Sài Gòn, mưa không lạnh!


blogradio.vn – Giữa nhịp sống ồn ào hối hả, sự tĩnh lặng và yên bình như một liều thuốc chữa lành những vết thương trầy xước trong muôn ngàn vỡ vụn. Chỉ khi ngồi thư giãn một mình, với một quyển sách hay, nghe một bản nhạc sâu lắng mới thấy khoảnh khắc này tuyệt diệu và quý giá.

***

Chiều Sài Gòn mưa lã chã! Cái quán quen thuộc vẫn yên ắng trong ánh đèn vàng ấm cúng, những người khách chăm chú vào màn hình laptop, dường như quán café giờ đây đã trở thành nơi làm việc khá thú vị của nhiều người trẻ tuổi.

Tôi vẫn ngồi yên lặng ngắm mưa! Vài bản nhạc du dương như xoa dịu giác quan, làm bằng phẳng những gai góc, xù xì bên ngoài cánh cửa. Tôi nhắm mắt và hít thở, cảm giác dễ chịu len vào lồng ngực, những ngột ngạt bỗng chốc đã nhòa tan sau lớp màn mưa mát lạnh!

Sài Gòn mưa, đẹp và lãng mạn hơn bao giờ nhưng cũng hiện lên một bức tranh giàu cảm xúc. Phía bên kia đường, những tấm bạt được che xuống, một vài hàng quán đang gấp rút vội vã chạy đua với giọt lệ của Trời! Người lao động buôn gánh bán bưng nép vào một mái hiên, mưa ướt những gánh hàng rong. Người đàn bà với cái nón lá cũ kỹ, ánh mắt thoáng chút băn khoăn bởi mưa thì vắng khách.

Những hàng quán sang trọng, đèn mở sáng choang, khách ra vào nhộn nhịp. Họ yên vị trong những căn phòng máy lạnh, nơi vẫn dành cho những người giàu có, họ điềm nhiên với phong thái lịch lãm trong những cuộc chuyện trò, làm ăn, đối tác. Mưa cho không khí trở nên mát mẻ, không gian lắng dịu, thư thả với người giàu nhưng lại tẩm ướt nỗi lòng với người nghèo khó.

Xã hội nào cũng có những bức màn được chia hai, một nửa đẹp đẽ lung linh và một nửa của lẳng lặng trầm buồn. Mưa như một lát cắt của hai mảnh đối lập trong một bức tranh, người nhẹ tênh, người nặng nhọc.

Sài Gòn, Mưa Không Lạnh!

Giữa nhịp sống ồn ào hối hả, sự tĩnh lặng và yên bình như một liều thuốc chữa lành những vết thương trầy xước trong muôn ngàn vỡ vụn. Chỉ khi ngồi thư giãn một mình, với một quyển sách hay, nghe một bản nhạc sâu lắng mới thấy khoảnh khắc này tuyệt diệu và quý giá.

Ngoài trời vẫn mưa! Tôi nâng cốc trà nóng, một ngụm trà thơm lừng, thả trôi những ố hoen sáo lộng, nghe điều mộc mạc thì thầm giữa một chiều mưa nội thị, thấy mình chẳng ao ước gì hơn. Đôi lúc, con người vẫn nắm chặt tay mình để trông mong, giữ lấy nhiều tham vọng và mộng tưởng, nhưng rồi phút chốc nhận ra cuộc đời này chẳng khác nào cát biển, càng nắm chặt, càng rơi đi. Tĩnh lặng cũng là lúc những xúc cảm được đánh thức và những sáng tạo được lấp đầy, là cơ hội tái tạo nguồn năng lượng chậm rãi, để tiếp tục hành trình cuộc sống.

Những tình khúc Ngô Thụy Miên vẫn vang lên du dương, đẹp mộng mị và thao thức lòng người. Tôi lơ đãng nhìn ra khung cửa kính, ngắm những giọt mưa trải mình trắng xóa khắp phố phường. Những con đường ướt đẫm bỗng hiện lên như một khối tình nguyên sơ, mộc bản của gã lãng du, là ánh mắt trong trẻo của nàng thiếu nữ trinh nguyên. Những nốt trầm huyền trở nên bồng bềnh hoang hoải!

Mưa Sài Gòn, nghe dìu dặt lời ca, từ những ngày xưa cũ: “Chiều chủ nhật buồn, nằm trong căn gác đìu hiu. Ôi tiếng hát xanh xao của một buổi chiều. Trời mưa, trời mưa không dứt. Ô hay mình vẫn cô liêu!” Tiếng hát trong bài “Lời buồn Thánh” như vương tỏa đâu đây, len vào từng hạt mưa, từng con phố nhỏ gầy, đông người qua lại. Và tôi như chìm đắm vào khoảng không gian của ngày Chủ nhật, nơi căn gác yên tĩnh, ở một xóm nhỏ Sài Gòn, nằm nghe radio và trùm chăn thưởng thức tiếng mưa, trong không gian lành lạnh!

Trời vẫn âm u, những màn mưa vẫn vần vũ trên từng góc phố, người người nối đuôi nhau, những dòng xe hối hả lướt qua dưới ánh đèn loang loáng, ngoi ngóp, lướt thướt. Mưa vụn về, xối xả, ướt đầm! Hai bên đường, vẫn những người khách bộ hành điềm nhiên trong quán café hè phố. Những thực khách vẫn rôm rả nói cười, những người bán hàng rong ngồi co ro nơi quang gánh. Vài cái ghế thu xếp lại, để một góc dưới hiên nhà trú tạm. Phận người nhòe nhoẹt trong ánh sáng đẫm màu vàng vọt. Mưa vẫn rơi! Sài Gòn vẫn là mảnh đất hào hoa, phong lưu và rực rỡ nhưng cũng không ít cơ nhọc đường trần, đơn độc mưu sinh.

Ly trà đã loãng, sự tĩnh lặng vẫn đẹp như một bầu không gian huyễn hoặc bên trong góc quán, tôi khép lại những dòng chữ cuối cùng của một câu chuyện vừa được định hình. Ngoài đường, đèn đã giăng màu rực rỡ, mưa vẫn chưa ngơi. Tôi cố nán lại một chút để ngắm khoảnh khắc mưa mùa hạ, nghe chút dư hương và lưu giữ một chiều, Sài Gòn mưa không lạnh!

© Võ Đào Phương Trâm – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Hẹn Gặp Ở Một Thế Giới Khác | Radio Tâm Sự


Để lại một bình luận