Sen – sức mạnh của ý chí


blogradio.vn – Đến tuổi thiếu nữ, trai tráng trong vùng điều yêu thích Oanh, muốn làm con rể của bố mẹ cô, nhưng cô đều từ chối. Bởi ước mơ của cô là phải trở thành một giảng viên tại một trường đại học danh tiếng hoặc là một cán bộ cao cấp nào đó.

***

Cứ mỗi một mùa sen đến, tràn ngập trên cánh đồng là những bông sen đang đua nhau khoe sắc cùng nhau tỏa ngát hương thơm ngào ngạt và dịu dàng.

Ánh nắng vàng chiếu xuống cánh đồng sen, những hoa sen nở rộ sắc hồng như được sưởi ấm, những cơn gió từng đợt, từng đợt thổi qua cánh đồng làm cho mùi hương bay xa, bay xa. Những ai đến, những ai đi đều lưu luyến. Họ tự chọn cho mình những bông hoa đẹp nhất, to nhất đem về nhà để không quên đi cái mùi của tạo hóa, cái mùi của sự thanh tao, cái mùi của sự tinh khiết nhất. Sen mọc trong bùn nhưng không hề hôi tanh mùi bùn, mà tạo hóa đã cho sen mùi hương thoang thoảng, ngào ngạt và thấm đẫm chất riêng của sự nhọc nhằn, khó khăn. Sen vươn lên từ bùn tanh nhơ nhớp, để sen trở nên rực rỡ, khoe sắc với muôn loài, vạn vật.

Người và sen nơi đây như hòa quyện vào nhau, tạo nên một cái chất riêng của miền quê vùng sông nước, miền quê đã sinh ra Oanh, nuôi nấng cô lớn lên thành người, để đến khi cô đủ lớn rồi. Cô xa quê hương của mình tự tìm cho mình một con đường mới để rồi thất bại. Quê hương và sen không hề bỏ rơi cô, luôn mở rộng vòng tay chào đón cô bằng một thứ nhân sinh tinh khiết cùng hòa hợp ôm trọn cô vào lòng, làm cho cô không nỡ rời xa vùng đất này một lần nào nữa.

Oanh thầm nghĩ và cảm thấy hối hận, vì tuổi trẻ bốc đồng và háo thắng của cô. Phải chi cô gặp sen và cảm nhận được vẻ đẹp của sen sớm hơn, cô đã không rời bỏ quê hương của mình để đi tìm những thứ vốn dĩ không thuộc về mình. Ngồi trong một cái chòi được thiết kế sang trọng có đầy đủ tiện nghi nào là máy lạnh, quạt, đèn chiếu, tivi,… nhưng Oanh không thích bật. Cô cho trợ lý mở các cửa sổ để gió có thể lùa hương sen tinh khiết vào căn chồi đặc biệt của mình để cô có thể cảm nhận vị sen, hương sen. Mà nhờ có sen cô mới có được như ngày hôm nay.

Ngồi trên bộ ghế được đan lát bằng thân của cây sen một cách cầu kỳ, tỉ mỉ và rất chắc chắn. Cầm ly trà sen trên tay cô hớp từng ngụm, từng ngụm. Cảm nhận những thứ xung quanh mình một cách chậm rãi, một cảm giác thật là dễ chịu, thật là thư giãn, thư thái. Chậu bông sen đặt trên bàn thu hút những con ong vàng cứ thế bay đến, chúng tưởng như là sen đang còn sự sống, chúng cứ cậm cụi lấy đi phấn hoa của sen. Điều đó làm cho cô nhớ đến lúc bắt đầu của cuộc đời mình, thật chả khác gì một loài ong chăm chỉ lấy phấn hoa nhưng không biết màu sắc và hương thơm của sen nó đẹp thế nào. Cô cứ như con ong chăm chỉ lấy mật thật nhiều, lấy mật hết sức, cho đến khi mật ong đầy tổ thì là lúc con người cướp mất đi thành quả của con ong mật.

Nhấp tiếp một ngụm trà trên môi, hương trà bay vào mũi cô. Không phải hoàn toàn là mùi trà mà là trà đã được ướp qua mùi của hương sen. Hương sen và hương trà cùng hòa nguyện vào nhau một cách hòa hợp, tạo nên một hương thơm vô cùng dễ chịu, thư thái, dẫn dắt cô về với những kỷ niệm xưa. Nước trà từ từ trôi vào trong miệng cô, trôi qua chiếc lưỡi nơi có những sợi dây thần kinh vị giác, cô cảm nhận mùi vị nước trà, quả là một ấm trà đặc.

Thì ra là một ấm trà đặc vô cùng đắng chát, dòng nước trà cứ theo một quy luật trôi từ từ xuống cổ họng. Cô cảm nhận thấy một vị ngọt nhẹ, thanh tao, một cảm giác thật là kỳ diệu của cuộc đời này. Dòng nước trà cứ thế xuôi dòng trôi xuống tim, xoa dịu, xoa dịu một trái tim tổn thương của cô. Chính nó, nước trà đã chữa lành tâm hồn và thể xác của cô. Cứ như thế dòng nước trà như con thác nóng ấm trôi xuống bụng cô, sưởi ấm lại tấm lòng trong sáng, tinh khiết của cô. Như loài sen vốn có trong cốt cách của mình, cô không thể nghĩ rằng bây giờ mình đã là một doanh nhân xuất khẩu trà sen nổi tiếng và cô không nghĩ rằng cô có thể làm được điều đó.

Nếu Oanh không thất bại, quay về với nơi đã sinh ra mình. Tự bao đời nay sen luôn ở đó, nhưng cô đã quên sen, đã không để ý sen. Cô đã vô tâm với loài sen, với thứ nghề mà bố mẹ đã hái từng lá sen, hoa sen đi bán khắp nơi để nuôi cô ăn, học thành tài. Cô nghĩ lại, có một chút buồn và hối hận nhưng chính điều đó đã giúp cô có được thành công như ngày hôm nay, để đưa trà sen lên một vị trí mới. Sen không chỉ mang hương thơm, vẻ đẹp cho người mà nó còn giúp chữa lành tâm hồn của con người.

Là con gái duy nhất trong gia đình Oanh được bố mẹ cưng chiều hết mức, được nuôi nấng được lớn lên bên cạnh những củ sen, lá sen, búp sen, hoa sen, gương sen, nên Oanh có một vẻ đẹp cũng rất giống sen. Một khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt sáng thông minh và một làn da trắng mịn màng. Đến tuổi thiếu nữ, trai tráng trong vùng điều yêu thích Oanh, muốn làm con rể của bố mẹ cô, nhưng cô đều từ chối. Bởi ước mơ của cô là phải trở thành một giảng viên tại một trường đại học danh tiếng hoặc là một cán bộ cao cấp nào đó.

Oanh, quyết tâm rời xa quê hương nơi đã sinh ra mình. Cô lên thành phố để học hành, để phát triển và nhất quyết cô sẽ thành công, cô chắc rằng mình sẽ không bị thất bại cản trở. Chính thái độ quyết liệt của mình, nên bố mẹ đành cho cô đi thực hiện ước mơ của mình. Vì con gái, bố mẹ cô sẵn sàng làm việc ngày, đêm để có tiền giúp cô thực hiện ước mơ của mình.

Trải qua mấy năm cố gắng cô đã thực hiện được ước mơ của mình. Cô đã trở thành một giảng viên tại một trường đại học trên thành phố, không phải nói dưới sự thông minh từ nhỏ của mình, một ý chí được nuôi lớn bởi sen cô không hề đơn giản. Cô có đầy đủ những kỹ năng và yếu tố để đạt được những thứ mình muốn. Vốn là một giảng viên tại một trường đại học có tiếng, nơi hội tụ những học sinhưu tú, đa số là giàu có, gia đình có thế lực. Phải nói một điều là những học sinh ấy vừa giỏi vừa giàu vừa bất trị theo Oanh nhớ lại.

Oanh, không biết rằng sự xui xẻo và ngu đần lại phá hoại cả một sự nghiệp của cô. Nhấp một ngụm trà, cô nuốt vội xuống như đang khát lắm, cố cho nước trà chảy nhanh đến tim mình như là một liều thuốc để chữa lành những vết thương mà cô phải nhận. Do uống vội như chống cháy, cô không cảm nhận được vị ngọt thanh của sen, mà động lại trong miệng cô là vị đắng chát của trà.

Ý chí của cô, khát vọng thực hiện ước mơ của mình thất bại nhanh chóng. Bởi Trung, một cậu học sinh có một gia đình giàu có, giàu thế lực trong thành phố. Cô không nghĩ rằng chỉ vì một thằng nhóc mà cô bị sa thải, cô không tin vào mắt mình. Bởi bằng ý chí và khát vọng của loài sen đã nuôi nấng cô trưởng thành ra xã hội nhưng cô lại thất bại trước quyền lực và đồng tiền.

Uống ly trà thứ hai, cô nhìn vào chậu hoa sen đặt trước mặt, cô quơ tay đuổi những con ong đang lấy phấn hoa bay đi chỗ khác. Bởi vì cô nghĩ nếu những con ong này lấy dần, lấy dần phấn hoa trong căn chồi này thì chúng sẽ quen chỗ, chúng sẽ không tự tìm cho mình những bông hoa to hơn, đẹp hơn ở cánh đồng đằng kia nữa. Mà chúng cứ mách bảo nhau đến lấy phấn hoa tại căn chòi của Oanh. Điều đó, lâu dần chúng sẽ quen và sẽ chích Oanh lúc nào chả hay nếu cô vô tình đụng tới chúng.

Nhấp ly trà thứ hai trên tay, lần này do cô không tập trung tinh thần vào ly trà mà tập trung vào đuổi những con ong nên cô uống vội vàng. Có lẽ tách trà này là tách trà đắng nhất, bởi lúc này trà đã nở hết mức, nước sôi và trà hòa nhau cho ra thứ tinh hoa màu vàng ống ánh kia. Một vị đắng chát, làm tê cả lưỡi của cô. Những sợi dây thần kinh vị giác trên đầu lưỡi như bị đánh thức, làm Oanh nhớ, nhớ đến một thời kỳ khủng hoảng trong sự nghiệp của mình và vị đắng đó như đưa cô trở về với thực tại. Cô không còn sợ những thế lực đó nữa, giờ cô đã làm chủ cuộc đời mình, nắm chặt số phận của mình trong tay.

Nhưng cô không thể quên. Chính đồng tiền và quyền lực đã lấy đi của cô biết bao công sức mà vất vả lắm cô mới phấn đấu có được. Vốn là một giảng viên cô không cho mình được vi phạm đạo đức nghề giáo.

Điểm số của Trung, một học sinh cá biệt là vô cùng thấp, không có cách nào để có thể giúp đỡ em ấy tiến bộ hơn nữa, em ấy buộc phải học lại, thi lại. Nhưng trước sự tác động của gia đình và quyền lực của gia đình em ấy, làm cho hiệu trưởng phải cho em ấy lên lớp. Bằng đạo đức của người nhà giáo, Oanh quyết không cho điều đó xảy ra. Ngay trong lúc họp hội đồng nhà trường Oanh đã nêu ra vấn đề của Trung và buộc nhà trường phải thực hiện theo quy định mà không có sự tác động nào từ phía bên ngoài vào kết quả của Trung. Phải thực chất, thể hiện chất lượng giáo dục của nhà trường. Lúc đó ai cũng tán ý kiến của Oanh, và điều đó đã được thông qua. Vị hiệu trưởng đành phải im lặng chấp nhận vì số động, nhưng mọi chuyện không kết thúc ở đó.

Ngay ngày hôm sau, là những ngày mà học sinh Trung tìm gặp đến Oanh để sử dụng những từ khó nghe, những lời nguyền rủa. Nào là cô sẽ không bao giờ phát triển được, tôi sẽ cho người chạy xe đụng chết cô, tôi sẽ bắt cô tán gia bại sản. Oanh không thể tin vào mắt mình, đó lại là một lời của một người học trò được gia đình giáo dục rất nghiêm khắc. Cô trực tiếp báo lên cho hiệu trưởng biết, nhưng đổi lại đó là sự lắc đầu không giải quyết, bởi vì gia đình của Trung là một gia đình có rất nhiều tiền và là nguồn tài trợ lớn cho nhà trường.

Sự việc ấy không được giải quyết, những ngày tháng sau này là những ngày mà Oanh phải chịu sự trả thù từ phía gia đình Trung. Dù em ấy đã phải học lại, thi lại nhưng có vẻ nó không cam tâm đồng ý điều đó, Trung đã liên hệ với các học sinh khác kéo bè, kéo phái để gây áp lực lên cô. Những giảng viên trước vốn ủng hộ cô, dần quay lưng và nói xấu Oanh, nhưng cô không quan tâm.

Sự việc lên tới đỉnh điểm khi nhà trường không xem xét tính thành tích thi đua của cô và dùng những lý do vô căn cứ buộc cô phải thôi việc. Vị đắng của trà lúc này vẫn còn trong miệng của Oanh một vị đắng tột cùng, một cái đắng mãnh liệt không thể nào làm mất đi vị đắng đó vì nó đã thấm mạnh vào lưỡi cô, buộc Oanh phải chấp nhận một sự thật, cô đã mất công việc làm giảng viên của mình. Sự đau đớn, tủi nhục làm cô không thể vực dậy. Bao nhiêu công sức đèn sách coi như bỏ sông, bỏ biển. Cô chưa bao giờ báo đáp bố mẹ bằng bất cứ thứ gì, chỉ toàn đem lại rắc rối, vết thương ấy càng lúc càng sâu dần trong trái tim của người con gái vốn mạnh mẽ và tràn đầy sức sống như sen. Phải nở, phải tự mình vươn mầm trong một vùng đất đầy bùn bẩn, hôi tanh.

Cô trở về quê, được sự an ủi của bố mẹ. Sen đã làm dịu đi vết thương trong lòng cô. Oanh dần vực lại tinh thần. Cô thấy mình như là sen vậy, tại sao, tại sao cô không thể phát triển dựa vào cây sen, bởi vì sen đã nuôi nấng mình. Sen sống được là do sống trong vùng bùn lầy buộc sen phải tự vươn mình lên để sống, để mang hương thơm và màu sắc cho đời, mang lại cái đẹp cho thế giới nhân sinh này. Vậy tại sao Oanh lại không sống được chứ, có lẽ vùng đất ấy không dành cho cô mà chính tại nơi đây mới là nơi sen thích hợp sinh sống và phát triển nhất mang lại vẻ đẹp cho đời.

Được bố mẹ giúp đỡ và động viên, cộng với trí thông minh, tính sáng tạo, sự tự tìm tòi, học hỏi của mình, chả mấy chốc mà Oanh đã làm chủ một doanh nghiệp lớn về sản xuất các sản phẩm làm từ sen. Không chỉ là trà sen, vải vóc làm từ sen, mà còn có các sản phẩm mỹ nghệ khác làm từ sen.

Nhìn ra xa, những ánh nắng vàng đang chiếu mạnh mẽ xuống cánh đồng sen của mình, một hương thơm mãnh liệt được gió thổi lùa vào trong căn chòi đặc biệt của Oanh. Cô cảm nhận như là sen đang cố gắng kết nối với cô, luôn ở cạnh cô, đồng hành cùng cô, dù có khó khăn thế nào đi nữa sen sẽ mãi ôm ấp cô vào lòng, nâng đỡ tâm hồn cô.

Uống ly trà tiếp theo, cô cảm nhận thấy vị đắng chát của trà cùng với vị ngọt thanh tao của sen một cảm giác thoát tục. Mùi hương sen của trà cùng với hương sen của sen trong không khí làm cho cô quên đi bao mệt mỏi, khó khăn của cuộc sống này. Oanh dần hưởng thụ cái cảm giác ngoại sinh bất nhập, cái cảm giác nhẹ nhàng, nhẹ tựa lông hồng, cảm giác bao nhiêu gánh nặng như trút xuống.

Ôi!!! Sen đã nâng tâm hồn ta lên, sen đã xóa bỏ đi những vết thương sâu trong lòng ta. Sen đã mang lại nguồn thu nhập ổn định và giúp cho những người dân nghèo khác có được cuộc sống ấm no hơn, giúp một vùng quê nghèo ngày càng khởi sắc và phát triển mạnh mẽ trong khu vực. Oanh thầm cảm ơn sen, thầm nghĩ rằng phải chi cô gặp sen sớm hơn.

© Taki Ngô – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Nếu Ngày Đó Em Đến Trước, Liệu Anh Có Yêu Em | Blog Radio


Để lại một bình luận