Sau mùa mưa, trời lại sáng


blogradio.vn – Dưới tán cây cũ kỹ, giữa tiếng mưa rơi đều đặn và ánh đèn đường nhòe mờ, hai tâm hồn từng lạc nhau đã tìm lại được nhịp chung – lần đầu tiên, không còn e ngại, không còn giấu giếm.

***

Có những mối tình lớn lên từ thôn quê, trải qua năm tháng với bao ngã rẽ cuộc đời, cứ ngỡ đã chìm khuất vào ký ức. Nhưng rồi, vào một ngày không ngờ tới, người ấy lại bước vào đời ta, như nắng sau mưa – ấm áp, trong lành và không điều gì có thể ngăn cản.

Đây là câu chuyện của Minh và An – hai đứa học trò nghèo miền Trung, lớn lên giữa những cơn mưa trắng trời, những mùa thi đầy nắng gió, và một mối tình đầu chưa kịp gọi thành tên. Họ đã xa nhau, đã yêu người khác, đã tưởng chừng quên nhau…nhưng cuối cùng, tình yêu vẫn thắng, lặng lẽ và vững vàng.

Chương 1: Những ngày cuối cấp

Sau Mua Mua%2C Troi Lai Sang (3)

Tháng ba, trời miền Trung đổ nắng từ sáng sớm. Gió từ đồng xa thổi về mang theo mùi rơm khô, ngai ngái mà thân quen. Ngôi trường cấp ba nằm nép mình bên triền đê nhỏ, mái ngói rêu phong, bức tường vôi loang lổ, và những khung cửa sổ gỗ đã bắt đầu mục. Trong tiếng ve râm ran và hương hoa sấu cuối mùa, lũ học trò cuối cấp đang bước qua những ngày cuối cùng của thời áo trắng.

An ngồi ở bàn gần cửa sổ, nơi ánh nắng xiên qua tán phượng tạo thành những vệt sáng đung đưa trên trang vở. Cô là lớp phó học tập, học giỏi, hiền lành, lại hay giúp đỡ bạn bè. Minh thì ngồi bàn chéo phía sau, một cậu con trai ít nói, dáng người gầy nhưng ánh mắt lúc nào cũng sâu và bình thản. Không ai nói ra, nhưng cả lớp đều ngầm hiểu giữa An và Minh có một thứ gì đó đặc biệt – một khoảng không yên ắng mà khi họ lặng nhìn nhau, thế giới dường như ngừng lại đôi chút.

Chiều hôm đó, trời bất chợt đổ mưa. Cơn mưa đầu mùa ào tới nhanh, xối xả và bất ngờ như tâm trạng của tuổi mười tám. Học sinh ùa ra khỏi lớp, người có áo mưa, người không, chen nhau trú tạm dưới mái hiên lớp học. An đứng nép một góc, ôm cặp trước ngực, loay hoay không biết làm sao về nhà. Minh tiến lại gần, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng dúi vào tay cô chiếc áo mưa đã hơi sờn.

“Cậu dùng đi, nhà tớ cũng gần, tờ chạy một tí là tới.”

An còn chưa kịp nói gì thì Minh đã lao vụt đi trong màn mưa trắng xóa. Cô đứng lặng, tay siết chặt tấm áo mưa, tim đập rộn ràng như thể mưa đang rơi trong lòng mình.

Đó là lần đầu tiên An nhận ra, hóa ra tình cảm có thể bắt đầu chỉ từ một cử chỉ nhỏ như vậy. Từ hôm ấy, cô thường lén nhìn Minh trong giờ học, lắng nghe từng câu nói hiếm hoi của cậu. Còn Minh, từ khi đưa áo mưa cho An, cũng hay ngồi lại lớp muộn hơn, giả vờ dọn sách chậm rãi, để được nhìn cô bước ra sau cùng.

Tháng ngày cứ thế trôi, như dòng sông lặng lẽ chảy qua những miền ký ức. Kỳ thi đại học đang đến gần. Cả lớp bắt đầu chia nhau những bộ đề ôn, những buổi học nhóm miệt mài, và những buổi trưa gió nồm ràn rạt thổi qua sân trường.

An đỗ vào Đại học Sư phạm Huế. Minh trúng tuyển Bách khoa Đà Nẵng.

Ngày chia tay lớp, An mặc áo dài trắng, cài một bông hoa phượng nhỏ lên ngực áo. Cô không nói nhiều, chỉ lặng lẽ nhìn từng người bạn ôm nhau khóc, từng chiếc ghế trống như thấm đẫm kỷ niệm. Khi thầy chủ nhiệm dặn dò lần cuối, An cúi đầu thật thấp, không phải vì xúc động – mà vì cô sợ nếu ngẩng lên, nước mắt sẽ rơi.

Minh đứng phía sau cùng, lưng tựa vào tường, ánh mắt cứ dõi theo An suốt buổi lễ. Cậu không giỏi nói chuyện, cũng chưa từng nói với An điều gì rõ ràng, nhưng hôm nay, trái tim Minh không chịu yên nữa.

Khi mọi người đã lần lượt ra về, Minh bước lại gần, tay cầm cuốn sổ tay bọc bìa nâu, hơi cũ. Cậu đưa cho An, ngập ngừng.

“Cái này… tớ viết vài dòng, tặng cậu làm kỷ niệm.”

An đón lấy, tay hơi run. Mắt cô chạm vào ánh mắt Minh, rồi nhanh chóng cúi xuống.

“Cảm ơn cậu,” cô nói khẽ.

Cả hai đứng đó, dưới tán cây bằng lăng tím nhạt, lặng thinh như thể thế giới chỉ còn lại họ.

Minh mím môi. Cậu muốn nói điều gì đó, một điều đã trôn giấu suốt ba năm. Nhưng rồi lại thôi. Giữa cái lưng chừng của tuổi mười tám, cậu sợ. Sợ nếu nói ra, mọi thứ sẽ thay đổi mãi mãi.

An cũng vậy. Cô ước gì mình đủ can đảm để hỏi Minh một câu: “Cậu từng thích tớ không?” Nhưng giọng nói ấy nghẹn lại trong lòng, chỉ còn là tiếng thờ dài mỏng như sợi khói.

Khi An quay lưng bước đi, Minh bỗng gọi nhẹ:

“An…”

Cô dừng lại, không quay đầu, chờ đợi một điều gì đó. Nhưng sau lưng chỉ còn tiếng gió lay nhẹ cành phượng.

“Chúc cậu may mắn,” Minh nói. Giọng cậu nhỏ đến mức chính cậu cũng không chắc An có nghe được hay không.

An không đáp, chỉ khẽ gật đầu, rồi bước đi thật nhanh. Cuốn sổ tay áp vào ngực, nước mắt trào ra như cơn mưa mùa hạ chực chờ suốt buổi sáng.

Hôm ấy, cả hai đều rời trường mà không nói ra điều quan trọng nhất. Nhưng cũng chính vì vậy, tình cảm ấy đã ở lại trong tim, không phai đi, không trọn vẹn – nhưng cũng không thể nào quên.

Chương 2: Ngã rẽ đầu đời

Sau Mua Mua%2C Troi Lai Sang (4)

Tháng tám. Những chuyến xe khách cũ kỹ lăn bánh trên quốc lộ 1A mang theo biết bao giấc mơ vượt núi băng đèo của lũ học trò quê nghèo. An đặt chân đến thành phố Huế trong một buổi chiều oi nồng, gió Lào vẫn chưa kịp rút lui hoàn toàn. Cô kéo vali bước vào ký túc xá, nhìn quanh những dãy nhà tầng cao thấp chồng lên nhau, vừa háo hức vừa sợ hãi.

An chưa từng xa nhà quá một đêm. Cô nhớ mái nhà tranh có giàn bầu trước ngõ, nhớ tiếng mẹ gọi ăn cơm, nhớ cả lớp học cũ và ánh mắt thầm lặng của Minh. Ở nơi thành phố này, mọi thứ đều lạ lẫm – cả tiếng nói cũng khác, nhịp sống thì vội vã, và ai cũng bận rộn đến mức chẳng ai để ý đến ai.

Còn Minh, ngày đầu bước vào cổng trường Bách khoa Đà Nẵng, cậu ngẩng nhìn những tòa nhà kính cao sừng sững, lòng trống rỗng lạ thường. Cậu chọn ngành kỹ thuật – nơi ít con gái, ít màu sắc, và nhiều con số khô khan. Cậu nghĩ mình sẽ tập trung vào học hành, sẽ lo làm giàu để đỡ đần cha mẹ. Nhưng những buổi chiều tan học về, đi qua cầu Rồng lộng gió, cậu lại bất giác nhớ đến An. Nhớ cái dáng nhỏ nhắn ngồi bên cửa sổ lớp học, mái tóc dài bay nhẹ theo gió đồng.

Cả hai đều không nhắn tin cho nhau, không gọi điện, dù số điện thoại vẫn còn đó. Họ đều giữ cho riêng mình một khoảng im lặng – vì sợ làm phiền, vì không biết phải bắt đầu như thế nào, hay cũng có thể vì nghĩ rằng người kia đã quên.

An thỉnh thoảng mở lại cuốn sổ tay Minh tặng. Trang đầu là dòng chữ:

“Chúc An luôn giữ được nụ cười như hôm nay. Tớ sẽ nhớ cậu.”

Cô từng cười khi đọc, rồi bật khóc sau đó.

Minh thì vẫn giữ tấm ảnh lớp cuối cấp trong ví, thi thoảng lôi ra nhìn vào ánh mắt An – đôi mắt mà suốt ba năm, cậu chưa từng dám đối diện quá lâu.

Thành phố cho họ những cơ hội mới, bạn bè mới, cả những rung động mới. An bắt đầu quen với việc học, dần thân với một anh sinh viên khóa trên, tên Hoàng – chững chạc, điềm đạm và luôn biết cách quan tâm. Hoàng thường đưa An về sau mỗi buổi học, và cũng là người đầu tiên khiến cô cười trở lại.

Minh thì bị bạn bè gán ghép với một cô bạn cùng lớp – Linh, mạnh mẽ và cá tính. Linh hay trêu Minh, gọi cậu là “ông cụ non”, và từng nói: “Cậu lúc nào cũng như người đang nhớ ai đó.”

Minh cười, không phủ nhận.

Thời gian trôi đi, lòng người cũng dần đổi khác. Nhưng có những buổi tối, khi thành phố lên đèn, khi ký túc xá đã tắt hết đèn phòng, An nằm nghiêng, nghe tiếng ve muộn từ phía nào đó vọng về. Cô lại nhớ Minh. Nhớ con đường làng nhỏ dẫn về trường. Nhớ mùi cỏ ướt sau mưa. Và nhớ buổi chiều hôm ấy – khi cậu đưa cho cô chiếc áo mưa mà chẳng kịp chờ lời cảm ơn.

Còn Minh, vào những đêm thức khuya ôn bài, trong ánh đèn bàn vàng vọt, cậu vẫn hay lẩm nhẩm tên An – như một thói quen, như một điểm tựa, dù chỉ trong tâm tưởng.

Họ không liên lạc. Không nhắc đến nhau với ai. Nhưng trong lòng, vẫn có một người mà mỗi lần nhớ đến, trái tim lại chùng xuống – như một bản nhạc chưa bao giờ được viết tiếp. 

Hoàng là người đầu tiên ở Huế khiến An thấy dễ thở hơn giữa bao xa lạ. Anh học ngành Kiến trúc, hơn cô hai tuổi, dáng người gầy nhưng cao, ăn nói từ tốn. Lần đầu gặp nhau trong buổi sinh hoạt CLB nhiếp ảnh, Hoàng đã chủ động bắt chuyện khi thấy An lúng túng với chiếc máy ảnh mượn tạm.

“Để anh chỉ nhé. Loại này chỉnh tay hơi khó.”

An gật đầu, khẽ cười.

Từ đó, họ hay gặp nhau hơn – khi thì ở thư viện, khi thì trong những buổi café sách cuối tuần. Hoàng không vội vàng. Anh kiên nhẫn đợi An mở lòng, từng chút một. Có lần anh đưa An đi dạo bên bờ sông Hương, gió thổi tóc cô bay nhẹ.

“An từng có ai đặc biệt chưa?”– Hoàng hỏi.

Cô im lặng một lúc, rồi đáp: “Có. Nhưng… chỉ là trong lòng thôi.”

Hoàng mỉm cười. Anh không hỏi thêm.

Ở Đà Nẵng, Linh là một cơn gió trái mùa trong đời Minh. Cô học cùng lớp, thích nghe rock, nói năng bỗ bã, và có kiểu nhìn người ta không chớp mắt. Ban đầu Minh thấy khó chịu. Nhưng lâu dần, sự hiện diện của Linh lại khiến cậu bớt lặng lẽ. Cô thường rủ Minh đi ăn khuya sau giờ học nhóm, rồi vung tay trả tiền dù cậu phản đối.

“Xem như đổi lại một nụ cười của cậu. Cậu nhìn mặt mình suốt ngày ủ ê chán chết.” – Linh cười phá lên.

Minh không nói gì. Nhưng tối về, cậu nằm nghĩ mãi về một người từng có nụ cười dịu dàng hơn rất nhiều.

Một tối, sau khi đi xem phim cùng nhóm bạn, Linh bất ngờ hỏi Minh khi cả hai đứng bên bờ biển:

“Này, nếu mình thích cậu… thì có khó xử lắm không?”

Minh quay đi, mắt nhìn vào sóng vỗ.

“Có một người… tớ chưa quên được.”

Linh cười, gió thổi tóc cô bay rối tung. “Vậy thì thôi, nhưng nếu một ngày cậu thấy lòng mình trống, nhớ đến tớ một chút nhé.”

Minh không đáp. Nhưng tối đó, cậu mơ thấy ngôi trường cũ. Và An – vẫn ngồi bên cửa sổ, tóc dài, đôi mắt lặng lẽ nhìn về phía cậu.

Giữa những nhịp sống mới, giữa những người mới đến và cả những cảm xúc mới, An và Minh đều có lúc tưởng như mình sắp quên. Nhưng rồi, chỉ một giai điệu xưa, một màu hoa cũ, hay một giấc mơ ngắn ngủi, cũng đủ kéo họ về miền ký ức.

Và đôi khi, người ta không cần ai đó hiện diện mỗi ngày. Chỉ cần biết người đó vẫn đang sống, ở đâu đó dưới cùng một bầu trời, là đủ để trái tim không quên cách rung lên.

Chương 3: Gặp lại trong một thành phố xa lạ

Sau Mua Mua%2C Troi Lai Sang

Thành phố Vinh đầu tháng mười, trời se lạnh. Những con đường lát gạch đỏ xen lẫn mùi mưa đêm và khói xe máy tạo nên một thứ không khí nửa cũ, nửa quen. Minh nhận công việc đầu tiên tại một công ty xây dựng tư nhân, trụ sở đặt trên tầng 10 của một tòa nhà văn phòng ở trung tâm thành phố.

Cuộc sống mới khiến cậu bận rộn: họp hành, dự án, bản vẽ, công trình… Nhưng cũng chính sự bận rộn đó khiến những khoảng lặng trong lòng ngày càng rõ ràng hơn. Có những đêm về muộn, đi ngang qua những hàng cây im lìm bên đường, Minh bỗng thấy nhớ tiếng ve mùa hè, nhớ ánh mắt dịu dàng của ai đó nơi mái trường cũ.

Một sáng thứ bảy, trời không mưa nhưng có sương mỏng. Minh đến quán café quen trên đường Lê Hồng Phong, một quán nhỏ yên tĩnh nằm khuất trong con hẻm. Cậu thích ngồi góc bàn sát cửa sổ, nơi ánh sáng buổi sáng chiếu xiên qua những tán lá.

Đang mải lướt điện thoại, Minh nghe tiếng mở cửa. Theo phản xạ, cậu ngẩng đầu.

An.

Cô bước vào, mặc chiếc váy dài màu xanh thẫm, tóc buộc thấp, tay cầm một cuốn sách. Nhìn thấy Minh, cô khựng lại, chỉ một giây – đủ để cả hai hiểu rằng mình không nằm mơ.

“… An?”– Giọng Minh nghèn nghẹn.

“Ừ… Là cậu sao?”– An mỉm cười, nhưng ánh mắt ngỡ ngàng chưa kịp tan.

Họ ngồi đối diện nhau, ở cùng một bàn, chỉ cách nhau một mặt gỗ mỏng, nhưng có cảm giác như đang lội ngược qua cả một quãng đời.

“Cậu… làm ở đây à?” – An hỏi, giọng nhẹ như sương.

“Ừ, mới mấy tháng thôi. Còn cậu?”

“Tớ cũng mới chuyển ra đây công tác. Làm ở nhà xuất bản.”

Cả hai im lặng một lúc. Không khí giữa họ giống như một bản nhạc chưa kịp bật, chỉ là nhịp thở xen giữa hai người.

“Cậu vẫn giống xưa… vẫn gầy, vẫn ít nói.” – An cười, nghiêng đầu.

Minh nhìn cô, cảm thấy như bao năm qua chưa từng tồn tại. An vẫn thế – vẫn dịu dàng, vẫn khiến lòng cậu chùng xuống chỉ bằng một ánh nhìn.

“Còn cậu… giờ trưởng thành rồi. Nhưng mà, có vẻ vẫn buồn.”

An không đáp. Cô quay nhìn ra cửa sổ, nơi nắng sớm đang chiếu xiên qua một chiếc lá rung rinh.

“Mình đã nghĩ sẽ chẳng bao giờ gặp lại.” – Minh nói, chậm rãi. “Thế mà…”

An quay lại, ánh mắt cô bỗng sâu hơn: “Tớ cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng mà… dường như cái gì là duyên, thì sớm muộn cũng sẽ quay về.”

Một khoảng lặng kéo dài. Không còn những e dè của tuổi mười tám, không còn những khoảng cách của ngày xa. Chỉ còn hai con người từng thương nhau, giờ gặp lại, trong một thành phố không thuộc về ai cả – nhưng lại là nơi họ tìm thấy nhau một lần nữa.

Bên ngoài, trời vẫn âm u. Nhưng với họ, có một điều gì đó đang bắt đầu nảy mầm – từ chính mảnh đất cũ kỹ trong tim, sau bao năm vẫn chưa hề khô cằn.

Cuộc gặp gỡ hôm đó khép lại bằng một lời hẹn giản dị: “Lúc nào rảnh, mình café nữa nhé?”

An gật đầu, rồi đưa Minh số điện thoại. Cả hai rời quán café trong một chiều nắng nhạt, lòng vẫn còn vang âm những cảm xúc cũ chưa gọi tên.

Từ sau buổi gặp ấy, họ bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Khi thì Minh gửi An một tấm ảnh bình minh ở công trình đang thi công, khi thì An nhắn Minh một đoạn trích sách hay đọc được. Có lần, Minh bất chợt nhận được tin nhắn:

“Hôm nay quán cũ có đợt sách giảm giá. Cậu đi cùng tớ nhé?”

Minh không bao giờ từ chối.

Rồi những buổi đi dạo ven sông, những chiều mưa trú dưới hiên nhà ai đó, những câu chuyện về công việc, về ước mơ, về thời cấp ba… dần khiến khoảng cách giữa họ thu hẹp. Nhưng dù đã thân hơn, cả hai vẫn không ai nhắc lại những điều đã từng cất giấu. Như thể, chỉ cần một người buột miệng, mọi thứ sẽ vỡ òa.

Đêm ấy, trời mưa rả rich. Minh chở An trên chiếc xe máy cũ, áo mưa bay phần phật theo gió. Đường về nhà An bị chắn vì một đoạn ngập nước, họ rẽ vào con đường nhỏ, men theo dãy nhà xưa cũ.

Khi cơn mưa lớn hơn, Minh dừng xe trú dưới một tán cây bằng lăng ven đường. Mưa đổ ào ào trên mái tôn, gió tạt nước mưa văng cả vào mặt.

An nhìn quanh, rồi khẽ bật cười: “Cậu còn nhớ không? Cấp ba tụi mình cũng từng trú mưa thế này.”

Minh không đáp. Cậu đang nhìn An, rất lâu. Tóc cô ướt, mắt ánh lên dưới làn mưa, khuôn mặt vẫn dịu dàng như xưa.

“An này…” – Giọng Minh trầm xuống – “Tớ vẫn chưa từng nói điều này, nhưng… tớ đã thích cậu, từ rất lâu rồi.”

An khựng lại, quay sang nhìn cậu. Mưa vẫn rơi, nhưng không ai còn nghe thấy gì ngoài tiếng tim mình.

“Từ năm lớp 12, tớ đã thích cậu. Nhưng tớ nhút nhát quá. Tớ sợ nếu nói ra, mình sẽ mất cả tình bạn… rồi sau này, chúng ta xa nhau thật.”

An cắn môi, ánh mắt dần ngấn nước, không biết là vì mưa hay vì điều gì khác.

“Tớ cũng từng chờ cậu nói điều đó.” – cô thì thầm.

Minh đưa tay, khẽ lau giọt nước trên má cô.

Dưới tán cây cũ kỹ, giữa tiếng mưa rơi đều đặn và ánh đèn đường nhòe mờ, hai tâm hồn từng lạc nhau đã tìm lại được nhịp chung – lần đầu tiên, không còn e ngại, không còn giấu giếm.

Chương 4: Những ngày bên nhau

Sau Mua Mua%2C Troi Lai Sang (2)

Sau đêm mưa dưới tán cây cũ, mối quan hệ giữa Minh và An như bước sang một chương mới. Không còn lấp lửng, không còn ngại ngùng – cả hai chính thức bên nhau, một cách lặng lẽ mà trọn vẹn.

Minh đưa An về nhà nhiều hơn. Có những chiều tan làm, họ ghé ăn bánh canh ở quán ven đường, rồi đi dạo dưới hàng phượng đang trút lá. Những tin nhắn “em ăn chưa?” hay “anh về cẩn thận nhé” trở thành một phần tất yếu trong ngày.

An dịu dàng, chu đáo. Minh thì ít nói, nhưng luôn âm thầm để ý từng điều nhỏ nhặt. Cuộc sống hai người như một bản nhạc nhẹ, êm đềm và dễ chịu.

Nhưng mọi chuyện không bao giờ chỉ dừng ở những ngày nắng đẹp.

Minh bắt đầu bận rộn hơn với công việc ở công trường. Có hôm, gần nửa đêm cậu mới nhắn tin cho An: “Anh vừa về tới. Mai anh bù bữa tối nhé.” An hiểu, cô không trách. Nhưng dần dần, những cái “bù sau” quá nhiều, khiến những buổi hẹn ít dần.

Một lần, An tới văn phòng công ty Minh để mang cơm trưa. Đứng ở hành lang, cô thấy Minh đang cười rất tươi với một cô gái trẻ, là nhân viên thực tập. Nụ cười ấy – cái cách mà Minh nghiêng đầu, ánh mắt anh nhìn – An chưa từng thấy khi Minh nói chuyện với mình trong nhiều ngày gần đây.

Đêm đó, An im lặng. Cô không trách Minh, nhưng lòng cô nặng trĩu.

“Cô ta chỉ là bạn thực tập thôi.” – Minh nói khi An gặng hỏi.

“Ừ. Nhưng có lẽ… dạo này anh không còn ở bên em nữa, dù anh vẫn ở cạnh.”

Minh nhìn An rất lâu, rồi thở dài: “Anh bận thật. Nhưng không có nghĩa là anh không thương em.”

“Thương, nhưng có còn là ưu tiên không?”

Câu hỏi đó khiến Minh im lặng.

Rồi có lần, An nhắn tin cả ngày, nhưng Minh không trả lời. Tối đó, cô thấy anh đăng story cùng nhóm bạn ở một quán nhậu. Trong ảnh, cô gái thực tập kia cũng ngồi cạnh.

An không nói gì. Cô chỉ im lặng, rồi rút dần. Từng tin nhắn thưa thớt. Từng buổi hẹn bị hủy.

Rồi có một buổi tối, An viết:

“Chắc mình cần thời gian suy nghĩ lại, Minh ạ.”

Lần này, Minh cũng không níu kéo.

Họ im lặng với nhau suốt gần một tuần. An lao đầu vào công việc, cố tỏ ra bình thường. Nhưng đêm xuống, tim cô vẫn nhức nhối mỗi khi nhớ đến nụ cười ấy – nụ cười mà không còn dành cho cô nữa…

Một buổi sáng, khi An đang làm việc thì nhận được cuộc gọi từ số lạ.

“Chị là người quen của anh Minh đúng không? Anh ấy gặp tai nạn ở công trường. Hiện đang cấp cứu ở bệnh viện tỉnh.”

An đánh rơi điện thoại.

Khi cô đến bệnh viện, Minh đang nằm bất động trong phòng hồi sức. Trán băng bó, cánh tay bó bột, một bên chân bị thương. An ngồi bên giường suốt cả đêm, nắm tay anh không rời.

Khi Minh mở mắt, điều đầu tiên anh thấy là An – tóc rối, mắt thâm quầng, nhưng nụ cười thì dịu dàng đến mức khiến lòng anh thắt lại.

“Anh xin lỗi…” – Minh nói khẽ, giọng yếu ớt.

“Không cần nói gì cả.” – An lắc đầu, nước mắt rơi – “Chỉ cần anh tỉnh lại là được rồi.”

Họ đã đánh mất nhau giữa những hiểu lầm và khoảng cách. Nhưng khi đối diện với ranh giới mong manh giữa sống và mất, cả hai mới nhận ra: không điều gì đáng giá hơn việc giữ lấy người mình yêu.

Những ngày sau đó, An chăm sóc Minh như chưa từng có khoảng cách nào. Cô dỗ anh uống thuốc, xoa bóp tay chân mỗi tối, và kể những chuyện vụn vặt trong ngày để anh không thấy chán.

Một chiều nắng nhạt, khi Minh đã có thể ngồi xe lăn ra sân bệnh viện, An đẩy anh đi dạo. Gió thổi nhẹ, và hoa sữa đâu đó chớm nở.

Minh ngẩng lên nhìn cô: “Anh sẽ không để mất em lần nữa.”

An quay sang, ánh mắt dịu dàng như mùa thu: “Vậy thì… đừng để em phải đứng một mình dưới mưa nữa nhé.”

Chương 5: Bình yên sau giông bão

Minh hồi phục chậm, nhưng tinh thần thì ngày càng tốt lên. Anh cười nhiều hơn, hay đùa lại với các bác sỹ, y tá, và mỗi lần nhắc đến An, mắt anh lại ánh lên một thứ dịu dàng khó tả.

An vẫn đều đặn đến viện mỗi ngày. Cô mang theo hộp cơm nhỏ, một quyển sách đang đọc dở, và cả những câu chuyện lặt vặt trong cuộc sống bên ngoài. Cô kể chuyện đồng nghiệp, chuyện ông cụ bán chè đầu ngõ, chuyện con mèo hoang hay tới nằm lim dim ngoài sân bệnh viện. Minh nghe say mê, như thể từng mảnh vụn cuộc đời ấy đang dần lắp lại một thế giới đầy màu sắc mà anh từng bỏ lỡ khi mải mê với công việc.

Có hôm, Minh nói:

“Em biết không, nằm ở đây mới thấy cuộc sống ngắn lắm. Có những điều mình cứ nghĩ để mai rồi nói, nhưng mai không đến thì biết làm sao.”

An không đáp. Cô chỉ lặng lẽ nắm tay anh, rồi khẽ tựa đầu vào vai anh – bờ vai ấy tuy đang yếu đi vì thương tích, nhưng với cô, vẫn là nơi an toàn nhất.

Sau ba tháng, Minh được xuất viện. Những vết thương thể chất dần lành, nhưng điều thay đổi lớn nhất lại là trong suy nghĩ. Anh bắt đầu cân bằng lại giữa công việc và cuộc sống. Anh từ chối lời mời ra công trình mới tận vùng cao, và chuyển về văn phòng làm kỹ thuật hiện trường – ít đi lại hơn, đủ để anh có mặt bên An mỗi chiều tan ca.

Họ bắt đầu sống chậm lại.

Những ngày cuối tuần, An và Minh thường cùng nhau dậy sớm, đi chợ nấu ăn. An nấu ngon, Minh phụ việc còn lóng ngóng, nhưng cô không bao giờ phàn nàn. Có lần, Minh cắt phải tay khi gọt khoai, An mắng yêu: “Vụng thế mà đòi làm chồng người ta à?”

Minh ngẩn ra một lúc rồi hỏi: “Nếu vụng như anh mà em vẫn chịu lấy, thì cưới luôn nhé?”

An đỏ mặt, nhưng không từ chối. Chỉ khẽ gật đầu, rất nhẹ.

Đám cưới diễn ra vào một chiều cuối năm, ở chính ngôi làng nhỏ miền Trung nơi họ lớn lên. Căn nhà cũ, con đường đất đỏ, những người hàng xóm cũ kỹ… tất cả đều chứng kiến hai đứa trẻ năm nào, giờ đã là một đôi trưởng thành, sắp bước vào một hành trình mới.

Minh nắm tay An thật chặt khi bước vào lễ đường đơn sơ trải đầy hoa giấy. Giữa tiếng nhạc nhẹ và lời chúc phúc rộn ràng, ánh mắt họ vẫn chỉ nhìn vào nhau – sâu sắc, kiên định, như thể nói thay ngàn lời chưa kịp thốt.

“Cảm ơn em,” – Minh thì thầm – “vì đã luôn ở đó, kể cả khi anh không xứng đáng.”

An cười khẽ, nắm tay anh chặt hơn – “Vì em biết, anh vẫn là người mà em chờ suốt những năm tháng thanh xuân ấy.”

Không còn mưa, không còn những lần chia xa. Chỉ còn hai con người đã đi qua giông bão, giờ bình yên nắm tay nhau, cùng viết tiếp câu chuyện tình yêu – không còn dang dở.

© Hoàng Sâm – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Không Thể Tiếp Tục Yêu Anh | Blog Radio


Để lại một bình luận