẫn trôi dạt về một nơi khác.

Nó cứ thế kéo anh về khoảnh khắc hôm đó.

Đôi mắt Nga.

Chỉ trong tích tắc, nhưng anh đã nhìn thấy tất cả. Không hạnh phúc, không mãn nguyện, không rạng rỡ như một người phụ nữ có cuộc sống viên mãn.

Mà là một điều gì đó khác – một nỗi buồn bị kìm nén quá lâu, một sự lạc lõng, một câu hỏi chưa có câu trả lời.

Và điều đó làm anh đau.

Hoàng đã từng nghĩ rằng anh sẽ hận Nga suốt đời.

Ngày cô rời bỏ anh để đi theo một người đàn ông khác, anh đã mất tất cả. Mất niềm tin, mất hy vọng, mất chính bản thân mình. Anh đã vật lộn với nỗi đau đó suốt một thời gian dài.

Những đêm dài không ngủ, những cơn say mệt mỏi, những lần đứng giữa đường phố đông đúc mà cảm thấy như cả thế giới đều quay lưng với mình.

Nhưng rồi thời gian đã kéo anh đi.

Anh đã nghĩ rằng mình đã quên. Đã buông bỏ.

Vậy mà chỉ một lần chạm mặt, chỉ một ánh mắt, tất cả những gì anh từng giấu chặt lại tràn về như một cơn lũ.

Đêm đó, Hoàng nằm trên giường khách sạn, mắt mở to nhìn trần nhà tối đen. Không còn những con số, không còn những cuộc họp. Chỉ còn lại quá khứ, rõ ràng đến mức như thể nó chưa bao giờ rời đi.

Anh đã từng yêu Nga nhiều như thế nào?

Và bây giờ, anh có còn yêu cô không?

Hay chỉ là những dư âm còn sót lại, một thứ tình cảm đã chết nhưng vẫn ám ảnh như bóng ma?

Hoàng nhắm mắt lại.

Anh không muốn suy nghĩ nữa.

Nhưng những con sóng trong lòng anh vẫn không ngừng dâng trào.

Những Giấc Mơ Dài (Ngoại Truyện)

Nga ngồi trước mặt Hoàng, ánh mắt cô đan vào ánh mắt anh, nhưng lần này không còn trốn tránh.

Cả hai đều hiểu rằng đây có lẽ là lần cuối cùng họ có thể nói chuyện với nhau như thế này – không còn những lớp mặt nạ, không còn những điều chưa nói.

“Anh còn giận em không?” Nga hỏi, giọng cô khẽ như tiếng gió.

Hoàng khẽ lắc đầu. “Anh đã từng nghĩ rằng anh sẽ giận em cả đời. Nhưng không… Bây giờ, anh chỉ thấy tiếc.”

Nga cười buồn. “Em cũng vậy.”

Họ ngồi trong im lặng, để quá khứ tràn về, để những kỷ niệm len lỏi giữa họ như một thứ gì đó vừa quen thuộc, vừa xa lạ.

“Em có hạnh phúc không?” Hoàng hỏi, cuối cùng cũng thốt ra câu mà anh đã muốn biết câu trả lời ngay từ lần đầu tiên gặp lại cô.

Nga cúi đầu. Một lúc lâu sau, cô mới đáp khẽ: “Không.”

Tim Hoàng thắt lại. Anh đã đoán trước câu trả lời này, nhưng khi nghe chính miệng cô nói ra, anh vẫn cảm thấy đau.

“Nhưng em sẽ tiếp tục cuộc sống của mình.” Nga nói tiếp, đôi mắt cô giờ đây đã sáng rõ hơn. “Không phải vì em cam chịu, mà vì đó là lựa chọn của em. Em đã đi một con đường khác, và em phải bước tiếp.”

Hoàng gật đầu. Anh hiểu. Anh cũng vậy.

Họ đã yêu nhau, đã mất nhau, đã đau đớn đến tận cùng, và giờ đây, sau ngần ấy năm, họ gặp lại không phải để níu kéo, mà để buông bỏ một cách trọn vẹn nhất.

Nga ngước lên nhìn Hoàng. “Anh này…”

“Hửm?”

“Nếu có một kiếp sau, anh có muốn gặp lại em không?”

Hoàng im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng đáp:

“Nếu có kiếp sau, anh mong chúng ta gặp lại nhau… đúng lúc hơn.”

Nga mỉm cười. Lần này, nụ cười của cô không còn mang theo nỗi buồn nữa.

“Cảm ơn anh, vì đã từng yêu em.”

Hoàng nhìn cô thật lâu. Rồi anh cũng mỉm cười.

“Cảm ơn em, vì đã từng là một phần trong cuộc đời anh.”

Họ rời khỏi quán cà phê, Nga quay sang nhìn Hoàng lần cuối.

 “Anh nhớ sống thật tốt nhé.”

Hoàng gật đầu. “Em cũng vậy.”

Họ không hứa hẹn, không nói những lời hoa mỹ. Nhưng trong lòng, họ hiểu rằng cả hai đều đã chọn cách tốt nhất để buông tay.

Nga bước đi trước, Hoàng đứng yên nhìn theo.

Lần này, không còn lưu luyến, không còn hối tiếc.

Chỉ còn lại một lời hứa – sẽ sống tốt, dù không còn nhau.

Trở về sau chuyến công tác, Hoàng bước vào căn nhà quen thuộc. Căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng điều hòa chạy khe khẽ. Anh đứng lặng một lúc lâu, nhìn xung quanh.

Từ khi Nga rời đi, một phần trong anh chưa bao giờ thực sự yên ổn.

Cuộc gặp gỡ vừa qua như một nhát dao mở lại vết thương cũ. Nhưng lần này, thay vì né tránh, Hoàng để bản thân đối diện với nó.

Những ngày sau đó, anh sống chậm lại. Không còn cố gắng vùi đầu vào công việc để quên đi một ai đó. Không còn dằn vặt giữa quá khứ và hiện tại. Anh nhận ra, điều làm anh đau đớn suốt những năm qua không chỉ là mất đi Nga, mà là mất đi chính mình – một con người đã từng yêu cuồng nhiệt, từng tin tưởng tuyệt đối, nhưng rồi lại sợ hãi và trốn tránh.

Một buổi tối, khi đang dọn dẹp bàn làm việc, Hoàng tìm thấy một cuốn sách cũ mà anh từng đọc cùng Nga. Trên bìa có những dòng chữ mà cô từng viết:

“Cuộc đời không bao giờ có đáp án đúng tuyệt đối. Chúng ta chỉ có thể lựa chọn và bước tiếp.”

Hoàng khẽ cười. Anh đã lựa chọn. Và giờ, anh phải học cách bước tiếp.

Nga đứng bên khung cửa sổ, nhìn ra khoảng sân rộng trước nhà. Trong bóng tối, mọi thứ đều trở nên mơ hồ, như chính cuộc đời cô vậy.

Cô đã từng nghĩ mình sẽ hạnh phúc khi có một cuộc sống đầy đủ, không còn lo lắng về tương lai, không còn phải chật vật như ngày xưa. Nhưng tại sao, sau bao nhiêu năm, cô vẫn cảm thấy trống rỗng?

Cuộc gặp gỡ với Hoàng đã khơi dậy trong cô những cảm xúc mà cô tưởng rằng mình đã chôn vùi. Không phải vì cô muốn quay lại với anh, mà vì cô nhận ra bản thân đã đánh mất quá nhiều thứ.

Hôn nhân của cô không có tình yêu, chỉ có sự ổn định và những nghĩa vụ xã hội. Cô và chồng cô sống cùng một nhà nhưng chưa bao giờ thực sự hiểu nhau.

Cô biết mình không thể thay đổi quá khứ. Nhưng cô có thể thay đổi chính mình.

Sáng hôm sau, Nga quyết định tìm một công việc. Không phải vì tiền, mà vì cô muốn cảm thấy mình còn tồn tại, còn giá trị, còn có thể làm được điều gì đó.

Chồng cô không hiểu. Nhưng lần này, cô không cần anh phải hiểu.

Thời gian trôi qua. Hoàng và Nga không còn liên lạc.

Có những ngày, Hoàng bất giác nghĩ về Nga, nhưng không còn cảm giác đau đớn hay tiếc nuối. Chỉ là một nỗi nhớ nhẹ nhàng, như nhớ về một phần của thanh xuân.

Nga cũng vậy. Đôi khi cô nhìn lại quá khứ, nhưng không còn tự trách mình nữa. Cô đã lựa chọn, và giờ cô đang bước tiếp theo cách của riêng mình.

Họ vẫn sống, vẫn thở, vẫn tồn tại – trên hai con đường khác nhau, nhưng lần này, không còn day dứt.

Chỉ là những ký ức cũ, đôi khi thoáng qua, như một bản nhạc buồn mà người ta vẫn nghe lại, không phải để đau, mà để nhắc rằng mình đã từng yêu.

© Hoàng Sâm – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Sau Cơn Mưa Trời Nhất Định Sẽ Lại Sáng | Blog Radio

 


Để lại một bình luận