Nơi bình yên


blogradio.vn – Hay những khi có chút tóp mỡ, má lại làm món canh tóp mỡ hành thơm lừng, cả nhà xúm xít bên mâm cơm, tiếng cười nói rộn rã. Hương vị ấy, đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn thấy như còn vương vấn trên đầu lưỡi, như một thứ gia vị níu giữ những tháng ngày ấu thơ.

***

Tiếng gà gáy râm ran vọng lại từ phía sau vườn, đánh thức tôi khỏi giấc mơ chập chờn. Mùi ngó khoai luộc thơm lừng thoảng qua, quyện cùng hương khói bếp quen thuộc, khiến lòng tôi trào dâng một nỗi nhớ da diết. Tôi khẽ trở mình, nhìn ra khung cửa sổ nhỏ, nơi ánh bình minh đang dần ló rạng trên những hàng cây cao su xanh mướt.

Căn nhà nhỏ này, nơi mà năm anh em chúng tôi đã lớn lên, giờ đây chỉ còn lại ba má. Bốn người con trai và em út đều đã trưởng thành, lập gia đình và xây dựng cuộc sống riêng ở thành phố. Ngôi nhà xưa, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những lời dạy bảo ân cần của ba má, tất cả như thước phim quay chậm, âm thầm chiếu lại trong tâm trí tôi.

Tôi nhớ những ngày thơ ấu, khi cả nhà quây quần bên mâm cơm, má luôn miệng giục chúng tôi ăn thật nhiều. Những ngày khó khăn, má thường nấu món ngó khoai, bánh khoai mì, những món ăn đơn giản nhưng ấm lòng. Hay những khi có chút tóp mỡ, má lại làm món canh tóp mỡ hành thơm lừng, cả nhà xúm xít bên mâm cơm, tiếng cười nói rộn rã. Hương vị ấy, đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn thấy như còn vương vấn trên đầu lưỡi, như một thứ gia vị níu giữ những tháng ngày ấu thơ.

Giờ đây, cuộc sống của tôi đã khác xưa nhiều. Tôi có thể mua những thứ mà bản thân từng ao ước, có thể đi đến những nơi mà mình từng mơ ước. Nhưng những kỷ niệm xưa, những bữa cơm gia đình ấm cúng, những lời dạy bảo ân cần của ba má, tất cả đã không còn có thể quay trở lại.

noi binh yen

Cuộc sống ở thành phố bận rộn và đầy áp lực. Công việc, gia đình, những lo toan thường nhật cuốn tôi đi, khiến tôi không có nhiều thời gian để nghĩ về quê hương. Nhưng trong sâu thẳm trái tim, tôi luôn nhớ về ba má, về căn nhà nhỏ nơi tôi đã lớn lên, về những bữa cơm gia đình ấm cúng, về hương vị ngó khoai, bánh khoai mì, canh tóp mỡ hành.

Trước nhà là lô cao su sâu hun hút, những hàng cây cao vút như nuốt chửng cả không gian. Mùa nắng, lô cao su im lìm, tĩnh mịch. Nhưng mùa mưa, nơi đây lại trở thành nỗi lo lắng khôn nguôi. Những cơn mưa rào bất chợt, những trận gió lốc dữ dội, khiến ba má phải vất vả chống chọi với thiên nhiên. Tôi nhớ những đêm mưa dầm dề, tiếng gió rít qua kẽ lá cao su nghe lạnh lẽo đến nao lòng, ba má lại thức trắng đêm lo lắng cho đàn gà, cho mái nhà, cho mảnh vườn nhỏ bé.

Mỗi lần về thăm nhà, tôi đều cảm thấy xót xa khi thấy ba má ngày càng già yếu. Những nếp nhăn trên khuôn mặt ba, những vết đồi mồi trên bàn tay má, tất cả đều là dấu vết của thời gian và sự vất vả, như những trang nhật ký ghi lại những tháng ngày nhọc nhằn. Tôi cảm thấy có lỗi, có lỗi vô cùng vì đã không thể ở bên cạnh ba má nhiều hơn, để ba má phải một mình đối mặt với những khó khăn của cuộc đời.

Những bữa cơm gia đình đầm ấm, những câu chuyện kể về ngày xưa, những kỷ niệm tuổi thơ, những món ăn má nấu, tất cả đều là những khoảnh khắc quý giá mà tôi trân trọng, như những viên ngọc quý được cất giữ cẩn thận trong ký ức. Nhưng rồi, những ngày nghỉ phép ngắn ngủi cũng qua đi, và tôi lại phải vội vã trở về thành phố, tiếp tục cuộc sống bận rộn của mình, mang theo nỗi nhớ da diết về ba má và quê hương. Gia đình là điều quý giá nhất trên đời. Anh em chúng tôi, dù có đi đâu, về đâu, cũng luôn có một nơi để trở về, đó là căn nhà nhỏ này, nơi có ba má đang chờ đợi. Tôi tự nhủ, phải cố gắng dành nhiều thời gian hơn cho ba má, phải trân trọng từng khoảnh khắc bên ba má, trước khi quá muộn. Nỗi nhớ gia đình, sự trưởng thành của anh em, sự già đi của ba má, và cả những món ăn má nấu, tất cả đều là những điều mà tôi luôn trăn trở.

Không thể quay ngược thời gian, nhưng những trang ký ức vẫn có thể được viết tiếp. Những kỷ niệm mới, những khoảnh khắc đáng nhớ bên ba má và anh em, hoàn toàn có thể được tạo ra. Tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn để về thăm nhà, để cùng ba má chăm sóc vườn rau, để cùng anh em ôn lại những kỷ niệm tuổi thơ. Tôi sẽ học lại những món ăn má nấu, để hương vị ấy luôn sống mãi trong gia đình, như một sợi dây vô hình kết nối chúng tôi với những tháng ngày đã qua.

Gia đình là nơi bình yên nhất, là nơi ta tìm thấy sự ấm áp và yêu thương vô điều kiện. Dù cuộc sống có bộn bề, dù thời gian có trôi nhanh, hãy luôn trân trọng những giây phút bên gia đình, như trân trọng những khoảnh khắc quý giá nhất của cuộc đời. Bởi gia đình không chỉ là nơi ta sinh ra, mà còn là nơi ta thuộc về, là nơi ta tìm thấy chính mình.

© Nguyễn Quang Tuyến – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Người Từng Hứa Mãi Bên Tôi Giờ Đang Bên Ai | Radio Tâm Sự