Chị tôi là con gái đầu trong một gia đình 3 chị em. Từ nhỏ chị đã luôn là người gánh vác mọi việc trong nhà. Bố tôi mất sớm, mẹ tôi vừa làm mẹ vừa làm cha, nên bà khắt khe, nghiêm khắc và có phần kiểm soát quá mức. Chị lớn lên trong sự kỳ vọng rằng chị phải hy sinh, phải nhường nhịn, phải “thay cha lo cho mẹ, cho các em”. Tình yêu, cuộc sống riêng tư, hay cả những giấc mơ nhỏ bé của chị đều bị xếp sau.

Năm 27 tuổi, chị yêu một người đàn ông cùng cơ quan. Anh ấy hiền lành, tử tế, gia cảnh không giàu nhưng đủ lo cho tương lai. Vậy mà khi anh đưa chị về ra mắt gia đình tôi, mẹ chỉ nhìn qua rồi lắc đầu bảo: “Gia đình phức tạp, mẹ không yên tâm.” Chị không dám cãi. Cuối cùng chị âm thầm chia tay, dù trong mắt vẫn đầy nước. Tôi khi ấy còn nhỏ, không hiểu vì sao mẹ lại quyết định thay chị. Giờ nhớ lại, tôi vẫn thấy nghèn nghẹn.

Rồi thêm vài lần nữa, chị quen người này, tìm hiểu người kia, nhưng chưa một ai lọt vào mắt mẹ. Mỗi lần chị mở lòng, mẹ lại lo lắng, can thiệp, dò hỏi lý lịch, công việc, gia đình đối phương. Có người chịu không nổi đã rút lui. Có người mẹ thẳng thừng cấm đoán vì cho rằng không xứng. Mỗi lần chia tay, chị chỉ im lặng. Không oán trách mẹ, không than thở, chỉ lặng lẽ làm việc và tiếp tục sống cuộc đời không màu sắc.

Ở tuổi 45 chị gái vẫn không được tự do chọn bạn đời câu nói của mẹ như xiềng xích trói buộc
Ảnh minh họa.

Chị là giáo viên, hiền lành, chăm chỉ và được đồng nghiệp quý mến. Nhưng chỉ cần ai nhắc đến chuyện lập gia đình, mắt chị lại đượm buồn. Có lần tôi nghe chị nói trong vô thức: “Chắc kiếp này chị sinh ra để chăm mẹ, chứ không có số làm vợ người ta.” Tôi thương chị đến xót lòng. Bao năm qua, tôi đã nhiều lần khuyên chị mạnh mẽ hơn, sống cho bản thân mình. Nhưng mẹ tôi thì luôn viện lý do sức khỏe yếu, cô đơn, cần có chị bên cạnh. Bà bảo: “Em đã có gia đình riêng, mẹ chỉ còn mỗi chị con, con đi rồi ai lo cho mẹ?” Câu nói đó như một lời trói buộc, khiến chị không dám bước ra khỏi vùng an toàn.

Nhưng tôi biết, sâu trong lòng chị luôn khao khát được yêu, được tự do lựa chọn hạnh phúc. Chị cũng là một người phụ nữ, cũng có trái tim và những mộng mơ như bao người khác. Đã bao đêm tôi thấy chị ngồi lặng lẽ ngoài hiên, mắt nhìn xa xăm như chờ đợi một điều gì đó chưa bao giờ tới. Giờ đây, mẹ tôi vẫn khỏe mạnh, nhưng tính tình càng lúc càng khó chịu, hay hờn giận và kiểm soát chị nhiều hơn. Chị không được đi chơi tối, không được thân thiết với ai quá mức, kể cả là đồng nghiệp nam. Nhiều người vẫn nghĩ chị kén chọn, không muốn lấy chồng, nhưng chỉ người trong nhà mới hiểu, chị không có quyền lựa chọn.

Tôi đã từng thử nói chuyện với mẹ. Tôi bảo: “Mẹ giữ chị ở bên cạnh, nhưng mẹ có biết chị đang buồn đến mức nào không? Hạnh phúc đâu thể cưỡng cầu, cũng đâu thể ép buộc.” Mẹ tôi lảng tránh. Bà bảo: “Mẹ không yên tâm, mẹ sợ con bé khổ. Thà ở vậy với mẹ còn hơn về làm dâu nhà người khác bị khinh.” Nhưng có lẽ bà không hiểu, cái khổ lớn nhất là sống một cuộc đời không có quyền lựa chọn. Giờ tôi đã có gia đình, con cái đề huề. Mỗi lần về thăm mẹ và chị, tôi lại thấy chị lặng lẽ trong gian bếp, ánh mắt buồn rười rượi. Tôi tự hỏi: “Chị sẽ sống như thế đến bao giờ? Đến khi mẹ tôi mất đi ư? Nhưng lúc ấy liệu có còn ai đón nhận chị nữa không, khi tuổi xuân đã qua?”

Tôi mong một ngày nào đó, chị tôi có thể đứng dậy, nói với mẹ rằng: “Con muốn sống cho con, con cần hạnh phúc của riêng mình.” Và tôi tin, nếu chị đủ dũng cảm bước qua nỗi sợ, chị sẽ tìm được một bờ vai thật sự chứ không mãi mãi là chiếc bóng trong căn nhà cũ kỹ ấy. Tình thương nếu không đúng cách, cũng có thể trở thành xiềng xích. Chị tôi xứng đáng được tự do, được sống một cuộc đời của chính mình.

Hai vợ chồng đang mất việc mà chồng còn chuyển tiền cho chị gái, khi biết sự thật, tôi trách mình ích kỷGia đình đang lâm cảnh khó khăn, vậy mà chồng lại chuyển khoản gần chục triệu cho chị, mà không hề bàn bạc với tôi một lời khiến tôi giận sôi người.

Theo Thương Trường