News :
Napoli đoạt siêu cúp Ý nhờ cú đúp của David Neres Nhà có 5 dấu hiệu này chứng tỏ vận khí đang lên, năm 2026 trúng lớn giàu to https://thuvienphapluat.vn/lao-dong-tien-luong/Lịch nghỉ Giỗ tổ Hùng Vương 2026 người lao động được nghỉ tới 3 ngày trong trường hợp nào? Ông Nguyễn Đức Thụy thôi làm Chủ tịch LPBank, được HĐQT khen thưởng đột xuất 10 tỷ đồng Ở tuổi U60, tôi muốn đi bước nữa nhưng con gái phản đối kịch liệt Đột ngột gỡ báo cáo của Ủy ban điều tra độc lập, FAM vội giải thích 5 bức tranh phong thủy gây hại này, tuyệt đối không treo ở phòng ngủ Bán nhà 4 tỷ cho con mua chung cư, mẹ tôi thu mình trong sự xét nét của con rể VPBank có thông báo quan trọng đến khách hàng, chính thức áp dụng từ 1/1/2026 Ngôi sao hàng đầu Nhật Bản bị đứt dây chằng, gần như chắc chắn lỡ World Cup 2026 Thêm vài giọt này, trứng rán nở phồng gấp đôi, xốp mịn, không tanh Loại cây được Singapore đánh giá là “cây được chọn”: Việt Nam trồng từ Bắc tới Nam, đi đâu cũng thấy Phát hiện thêm tin vui cho người yêu thích cà phê Nữ nghệ sĩ hát ‘Dạ cổ hoài lang’ khiến đạo diễn thắng giải Cannes bật khóc Quân đội nhân dân vững bước dưới cờ Đảng quang vinh AI của NVIDIA “xem YouTube” để học chơi điện tử: đã chơi được 1.000 game nhưng vẫn yếu kém ở vài trò Phong thủy hôn nhân và 4 nguyên tắc cần biết để gia đình hạnh phúc trọn vẹn Chấm dứt hợp đồng lao động do người lao động tự ý bỏ việc có phải báo trước không? Sắp hết thời giấu doanh thu bằng ‘ma trận’ tài khoản ngân hàng? Loại cà chua này giúp chống 6 loại ung thư, nhưng ăn sai cách chẳng khác nào “tự hại thân”, thèm mấy cũng nên tránh Ngày mới với tin tức sức khỏe: Cơm nguội có an toàn cho người lớn tuổi? Ấn tượng thiết kế sang, hiện đại của Bệnh viện Bạch Mai, Việt Đức cơ sở 2 NSƯT Chiều Xuân U60 bật khóc vì áp lực, được chồng nhạc sĩ nấu ăn động viên Cử tri Tây Hồ kiến nghị nhiều vấn đề đời sống dân sinh Côn trùng bay nhỏ trong phòng tắm? Mẹo tiêu diệt chỉ với 1 lần xả nước và ngăn mùi hôi hiệu quả Hải Phòng: Ngộ độc tập thể nghi do rượu 25 năm Công ước ILO 182: Việt Nam thúc đẩy chấm dứt lao động trẻ em 5 dấu hiệu cho thấy nhà bạn là đất vàng phong thủy, chớ vội bán kẻo đánh mất tài lộc 4 tác động cải thiện huyết áp bằng cách đi bộ 10-15 phút/ngày 4 dấu hiệu người phúc lớn mạng lớn: Càng già càng giàu có Trứng nên ăn chung với món nào để hấp thu tốt hơn? Thủ tướng Phạm Minh Chính chúc mừng đội tuyển bóng đá nữ Việt Nam đạt thành tích tại SEA Games 33 Nhìn trán đoán vận: Dấu hiệu sớm của người có số làm giàu Bác sĩ cảnh báo: 5 thói quen ‘lành mạnh’ không ngờ âm thầm hại thận Báo chí là “lá chắn nhận thức” trong bảo đảm an ninh, an toàn không gian mạng 4 điều nên tránh khi chọn mặt tiền cửa hàng, để buôn bán thuận lợi, may mắn và tài lộc Bộ trưởng Bộ Công an và Bí thư Thành ủy Hà Nội trải nghiệm các mô hình chuyển đổi số của Công an Thủ đô Phát hiện tài khoản ngân hàng của người đàn ông có nhiều giao dịch nạp, rút tiền “bất thường”, lên đến cả trăm triệu: Công an Cao Bằng vào cuộc xác minh Vì sao kê giường ngủ dưới cửa sổ là cực kỳ xấu? Công ty có được yêu cầu người lao động đặt cọc tiền khi giao kết hợp đồng lao động không? THACO sẽ đầu tư vào Hưng Yên dự án trồng lúa theo mô hình cánh đồng mẫu lớn Một giám đốc nhận 700 triệu đồng từ tài khoản lạ: Công an lập tức vào cuộc xác minh Bế tắc trong chiến lược nhập tịch cầu thủ, Malaysia chuyển hướng đầu tư mạnh cho đào tạo trẻ 5 dấu hiệu của bát hương có lộc, nhà nào có là cực kỳ may mắn Đi chợ về, để nguyên túi nilon chứa thực phẩm vào tủ lạnh, có sao không? Hành động quyết liệt để khoa học công nghệ trở thành nguồn lực mới Công nghệ Trung Quốc thành công “phá vỡ” thế độc quyền trong lĩnh vực lưu trữ, vận chuyển dầu khí Leny Yoro, từ ‘Varane mới’ trở thành mắt xích yếu nhất của hàng thủ MU 2 cây trồng ở đầu ngõ Tiền về, 3 cây trồng sau nhà Trấn Lộc, là cây nào? Miền Trung có thêm bệnh viện đa khoa quốc tế 2.300 tỉ đồng

Sống khi còn có thể


 

blogradio.vn – Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

***

Nam giật mình choàng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương. Trong đầu anh vẫn còn vang vọng giọng nói khàn khàn, mơ hồ của một người đàn ông xa lạ:

“Cậu chỉ còn bảy mươi hai tiếng để sống. Hãy làm những gì cậu chưa từng dám.”

Hình ảnh ấy thoắt ẩn thoắt hiện, như vừa chân thực, vừa phi lý. Nam ngồi thẫn thờ trên giường, đôi tay run run. Anh không phải kẻ mê tín. Cả đời anh vẫn tin mọi thứ phải có lý lẽ, có bằng chứng. Thế nhưng, chẳng hiểu sao, sáng nay, từng tế bào trong cơ thể anh như đang rùng mình trước một điềm báo.

Anh đưa mắt nhìn quanh căn phòng chật hẹp của mình. Vẫn là bốn bức tường cũ kỹ, chiếc bàn bừa bộn giấy tờ làm việc còn dang dở. Mọi thứ chẳng hề thay đổi. Chỉ có trong lòng anh, một nỗi hoang mang kỳ lạ đang cuộn trào.

Nam vớ lấy điện thoại để kiểm tra giờ. Nhưng khi màn hình sáng lên, anh chết lặng. Trên đó, ngay chính giữa, hiện lên một ứng dụng lạ với hình đồng hồ đang đếm ngược: 72:00:00.

Anh cau mày, vuốt sang trái, sang phải, cố tìm cách thoát ra. Nhưng dù thế nào, đồng hồ vẫn lỳ lợm hiện ra ở màn hình chính. Nam thử tắt nguồn. Khi mở lại, ứng dụng vẫn còn đó, con số đã thành 71:54:42.

“Không thể nào… Chẳng lẽ giấc mơ…” – ý nghĩ đó khiến gáy anh tê dại.

Nam bật dậy, soi mình vào gương. Khuôn mặt vẫn thế, chỉ có đôi mắt đỏ ngầu vì mất ngủ. Anh tự trấn an: “Chắc chỉ là ảo giác. Chắc mình stress quá thôi”. Nhưng ngay khi định bỏ mặc tất cả, thì chiếc radio cũ trên bàn bỗng bật ra tiếng bản tin thời sự:

“… trong tháng vừa rồi đã xảy ra 72 vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng trên cả nước… ”

Tim Nam chợt hẫng một nhịp. Anh quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào con số trên điện thoại. Một sự trùng hợp? Hay định mệnh đang thực sự trêu đùa anh?

Cả buổi sáng hôm ấy, Nam lang thang ra ngoài, nhưng đâu đâu cũng thấy con số 72 ám ảnh: biển số xe trước mặt, tấm biển quảng cáo giảm giá 72%, thậm chí cả chiếc đồng hồ treo trong quán cà phê bất ngờ dừng kim lại ở đúng 7 giờ 20 phút.

Anh ngồi lặng, cốc cà phê đen nguội ngắt, bàn tay siết chặt run rẩy. Trong lòng anh, một nỗi sợ nguyên thủy bùng lên: Nếu thật sự mình chỉ còn bảy mươi hai tiếng, mình sẽ làm gì?

Song Khi Con Co The

Câu hỏi ấy cứ luẩn quẩn, đè nặng trong đầu. Và rồi, trong cái khoảnh khắc ngột ngạt ấy, Nam chợt nhận ra: có lẽ, lần đầu tiên trong đời, anh không muốn trốn tránh nữa.

Tiếng tích tắc của đồng hồ đếm ngược trên điện thoại như một gã đeo bám lặng lẽ, cười khẩy sau gáy anh. Mỗi khi nhắm mắt lại, Nam lại mường tượng ra đủ kiểu cái chết: tai nạn, đột quỵ, hay đơn giản là trái tim ngừng đập trong im lặng.

Một thoáng ý nghĩ lóe lên: “Nếu hôm nay là ngày cuối, liệu mình có muốn đến công ty, ngồi sau màn hình máy tính, làm những việc vô nghĩa đến tận hơi thở cuối cùng không?”

Câu trả lời hiện rõ: Không.

Nam mở laptop, gõ một lá đơn xin nghỉ việc. Ngắn gọn, lạnh lùng, không biện minh, không giải thích. Anh bấm gửi, rồi ngả người ra ghế, thở ra một hơi dài. Trong lông ngực anh như vừa trút bỏ được một tảng đá đè nặng nhiều năm.

Cảm giác nhẹ nhõm ấy kỳ lạ đến mức Nam bật cười. “Thì ra cái chết lại có sức mạnh giải phóng đến thế. Nó khiến mình thôi sợ hãi những điều vặt vãnh từng ràng buộc.”

Anh quyết định bước ra đường. Bầu trời hôm đó cao xanh khác thường, hay chính là lần đầu tiên anh chịu ngẩng đầu lên nhìn?

Nam rẽ vào một quán ăn vỉa hè, gọi một đĩa bún đậu mắm tôm – món anh từng né tránh vì ghét mùi nồng. Lần đầu tiên nếm thử, vị mặn chát, nồng nồng làm anh nhăn mặt, nhưng cũng khiến anh bật cười một cách ngốc nghếch. “Đúng là kinh khủng thật. Nhưng ít ra, mình đã thử.”

Chiều, anh thuê một phòng karaoke, chỉ một mình. Anh gào lên những bài hát chưa bao giờ dám hát nơi đông người, tiếng hát khàn đặc nhưng giải tỏa đến tận ruột gan.

Đêm xuống, Nam lang thang khắp phố phường. Ánh đèn vàng trải dài trên con đường quen mà lạ. Anh ngồi ở ghế đá công viên, nhìn những đôi tình nhân đi qua, nghe tiếng trẻ con cười đùa. Một cảm giác man mác dâng lên trong lòng: vừa tiếc nuối, vừa an nhiên.

Khi điện thoại nhấp nháy con số 47:50:09, Nam khẽ mỉm cười. Ngày đầu tiên qua đi, và lần đầu tiên trong nhiều năm, anh cảm thấy mình đã sống đúng nghĩa.

Nam tỉnh giấc sau một giấc ngủ chập chờn. Điện thoại trên bàn vẫn sáng lên với dòng chữ lạnh lùng: 41:12:03. Con số cứ rút dần, cắt từng mảnh thời gian khỏi đời anh. Nếu hôm qua là ngày của sự buông bỏ, thì hôm nay, trong lòng Nam vang lên một tiếng thì thầm: “Mày còn điều gì chưa làm?”

Và anh biết ngay câu trả lời: Lan.

Cô gái anh đã thầm yêu suốt ba năm trời. Người đồng nghiệp cũ, với nụ cười hiền lành, đôi mắt lúc nào cũng ấm áp. Anh từng bao lần định mở lời, nhưng rồi lại tự thu mình, nghĩ rằng: “Mình chẳng có gì để cô ấy chú ý”. Và thế là hết ngày này qua ngày khác, tình cảm ấy bị chôn sâu trong im lặng.

Nhưng bây giờ, khi cái chết lơ lửng trước mặt, nỗi sợ bị từ chối bỗng trở nên… quá nhỏ bé.

Nam đứng trước cửa nhà Lan, bàn tay ướt mồ hôi. Tim anh đập thình thịch như muốn vỡ tung. Anh tự nhủ: “Cùng lắm thì bị cười vào mặt thôi. Nhưng ít ra, mình đã nói.”

Cánh cửa mở ra. Lan ngạc nhiên khi thấy anh.

– Nam? Anh… tìm em có chuyện gì vậy?

Trong khoảnh khắc ấy, bao nhiêu câu chữ soạn sẵn đều tan biến. Nam hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt cô:

– Anh… thích em. Thực ra, anh đã thích em rất lâu rồi. Chỉ là… chưa bao giờ dám nói.

Không gian như lặng đi. Lan thoáng sững sờ, rồi bật cười khẽ, một nụ cười vừa ngại ngùng, vừa ấm áp.

– Anh… giờ mới chịu nói à? Em cũng chờ câu này lâu rồi đấy.

Nam chết lặng. Trái tim anh như muốn vỡ òa. Trong tích tắc, anh ước gì đồng hồ đếm ngược kia biến mất, để thời gian ngừng lại mãi mãi trong khoảnh khắc này.

Buổi chiều hôm đó, họ ngồi bên nhau trong một quán nhỏ, nói chuyện như thể không còn gì phải giấu giếm. Nam cảm thấy như mình đã sống trọn một đời chỉ trong vài giờ ngắn ngủi.

Tối đến, Nam gọi cho mẹ. Giọng bà run run trong điện thoại khi nghe anh nói:

– Mẹ ơi, con thương mẹ nhiều lắm. Con xin lỗi vì trước giờ ít khi nói ra.

Ở đầu dây bên kia, có tiếng thở dài, nghẹn ngào:

– Con trai mẹ… mẹ biết chứ. Mẹ cũng thương con.

Nam đặt máy xuống, lặng im thật lâu. Lần đầu tiên trong nhiều năm, anh thấy lòng mình nhẹ nhõm đến vậy. Nếu ngày mai phải chết thật, thì hôm nay, anh đã không còn gì hối tiếc.

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Song Khi Con Co The (2)

Sáng thức dậy, Nam mở mắt trong một không gian yên tĩnh đến lạ. Căn phòng như nhỏ lại, ánh sáng mảnh mai xuyên qua rèm vẽ lên những vệt sáng trên sàn gỗ. Trên màn hình, con số như một định luật lạnh lùng: 18:43:12. Mười tám tiếng bốn mươi ba phút. Không còn chỗ cho lời lảng tránh nào nữa – mọi thứ đều cô đọng lại trong những giờ phút này.

Không còn vội vàng nữa. Nam rửa mặt chậm rãi, cảm nhận từng giọt nước lạnh rơi trên da. Mỗi hành động nhỏ đều mang ý nghĩa: kéo cúc áo, buộc dây giày, pha cà phê. Cảm giác của anh giờ đây giống như người vừa đi qua sa mạc, cuối cùng phát hiện ra một miệng nước – tỉ mỉ nếm từng ngụm vì sợ để phí một giọt.

Anh ngồi xuống bàn, mở một quyển sổ cũ – thứ mà từ lâu anh nghĩ mình sẽ không có thì giờ để viết. Bút chạm lên giấy, những chữ đầu tiên run run: “Nếu thực sự đây là những giờ cuối, xin hãy để con viết lại… ”. Anh không cố gắng làm nên một câu chuyện hoành tráng; anh chỉ muốn chạm tới những điều chân thật nhất: lời xin lỗi, những điều chưa nói, những điều đã bỏ qua, những ước muốn giản đơn.

Nam viết về mẹ – về tiếng gọi của bà trong bếp khi anh còn nhỏ, về gương mặt nhăn nheo nhưng kiên cường. Anh viết về những ngày anh làm việc quên ăn, về những lần anh lơ là những buổi họp lớp mẹ mong chờ. Anh viết về Lan, nụ cười của cô, cái cách cô lắng nghe những chuyện vụn vặt của anh mà không phán xét. Chữ chạy trên trang như những nhịp thở, đều đặn và chân thành.

Giữa lúc viết, anh đứng dậy, bước lên ban công. Gió nhè nhẹ, mang theo mùi ẩm của đất và xe. Dưới kia, phố vẫn chảy – người qua kẻ lại, cuộc sống vẫn tiếp tục, vô tư, không biết rằng có một con số đang chạy đếm ngược ở đâu đó. Nam nhắm mắt, để những âm thanh kia chảy qua như bản nhạc nền cho khoảnh khắc này.

Anh nghĩ đến những thứ vụn vặt từng làm anh bận lòng: thành tích, vị trí, lời người khác nói. Tất cả bỗng giống như lớp sương mỏng, tan đi khi gặp ánh nắng. Nam thấy mình không oán trách ai, cũng không đau đớn vì đã sống như thế. Chỉ có một sự tiếc nuối dịu dàng: tiếc vì đã đợi quá lâu mới nói ra, tiếc vì đã để nhiều ngày trôi qua mà không sống trọn.

Thời gian rút dần, con số trên màn hình giảm từng phút, từng giây. Anh gọi lại vài người thân – không phải để giải thích, mà chỉ để nghe những giọng nói thân thiết. Tiếng cười, tiếng thở dài, lời chúc bình an – mọi thứ như viên đá ghép lại thành bức tường ấm áp quanh anh.

Khi đồng hồ chỉ còn 03:12:08, Nam chuẩn bị một bữa ăn nhẹ. Anh không cần gì cao sang: một đĩa cơm rang, hai quả trứng, cốc trà nóng. Anh ăn chậm, như thể khắc từng hương vị vào ký ức. Mỗi miếng cơm, mỗi hơi thở đều là một tuyên bố: Tôi đã từng ở đây. Tôi đã từng nếm. Tôi đã từng yêu.

Đêm dần buông, và đến giờ phút cuối cùng, Nam không tìm đến sợ hãi, mà tìm đến sự im lặng. Anh bật một bản nhạc không lời, cũ kỹ, như khung nền cho tâm trạng. Ngồi trên sàn nhà, dựa vào tường, anh kéo chiếc chăn mỏng lên vai, nhìn màn hình. 00:02:17. Hai phút mười bảy giây.

Thời gian co gọn lại. Mọi suy nghĩ như lắng đọng, trở về những điều cần thiết nhất: mặt mẹ, nụ cười Lan, những lời chưa kịp nói với bạn bè. Anh không cố gắng phủ nhận. Anh không cầu xin. Một cảm giác bình thản – có lẽ là chấp thuận – tràn vào người. Nam nghĩ đến cái chết như nghĩ đến một cánh cửa, và anh bước tới mà không ngoảnh lại.

Khi đồng hồ rơi vào 00:00:03, trái tim anh đập đều – không gấp, không rụt. Anh nhắm mắt, như người đọc xong một chương sách lâu đời, chờ đón dòng cuối cùng.

Và rồi – một tiếng chuông thoảng vang.

Nam bật dậy trong giật mình, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ánh sáng buổi sáng đổ vào phòng qua khe rèm. Trên màn hình điện thoại, không có đồng hồ lạ nào, chỉ là thông báo tin nhắn và một cuộc gọi nhỡ từ mẹ. Nam loạng choạng ngồi dậy, tay vẫn còn lạnh. Anh nhìn quanh, nửa tin nửa ngờ: liệu mình vừa mới rời khỏi nơi nào đó rất thật?

Trong lồng ngực, một thứ gì đó đã thay đổi. Dù đã tỉnh, dù biết vừa hoàn toàn tỉnh mộng, anh không thể nào quay về con người của trước kia. Một cảm giác mới mẻ, như cái cây đón mưa sau hạn hán – thức tỉnh và căng tràn.

Tiếng chuông báo thức vẫn vang đều đặn, như kéo Nam ra khỏi một cõi mờ ảo. Anh ngồi lặng, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại sáng trắng. Không còn đồng hồ đếm ngược nào, không còn ứng dụng kỳ lạ nào. Chỉ có một buổi sáng bình thường, giản dị như bao buổi sáng khác.

Thế nhưng, Nam biết – anh đã không còn là người cũ nữa.

Anh bước xuống giường, đôi chân vẫn run run, nhưng trong lòng lại dấy lên một nguồn sinh lực lạ thường. Căn phòng vẫn cũ kỹ, tường vẫn loang lổ những vết ố, nhưng ánh sáng buổi sớm nay dường như trong trẻo hơn, rõ nét hơn. Mọi thứ trở nên đáng quý, ngay cả tiếng xe máy ồn ào ngoài phố cũng làm anh thấy ấm áp.

Nam rót cho mình một cốc nước. Ngụm nước mát chảy qua cổ họng, tưởng như là lần đầu tiên trong đời anh biết uống một cách thật sự. Anh bất giác cười, một nụ cười nhẹ nhõm nhưng cũng chan chứa quyết tâm.

“Ba ngày trong mơ… đã cho mình thấy tất cả. Mình đã dám buông bỏ, dám tỏ tình, dám nói lời thương yêu. Và mình hiểu… đâu cần phải chờ đến lúc cái chết gõ cửa mới làm những điều đó.”

Nam mở tủ, lấy ra chiếc áo sơ mi đã lâu không mặc. Anh đứng trước gương, chỉnh lại cổ áo. Hình ảnh phản chiếu là một gương mặt quen mà lạ: vẫn là Nam, nhưng đôi mắt không còn cúi xuống né tránh, mà sáng lên một ánh nhìn thẳng thắn.

Điện thoại rung khẽ. Một tin nhắn từ Lan: “Sáng nay anh rảnh không? Em muốn gặp anh, uống cà phê.”

Nam nhìn tin nhắn ấy rất lâu, đôi môi khẽ cong lên. Nếu là trước kia, có lẽ anh sẽ ngập ngừng, so đo, rồi lặng lẽ cất điện thoại đi. Nhưng bây giờ, anh bấm ngay: “Anh sẽ đến.”

Ngoài trời, nắng ban mai tràn xuống phố, ấm áp mà rực rỡ. Nam hít một hơi thật sâu, ngực căng tràn như muốn ôm cả bầu trời. Anh bước ra cửa, cánh cửa khép lại sau lưng với tiếng kêu khe khẽ – nhẹ mà dứt khoát, như dấu chấm hết cho một đời sống trì hoãn.

“Cuộc đời là hữu hạn. Nhưng chính vì thế, mình càng phải sống trọn từng khoảnh khắc. Ngay bây giờ.”

Nam mỉm cười, sải bước về phía ánh nắng đang chờ.

© Hoàng Sâm – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Thật May, Em Quay Lại Vẫn Kịp Nhìn Thấy Anh | Radio Tâm Sự

 


Để lại một bình luận