blogradio.vn – Một cái cây không thể lớn lên nếu chỉ được tưới bằng sự chỉ trích. Yêu thương là cho con được là chính mình, dù con đường ấy gập ghềnh hay khác biệt.
***
Có những nỗi đau không thể gọi thành tên, những giọt nước mắt không thể rơi, và những tiếng kêu cứu bị chôn vùi trong im lặng. Sự ra đi của một đứa trẻ 15 tuổi – độ tuổi mà người ta vẫn nghĩ là “chưa biết gì về cuộc đời” – lại là minh chứng đau lòng cho sự thật rằng, không phải mọi vết thương đều hiện hình trên da thịt.
Em ra đi với lời nhắn nhủ lạnh lùng: “Cuộc sống đã mất đi ý nghĩa của nó.” – một câu nói đủ sức đánh thức trái tim của tất cả chúng ta.
Em đã trải qua những gì? Có lẽ không ai biết trọn vẹn. Nhưng chắc chắn, phía sau quyết định ấy là những đêm dài đối diện với cô đơn, những áp lực đè nặng như núi, và cảm giác bị bỏ rơi giữa thế giới tưởng chừng xô bồ nhưng lại lạnh lẽo đến vô hồn. Tuổi 15, em đáng lẽ phải sống trong sự bao bọc của gia đình, được nâng đỡ bởi những bàn tay ấm áp. Nhưng có lẽ, em đã một mình chống chọi với bão tố – những cơn bão vô hình mà người lớn chúng ta, dù yêu thương đến mấy, cũng không đủ tinh tế để nhận ra.
Đứa trẻ không cần một người thầy phán xét, một vị quan tòa kết án, mà cần một bến đỗ bình yên để giãi bày. Hãy học cách “im lặng để lắng nghe”, thay vì lấp đầy khoảng trống bằng lời dạy dỗ. Hãy nhìn vào đôi mắt con, đọc vị những điều chưa nói, và thấu hiểu rằng: Đôi khi, sự im lặng của trẻ chính là tiếng kêu cứu lớn nhất.
Đừng biến tình yêu thành gánh nặng. Áp lực học hành, kỳ vọng thành công, hay những so sánh vô tình với “con nhà người ta” có thể trở thành nhát dao cứa vào lòng tự tôn non nớt.
Một cái cây không thể lớn lên nếu chỉ được tưới bằng sự chỉ trích. Yêu thương là cho con được là chính mình, dù con đường ấy gập ghềnh hay khác biệt.
Xã hội này đang vận hành quá nhanh, đến mức ta quên dừng lại để ôm lấy nhau. Chúng ta cười nói với người lạ nhưng lại lạnh lùng với người thân. Chúng ta xây những tòa nhà chọc trời nhưng lại để tâm hồn trẻ thơ hoang vắng. Hãy chậm lại. Một lời hỏi thăm chân thành, một cái ôm không điều kiện, hay đơn giản là sự hiện diện không phán xét – tất cả đều có thể cứu lấy một sinh mạng.
Nói cùng Em: Em à, cuộc đời này không phải lúc nào cũng dịu dàng, nhưng nó vẫn xứng đáng để ta bước tiếp. Khi bóng tối bủa vây, hãy nhớ: Bình minh luôn đến sau đêm dài nhất.
Đau đớn hôm nay rồi sẽ thành vết sẹo – và vết sẹo là bằng chứng cho sức mạnh tiềm ẩn trong em.
Đừng ngại mở lòng với người em tin tưởng: Cha mẹ, anh chị em, thầy cô, bạn bè. Đôi khi, chỉ cần nói ra nỗi niềm, gánh nặng đã vơi đi một nửa.
Nếu không thể chia sẻ, hãy viết ra. Viết để thấu hiểu chính mình, viết để thấy rằng mình vẫn còn tồn tại. Và nếu tuyệt vọng quá, hãy nhắm mắt lại, hít thở sâu, tự nhủ: “Mình không đơn độc. Mình là một phần của vũ trụ này, và mình có quyền được sống.”
Không ai thực sự muốn ra đi, họ chỉ đang tìm một lý do để ở lại…
(Viết cho những học trò tôi thương, và cho tôi, một người Thầy, một người Cha)
(Bài viết là cảm xúc cá nhân, không ý quy chụp hay khẳng định điều gì – Biên Hòa, 19/3/2025)
© Nguyễn Quang Tuyến – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Ngày Hôm Ấy Trời Đổ Cơn Mưa | Radio Tâm Sự
🦾🦾为爱觉醒变身战甲青龙,大战九头蛇怪! #异星战甲之青龙 #TheYanDragon #movie #shorts
Th5
🦸🦸Hero saves beauty moment #shorts #chinesedrama #cdrama #TakingLoveAsAContract #以爱为契
Th5
🤣🤣帝君要饿晕了? #三生三世枕上书 #迪丽热巴 #高伟光 #shorts
Th6
🤣🤣Keep meowing. #国子监来了个女弟子 #AFemaleStudentArrivesattheImperialCollege #shorts
Th5
🤣🤣He was pulled into the water. #国子监来了个女弟子 #AFemaleStudentArrivesattheImperialCollege #shorts
Th5
🤣We will have two kids… #国子监来了个女弟子 #AFemaleStudentArrivesattheImperialCollege #shorts
Th5