Những khoảng lặng trong tình yêu


blogradio.vn – Anh đã từng thật sự lắng nghe cô chưa? Hay chỉ đang đóng vai một người tình tạm bợ, trao đi chút cảm giác an toàn nhất thời để rồi khi mỏi mệt, lại dễ dàng đổ lỗi rằng cô quá xa cách, quá lạnh lùng? Anh từng nhìn vào cô và thở dài: “Em thật khó hiểu.” Nhưng đã bao giờ anh tự hỏi vì sao cô lại như vậy?

***

Không đổ lỗi, không oán trách, cô lặng lẽ nhìn lại hành trình yêu thương đầy tổn thương của mình – nơi mà yêu thương dần trở thành gánh nặng, nơi cô phải cố gắng trở thành “đúng người” trong ánh nhìn của một người chưa từng thực sự thấu hiểu.

Trong mọi mối quan hệ, không phải cứ một người dứt khoát rời đi chính là người bỏ rơi kẻ thống khổ ở lại.

Có khi nào, ai đó từng tự vấn lòng mình chưa? Rằng là bản thân rốt cuộc đã làm gì, trở thành người như thế nào, đã không còn vẹn nguyên hình hài như ban đầu. Hay ngày đó toàn là những dối trá hoành hành; những điều giản dị được thay bằng sự vội vã, nhanh chóng ấy có khiến người cạnh bên kiệt sức không?

Người ấy luôn mong muốn biến đối phương trở thành người mà mình muốn, âm thầm đặt vào đôi vai mảnh mai ấy những kỳ vọng, những áp lực không thành lời. Nhưng liệu người ấy đã từng thực sự yêu con người chân thật của đối phương hay chỉ yêu một hình bóng mơ tưởng do chính mình tạo ra? Người ấy nói yêu, nhưng lại nhẹ nhàng hướng đối phương theo khuôn mẫu của riêng mình, như thể tình yêu là sự chỉnh sửa, thay vì sự đón nhận trọn vẹn. Người ấy yêu nhưng chưa từng một lần lắng lòng hỏi rằng: trong tất cả những điều đó, đối phương có thật sự cảm thấy bình yên và hạnh phúc?

Mặc sức đưa ra yêu cầu rồi ép buộc đối phương phải trở thành kiểu người mà họ không muốn, đáng không?

Ánh sáng rực rỡ năm ấy, giờ đây trầm lặng, bình ổn đến lạ. Ả ta mệt rồi, cô chẳng muốn chạy theo người nữa. Cũng nói đủ rồi.

Anh có còn nhớ những đêm muộn, khi cô khẽ hỏi:

“Anh thật sự yêu em chứ?”

Giọng cô khi đó nhỏ nhẹ, ngập ngừng, như một lời thì thầm gửi vào khoảng trống giữa hai người. Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy mình trống trải đến lạ, dù anh vẫn ở ngay bên cạnh. Cô không còn chắc tình cảm anh dành cho mình là gì, chỉ cảm nhận được rằng, có lẽ anh đã quá quen với sự hiện diện của cô đến mức xem nó là điều hiển nhiên. Như thể cô luôn phải gật đầu với mọi lời đề nghị, như một thói quen như một thứ bổn phận mặc định của kẻ yêu sâu sắc hơn.

Tay trong tay, da thịt chạm nhẹ vào nhau, nhưng trái tim lại chẳng được sưởi ấm. Trong sự vô thức ấy, cô đã nhìn ra mọi sự thật ẩn giấu bên trong con người anh. Nhưng chẳng phải cô đã từng ở lại bên anh đấy sao? Trông thấy tất cả sự thật về anh, cô vẫn nhẹ nhàng nói chuyện, chia sẻ cùng anh, chưa từng trách móc anh nửa lời, cũng chưa từng cảm thấy tự ti bên anh. Nhưng còn anh thì sao đây, liệu có thực sự lắng nghe cô, hay chỉ đang giả vờ yêu, cho cô cảm giác an toàn nhất thời, tự biến mình thành nạn nhân và cho cô một cái tên vô tình để đặt.

Nhung Khoang Lang Trong Tinh Yeu

Anh đã từng thật sự lắng nghe cô chưa? Hay chỉ đang đóng vai một người tình tạm bợ, trao đi chút cảm giác an toàn nhất thời để rồi khi mỏi mệt, lại dễ dàng đổ lỗi rằng cô quá xa cách, quá lạnh lùng? Anh từng nhìn vào cô và thở dài: “Em thật khó hiểu.” Nhưng đã bao giờ anh tự hỏi vì sao cô lại như vậy? Đã bao giờ anh nhìn thật kỹ vào những khoảng lặng kéo dài để nhận ra đó là cách cô tự vệ? Rằng những lần cô thu mình, những lúc cô xù gai nhọn, chẳng qua chỉ là cách bảo vệ một trái tim mềm yếu, mong manh và dễ tổn thương đến lạ.

Anh từng bỏ rơi cô vô số lần trong cảm xúc, trong tâm hồn, trong cả những khoảnh khắc cô cần anh nhất. Cô thì chưa từng. Dù tổn thương, cô vẫn ở lại. Dù đau, cô vẫn chọn cách dịu dàng. Nhưng rồi, sự thờ ơ của anh khiến cô dần xây nên những bức tường, từng viên gạch là một lần cô bị lãng quên, từng phiến đá là một câu nói vô tình, từng lớp xi măng là một ánh nhìn thiếu quan tâm.

Anh có biết cô yêu thích nhất là nơi nào không?

Anh có từng nghĩ vì sao cô lại không mở lòng với anh?

Anh đã từng cho cô một không gian yên bình, ấm áp, hay đơn giản chỉ là cảm giác an toàn được trở về?

Cảm giác an toàn không phải là kiểm soát, là báo cáo, là ràng buộc. Cảm giác an toàn chỉ có thể đến từ trái tim chân thành, từ sự yêu thương không điều kiện, từ những điều nhỏ nhặt mà sâu xa.

Trong những lần tĩnh lặng, anh đã từng bước vào thế giới của cô chưa, hay chỉ biết trách móc vì sao cô lại im lặng. Chính những cảm xúc nhất thời ấy, chính những phán xét vội vàng, đã khiến cô dựng thêm một lớp giáp nữa bao quanh tâm hồn mình.

Có lẽ anh chưa từng nhìn ra sự cô độc toát lên từ cô, một sự cô độc lạnh lẽo đến nhói lòng.

Bởi vì anh chỉ yêu trên bề mặt, mà chưa từng chạm vào tận cùng trái tim cô.

Cô cứ lẳng lặng nhìn anh, ngây ngốc, thật đấy, đã từng. Lặng lẽ nhìn một bóng lưng trẻ tuổi nhưng gánh vác quá nhiều. Cô hiểu, có lẽ số phận sắp đặt để anh trưởng thành sớm, để học cách lo cho bản thân và cả những người yêu thương. Nhưng đổi lại, cô lại trở thành người không ai lo cho.

Rất nhiều lần cô bị anh bỏ rơi, nhưng anh chẳng hay biết. Sẽ chẳng bao giờ anh hiểu được, năm ấy có một người con gái yêu anh như thế nào, dịu dàng như một làn gió mát, bao dung như một dòng suối, vỗ về người mình yêu bằng cả trái tim nhưng lại quên mất cách yêu lấy chính mình.

Anh còn nhớ buối tối đó không? Ở sân thể thao ấy, cô bị thương, anh thì bỏ mặc, không quan tâm, không biết, không hỏi. Đôi mắt cô lúc đó, đã tuyệt tình, nhưng vẫn chọn ở lại bên anh. Cô vẫn nhớ hôm đó, anh buông một lời vô tình, dường như chính giây phút ấy, cô thực sự hiểu anh có yêu cô không, liệu tình yêu này có còn đáng để giữ?

Có vô vàn chuyện, anh không để tâm nhưng đã khiến cô tạo dựng hoàn chỉnh một lâu đài bao bọc quanh mình, một lâu đài nguy nga tráng lệ mà anh không thể bước tới.

Sự xa cách ấy, có lẽ chính anh là người hiểu rõ nhất. Cô thật gần, nhưng lại xa vời vợi. Cô ở ngay bên cạnh mà anh lại chẳng hay.

Dẫu vậy, vô vàn chuyện nhỏ nhặt, chẳng đáng là bao, nhưng tích tụ cả một vùng đen kịt.

Bóng dáng người con gái cười ngây ngốc, hồn nhiên nhưng đôi mắt lại ẩn chứa muôn ngàn nỗi đau thương sâu thẳm, anh chẳng thể hiểu, đằng sau ánh mắt đó là gì. Rốt cuộc cô đã từng trải qua những đau đớn nhường nào, để đôi mắt ấy trông vô hồn đến xót xa.

Anh từng nhìn vào mắt cô và nói, “Đôi mắt ấy như đang cầu cứu.” Nhưng anh lại chưa từng cứu cô. Anh chỉ đứng nhìn. Anh có biết không, đôi mắt ấy đã từng rực sáng vì yêu, vì hy vọng, vì mong chờ một bàn tay nắm lấy cô thật chặt. Nhưng năm tháng trôi qua, sự chờ đợi ấy hóa thành vô vọng, hóa thành những đêm dài không thể ngủ, hóa thành một nỗi buồn không gọi tên, thấm đẫm trong đôi mắt vô hồn.

Trong cái lần cuối gặp nhau đó, anh cảm thấy như thế nào? Cô quen thuộc nhưng xa lạ, cô vẫn lặng lẽ làm tất cả những gì có thể, chỉ là không cần ai đó hiểu nữa bởi cô biết trong thế giới của cô không có sự tồn tại của giả dối. Chỉ có sự thật mới là ánh sáng rọi chiếu vào đời, muôn ngàn hương hoa đua nở, bay vút lên trời xanh.

© Loree – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Chúc Bạn Có Cuộc Đời Như Bạn Mong Muốn | Radio Tâm Sự


Để lại một bình luận