Sài Gòn ơi, hôm nay có người khóc


blogradio.vn – Bầu trời thanh xuân của em đã vỡ vụn, hoang hoải. Mà không phải, bầu trời ấy vẫn ở đó, chỉ là nó chưa từng thuộc về em, mãi mãi cũng không thuộc về em. Em hướng mình về bầu trời ấy bao năm, nhưng nó chưa bao giờ chiếu rọi lên em. Em chỉ là đi bên cạnh thôi, chứ chưa khi nào thuộc về bầu trời ấy.

***

Cuối buổi làm chiều hôm nay, trong bộn bề công việc và công việc cuối ngày, bảng tin nhắn Zalo trên màn hình máy tính cá nhân của em bỗng nhấp nháy dòng tin mới của anh, người mà em đã ghim nick ưu tiên trên cột chat. Anh luôn là đặc biệt và ưu tiên hàng đầu của em nên dù có áp lực, mệt mỏi hay bận rộn ra sao thì chỉ cần có tin nhắn mới từ nick Zalo của anh là ngay và luôn em sẽ bấm xem. Lần này cũng vậy, háo hức, vui mừng đến nôn nao… em bấm vội vào màn hình máy tính.

“Hi Minh! Em khỏe không? Lâu rồi chưa gặp he. Anh có chuyện vui này báo cho em biết nè, tháng 10 này anh cưới nha, nhớ thu xếp thời gian đi dự đó.”

Đọc xong tin nhắn, em như chết lặng. Thẫn thờ. Bàng hoàng. Hụt hẫng. Và trong một chốc lát tưởng như mình đang rơi từ một vách đá nào đó xuống vực sâu hun hút. Em tưởng như mình không thở được nữa.

Như không tin được những gì mình mới được thông báo, em đọc lại tin nhắn lần nữa, nội dung quá rõ ràng và như không kìm được cảm xúc, em che mặt, ào ra khỏi văn phòng sau khi đóng laptop một cách vội vã và hối hả nhất có thể. Em muốn đi tìm một nơi ngồi một mình, để có thể khóc mà không ai thấy, em không chịu nổi cú sock này, anh ơi.

Vậy là bầu trời thanh xuân trong lành, thanh khiết của em đã không còn nữa. Cái hy vọng hão huyền của em là hãy cứ chân thành, vui vẻ ở bên cạnh anh, chia sẻ mọi vui buồn được mất cùng anh thì sẽ có ngày anh quay lại nhìn và nhận ra em đã bị đổ sụp. Buồn đến tê tái và chết điếng cả tâm hồn. Trong lúc vội vã chạy ra khỏi công ty để đến cái ghế đá nhỏ nơi góc công viên nhỏ cuối phố, em không kịp nhận ra là mình có khóc hay không, có buồn hay không, em chỉ biết cắm đầu đi, đi thật nhanh với cõi lòng tan nát, không còn chút cảm xúc nào.

Anh là cả một khoảng trời thanh xuân đầy màu sắc của em. Từ ngày biết anh hồi năm nhất đại học, được chuyện trò rồi làm bạn với anh, em đã biết mình đã tìm thấy chân ái của đời mình. Thế giới của em từ ngày đó như chỉ có mình anh và chỉ biết xoay quanh anh. Anh tựa như mặt trời của em vậy, cho em nguồn năng lượng và niềm tin để hướng đến mà vui sống, mà phấn đấu. Tụi bạn đều nói em si tình khi em thể hiện quá rõ tình cảm và tấm lòng với anh, lúc nào cũng ríu rít bám theo anh, quan tâm và chăm lo đủ thứ cho anh. Nhưng mặc kệ mọi lời nói ra vào của tụi nó, em vẫn cứ hướng về anh, như các vì tinh tú quay quanh mặt trời vậy, không đổi thay, không điều kiện.

Kể cả khi anh đã nói thẳng với em rằng anh chỉ xem em là một người bạn, một cô em gái dễ thương và thân thiết thì em vẫn ngoan cố, cứng đầu và nhất nhất vẫn hướng về anh, vô điều kiện. Với em, chỉ cần được ở bên anh, được nhìn thấy anh nói cười hay nhắn tin, chuyện trò với anh là em đã vui, hạnh phúc và mãn nguyện lắm rồi.

Ngày nhỏ, em đã từng đọc câu chuyện “Bức thư của người đàn bà xa lạ” của một tác giả nước ngoài, và em đã từng chê trách tình yêu đơn phương mù quáng đến khó tin của người đàn bà trong câu chuyện kia. Chẳng ngờ có một ngày em cũng đã rơi vào tình huống không khác gì những điều mình đã đọc, thật trớ trêu thay, ôi cuộc đời!

Em cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy, cứ đâm đầu yêu một người không hề yêu mình. Hiểu đó, thấy đau lòng và chua chát khi mình cứ âm thầm đi sau lưng anh và người yêu, nhưng vẫn cứ nhớ thương, vẫn cứ yêu, vẫn cứ đắm say và hy vọng.

Những lúc anh buồn vì chia tay bạn gái, em lại là người bên cạnh anh, an ủi, chuyện trò, nghĩ ra đủ thứ vui vẻ để nói anh nghe, làm đủ trò cho anh vui, cố gắng làm sao để thật giỏi giang và nữ tính trong mắt anh. Và tuy biết ánh mắt của anh vẫn không hề dành cho em chút tình cảm nào khác ngoài tình bạn nhưng chỉ cần anh tin tưởng và tâm sự cùng em, nhắn tin chat chít khi rảnh, lâu lâu rủ em đi cafe, chỉ vậy thôi là em vui và rất vui rồi.

Đến ngày anh đi Hàn Quốc học tiếp lên thạc sĩ, em thẫn thờ và đêm trước ngày ra tân Sơn Nhất tiễn anh, em không thể ngủ được. Em cứ như đang để một cái gì đó rất và rất quan trọng của mình tuột ra khỏi tầm tay, cứ chơi vơi, tiếc nuối và nhớ đến vô cùng. Từ ngày anh đi, em lại đóng vai 1 cô bạn online 24/24, luôn sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ với nah mọi vui buồn trong cuộc sống, ngày qua ngày. Em vui cùng niềm vui của anh, buồn cùng những khó khăn và nỗi buồn của anh. Ngoài thời gian đi làm, em chỉ biết có anh. Em còn tự tìm tòi, học hỏi đan len, làm bánh, nấu ăn… vì em biết anh rất thích những đồ hand made, thích con gái nữ tính và giỏi tề gia nội trợ. Em làm tất cả dường như không phải vì em thích, em cần hay em muốn, mà em làm là vì anh, em muốn anh vui, em muốn anh có cái nhìn khác về em, em mong sẽ có ngày anh quay đầu nhìn lại và nhận ra em cùng tấm chân tình bao năm của mình. Em mong, em mơ, em ước ao… Ngày anh tu nghiệp xong và quay về Sài Gòn làm việc, khỏi nói em đã vui mừng đến thế nào. Anh về nước, vậy là bầu trời thanh xuân của em lại trong veo, lung linh bên cạnh em rồi. Em lại được ở bên cạnh anh, lại có hi vọng và mong chờ rồi, ngày tháng của em sẽ vui và háo hức hơn rất nhiều. Em cố gắng làm việc chăm chỉ hơn, biết trang điểm hay ăn mặc đẹp hơn khi đi ra ngoài. Em cố gắng ngày ngày, chỉ để xứng với anh, chỉ để hợp với anh, để biết đâu có một ngày… Em mơ ước. Em phấn đấu. Em nỗ lực. Em mong chờ.

Và tin nhắn chiều nay đã chấm dứt tất cả. Hết mong ngóng. Không còn hy vọng. Chẳng còn trông chờ xa xôi. Tất cả đã hết, hết thật rồi.

Sau tất cả, em chỉ là người lạ nơi cuối con đường với anh thôi. Tất cả những gì em đã làm, đã cố gắng, đã nỗ lực cũng chỉ có kết quả là con số 0 tròn trĩnh. Anh chưa một lần nhìn ra em, chưa một lần quay lại nhìn em.

Anh không có lỗi, vì anh chưa bao giờ lừa gạt tình cảm của em cả, anh đã nói rất rõ với em ngay từ đầu. Chỉ có em là cố chấp, là điên cuồng cắm đầu vào anh thôi, để trông chờ, hi vọng về tình cảm của anh. Là do em, tất cả là do em. Yêu một người đến hết cả thanh xuân như vậy, cứ ôm lấy mối tình đơn phương vô vọng bao năm như thế thì rõ ràng là em sai, sai quá sai rồi. Tại em, tất cả là tại em

Ngồi gục đầu trên chiếc ghế đá cô đơn quen thuộc nơi công viên mà em đã đến không biết bao nhiêu lần, em không suy nghĩ được gì khác ngoài việc tự trách bản thân. Nước mắt cứ rơi, em chẳng buồn lau đi, em cứ khóc, khóc cho vơi nỗi đau quặn thắt trong lòng mình lúc này. Bầu trời thanh xuân của em đã vỡ vụn, hoang hoải. Mà không phải, bầu trời ấy vẫn ở đó, chỉ là nó chưa từng thuộc về em, mãi mãi cũng không thuộc về em. Em hướng mình về bầu trời ấy bao năm, nhưng nó chưa bao giờ chiếu rọi lên em. Em chỉ là đi bên cạnh thôi, chứ chưa khi nào thuộc về bầu trời ấy.

Thời gian cứ thế lặng trôi, không biết bao lâu đã qua. Gió cứ nhẹ thổi, em cứ khóc và đắm chìm trong dòng nghĩ suy. Chưa khi nào em bình tĩnh và thẳng thắn nhìn lại tình cảm và trái tim mình như thế. Trong bao năm qua, em chỉ biết chạy theo cảm xúc và trái tim của em, gạt bỏ hoàn toàn lý trí, kiêu hãnh sang một bên. Nay em mới có dịp ngồi nhìn lại bản thân mình mà chiêm nghiệm, mà nghĩ suy.

Em đã bao nhiêu tuổi, tấm chân tình của em dành cho anh đã bao năm? Thấy không có kết quả mà cứ điên cuồng bám víu lấy cái gọi là tình yêu đơn phương cuồng nhiệt đó có đáng không? Em có bao giờ tự thương cho chính bản thân mình không? Em đã để thanh xuân của mình trôi qua trong vô vị và mơ mộng hão huyền như vậy bao lâu rồi? Em đã lỡ bao nhiêu cơ hội đến với người khác, người phù hợp hơn và dành tình cảm cho em nhiều hơn anh? Em đã sống không vì em như vậy bao lâu rồi mà em không thấy mệt mỏi sao ?

Hàng loạt lời tự vấn em dành cho em để em sáng mắt ra, để em bình tĩnh lại. Hết rồi, tất cả đã hết thật rồi, từ ngày mai, em phải thay đổi, không được như vậy nữa. Tạm biệt nhé, bầu trời thanh xuân trong veo và thuần khiết nhất của em, từ mai em sẽ tìm cho mình một bầu trời khác, bầu trời hướng về em, bầu trời của riêng em. Anh đã có bầu trời của anh, và em cũng đã đến lúc phải đi tìm bầu trời của riêng mình chứ không thể cứ điên cuồng hướng về bầu trời của xứ khác được.

Sài Gòn à, Sài Gòn đã lên đèn rồi sao? Sài Gòn luôn vậy, lung linh và hào nhoáng đến mê hồn. Và Sài Gòn ơi,  hôm nay có người buồn lắm, người ấy khóc luôn rồi. Nhưng lòng người ấy nhẹ nhàng hơn nhiều rồi, người ấy nghĩ thông rồi, buông bỏ được rồi. Người ấy đã hiểu rõ rằng mình sai rồi, mình cứng đầu quá rồi, mình lạc hướng rồi và nay phải dừng lại, quay lại để tìm lại chính bản thân mình, để yêu mình hơn sau những tháng năm yêu thương người khác. Người ấy chính là em, Sài Gòn à.

© Khánh An ( Hồng Minh) – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Vì Đã Từng Thuộc Về Nhau | Blog Radio


Để lại một bình luận