Tâm tư của một người thứ ba


blogradio.vn – Tôi không chọn yêu anh. Tôi chỉ đã yêu. Một cách dại dột, bản năng, và hoàn toàn không đúng lúc.

***

Tôi đã từng nghĩ: chỉ cần yêu một người bằng tất cả sự chân thành, thì tình yêu đó sẽ xứng đáng được trân trọng.

Tôi đã từng nghĩ vậy – cho đến khi mình trở thành “người thứ ba”.

Cái danh xưng ấy giống như một chiếc án treo, vừa nặng nề vừa vô hình, nhưng lại đủ sức khiến một người đàn bà như tôi – dù có sống tử tế, có âm thầm lặng lẽ đến đâu – cũng bị đưa ra trước tòa án dư luận, nơi mà không ai cần nghe bạn kể câu chuyện của mình. Chỉ cần bạn sai vị trí, thì mọi cảm xúc đều trở thành tội lỗi.

Người thứ ba – trong mắt xã hội, là kẻ cướp. Cướp chồng, cướp cha của những đứa trẻ, cướp đi sự yên ổn của một gia đình khác. Nhưng mấy ai từng dừng lại và tự hỏi: liệu có ai tỉnh táo mà chọn bước vào một tình yêu không có tương lai? Liệu có ai chủ động chọn con đường chỉ toàn bóng tối và tổn thương cho chính mình?

Tôi không chọn yêu anh. Tôi chỉ đã yêu. Một cách dại dột, bản năng, và hoàn toàn không đúng lúc.

Anh đến như một khoảng sáng giữa chuỗi ngày tôi đang sống vật vờ trong cô đơn và trống rỗng. Sự quan tâm của anh, sự dịu dàng, những lần lắng nghe không vội vàng như bao người đàn ông khác… tất cả khiến tôi nhầm tưởng rằng tình yêu không nhất thiết phải có một điểm bắt đầu trong sạch, miễn là nó chân thành.

Nhưng tôi đã lầm.

Tam Tu Cua Mot Nguoi Thu Ba

Xã hội này không bao giờ nhìn vào trái tim bạn. Họ nhìn vào danh phận. Họ nhìn vào tờ giấy hôn thú và những đứa trẻ. Họ định nghĩa đạo đức dựa trên hình thức, chứ không dựa vào những gì thật sự diễn ra giữa hai con người.

Tôi không phủ nhận nỗi đau mà người vợ của anh phải gánh chịu. Tôi cũng chưa từng ảo tưởng rằng mình là nạn nhân duy nhất trong câu chuyện này. Nhưng tôi cũng không thể chối bỏ rằng, tôi đã từng khóc đến kiệt sức vì biết mình sẽ chẳng bao giờ được bước cạnh anh như một người bình thường. Tôi giấu tình yêu mình như một điều gì đó xấu xa, dù chưa từng cố ý làm tổn thương ai.

Tôi đã sống giữa hai bức tường định kiến: từ xã hội – nơi tất cả những người phụ nữ “chen chân” đều bị coi là trơ trẽn, ích kỷ, không có lòng tự trọng; và từ chính bản thân mình – nơi tôi không ngừng tự vấn: “Mình có phải là người xấu không?”

Có lẽ, không gì đau hơn việc yêu một người mà bạn không được phép yêu. Không gì cô đơn hơn việc biết rằng dù có ở bên cạnh, bạn cũng chỉ là một kẻ ngoài lề – lặng lẽ nhìn người đó quay về với cuộc sống vốn dĩ không có chỗ cho mình.

Tôi không viết ra những điều này để được thương hại. Tôi càng không mong được bênh vực.

Tôi chỉ mong rằng, khi nhắc đến “người thứ ba”, hãy nhớ rằng đó cũng là một con người. Cũng có những đêm mất ngủ. Cũng biết xấu hổ, biết dằn vặt, biết đau. Không phải ai bước vào tình yêu sai cũng là kẻ ác. Có người chỉ là vì quá thiếu thốn yêu thương, quá khát khao được nhìn thấy, được chạm vào một điều gì đó giống như hạnh phúc – dù chỉ là trong chốc lát.

Tôi đã sai. Nhưng tôi không vô cảm. Tôi không hề tự hào, nhưng tôi cũng không muốn gắn mãi tội danh lên một điều mà tôi từng nghĩ là tình yêu.

Có lẽ, bài học lớn nhất mà tôi học được không phải là “đừng yêu người có gia đình”, mà là: đôi khi, yêu một người không sai… nhưng cách chúng ta yêu mới là thứ làm ta trở nên tồi tệ.

Tôi sẽ đi. Lặng lẽ. Như cách tôi đã đến. Nhưng tôi sẽ không xóa tình yêu này khỏi ký ức. Vì trong mọi nỗi đau, tôi vẫn tin mình đã từng yêu – chứ không phải là cướp.

© Hoàng Sâm – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Nợ Nhau Lời Tạm Biệt | Radio Tâm Sự


Để lại một bình luận