Rồi một ngày ta sẽ hạnh phúc


blogradio.vn – Nếu không thể là mặt trời toả sáng và mang đến hi vọng cho nhân gian thì ta nguyện làm ánh trăng âm thầm chiếu rọi khi đêm về. Và sống trên cuộc đời chẳng một ai sẽ hoàn hảo cả, vạn vật đều sẽ có vết nứt và đó sẽ là nơi ánh sáng có thể tìm đến ta vào những ngày tăm tối.

***

Ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời, tôi cũng chẳng hiểu tại sao nước mắt cứ ướt đẫm. Tôi âm thầm trách ông trời phải chăng đã quá khắc nghiệt với mình khi sao bằng tuổi tôi ai cũng có công việc thành công, gia đình viên mãn, lương thưởng đủ đầy, và đủ điều kiện để phụng dưỡng cha mẹ già yếu… Còn tôi, trong tay chả có một đồng xu dính túi, lại còn vừa bị công ty sa thải, tình yêu tôi có gìn giữ suốt những năm thanh xuân cuối cũng cũng bỏ tôi mà đi. Buồn tủi gọi cho mẹ chờ được nghe một câu an ủi thì bị mẹ mắng như tát nước vào mặt.

Có lẽ… Đây là cái giá của trưởng thành. Tôi nhớ rất rõ khi bé lúc nào tôi cũng mong ước trưởng thành thật nhanh, nhưng khi lớn lên rồi mới biết có những khoảnh khắc đáng giá biết nhường nào, và nụ cười hồn nhiên của cô nhóc năm ấy tôi sẽ chẳng bao giờ tìm thấy nữa.

Khi còn bé tôi ước ao khi lớn lên sẽ trở thành ông này bà nọ sống một cuộc sống thật thành công, cứ thế mang theo ước mơ to lớn ấy bước ra đời để rồi cái gọi là “cơn bão cuộc đời” quật ngã không thương tiếc. Và tôi nhận ra rằng tôi cũng chỉ là một hạt mầm nhỏ bé giữa cánh đồng bất tận và việc hạt mầm ấy có nảy chồi hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nhân loại. Và nếu là hạt mầm tôi cũng chẳng cần phải thành cây to bóng mát mà chỉ cần nhỏ bé tận hưởng ánh nắng mai sáng sớm, tắm mát giữa cơn mưa đầu hạ là đã yên lòng. Trước đây tôi thường đọc những câu nói động lực trên mạng, chung quy là nếu đã sống thì phải n lực, phải cố gắng, phải thật thành công, phải toả sáng, nhưng âu tất cả những điều trên ta cố gắng hết mình rồi cũng chỉ mong đổi lại được chút bình yên hạnh phúc. Không toả sáng thì đã sao? Không rực rỡ thì đã sao? Nếu không thể là mặt trời toả sáng và mang đến hi vọng cho nhân gian thì ta nguyện làm ánh trăng âm thầm chiếu rọi khi đêm về. Và sống trên cuộc đời chẳng một ai sẽ hoàn hảo cả, vạn vật đều sẽ có vết nứt và đó sẽ là nơi ánh sáng có thể tìm đến ta vào những ngày tăm tối.

Tôi dần hiểu rằng chẳng có ai phải có trách nhiệm an ủi hay bên cạnh tôi lúc buồn cả, bởi chính tôi cũng chẳng biết cách nào làm cho những vết thương ấy lành lại thì người khác sao có thể cơ chứ. Và tôi biết chỉ có chính tôi mới có thể tìm lại chút ánh sáng cho riêng mình.

Lúc bé khi khóc tôi thường nghĩ khóc có lẽ là khi tôi buồn nhất, nhưng giờ tôi nhận ra buồn mà không thể nói ra, không thể khóc mới là đau nhất. Tôi cũng chẳng biết khóc có thể giúp tôi thoát ra khỏi nỗi buồn hay không nữa, nhưng tôi biết khóc giúp tôi tìm thấy lại chính mình, khóc như giúp tôi giãi bày hết ra những ngày buồn tủi chẳng biết san sớt cùng ai. Và tôi tin rằng khóc sẽ giải quyết tất cả, và mọi nỗi buồn rồi sẽ vơi đi.

Tôi biết rằng có lẽ vết thương không dễ biến mất, rồi một ngày nào đó, khi ai đó vô tình khơi gợi lại những vết thương cũ nó sẽ một lần nữa rỉ máu. Nhưng tôi cũng tin dẫu vết thương ấy có khó lành đến nhường nào chăng nữa, rồi một ngày nào đó sẽ có một người đủ vững vàng đến ôm ấp và chữa lành vết thương ấy cho ta. Vết thương của tôi cũng thế nó vẫn đau khi ai đó chạm vào nhưng tôi vẫn chờ… Chờ người ôm lấy những tổn thương… Và chờ đợi hạnh phúc.

© Như Ý – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Người Đến Đúng Mùa Hoa Nở | Blog Radio


Để lại một bình luận