Vợ chồng tôi kết hôn được 12 năm. Chồng tôi làm chủ một doanh nghiệp. Nếu không có cuộc gọi từ cô thư ký của chồng, chắc chắn tôi sẽ vẫn tin rằng cuộc hôn nhân của mình êm đềm và hạnh phúc.

Hôm cuối tuần, thư ký của chồng gọi cho tôi với giọng vừa dè dặt, vừa có chút ngập ngừng: Chị ơi, năm nay sếp không đặt bánh trung thu của thương hiệu lớn như mọi năm nữa đâu ạ. Anh ấy bảo đặt của một quán bánh mới mở. Em chỉ báo để chị nắm thôi.

Thoạt nghe, tôi chẳng thấy có gì bất thường. Nhưng khi gác máy, tim tôi lại nhói lên một nhịp. Chồng tôi là giám đốc một công ty có tiếng, năm nào cũng đặt bánh từ các thương hiệu nổi tiếng để tặng đối tác, nhân viên. Thế mà năm nay lại chuyển sang một tiệm nhỏ lẻ mới mở? Điều gì khiến anh thay đổi? Càng nghĩ, tôi càng thấy lạ. Trực giác đàn bà mách bảo tôi: phía sau chuyện đổi quán bánh này hẳn còn điều gì khuất tất. Tôi bắt đầu âm thầm tìm hiểu.

Tặng bánh Trung thu cho đối tác tôi phát hiện bí mật động trời của chồng
Ảnh minh họa.

Qua vài người bạn và một chút khéo léo, tôi biết tiệm bánh ấy mới mở chưa đầy nửa năm, nằm trên một con phố nhỏ. Chủ quán là một phụ nữ ngoài 30, dáng người mảnh mai, khuôn mặt trẻ trung, mái tóc dài uốn sóng, nụ cười rạng rỡ. Nhìn ảnh trên fanpage của cô ta, tim tôi bỗng run lên, cảm giác khó chịu ập đến. Tôi không thể lý giải tại sao, nhưng trong lòng dậy sóng một linh cảm chẳng lành.

Đêm đó, khi chồng ngủ, tôi lén mở điện thoại anh. Trong danh bạ hiện ra một cái tên lạ: “B”. Tim tôi đập thình thịch khi mở những dòng tin nhắn: “Anh hôm nay có ghé không?”; “Bánh em làm riêng cho anh đấy, nhớ thử nhé.”; “Em nhớ anh…” Tôi chết lặng. Không cần thêm bằng chứng nào nữa, tôi cũng hiểu: người phụ nữ kia chính là nhân tình của chồng tôi.

Suốt mấy ngày sau đó, tôi sống trong đau đớn, uất nghẹn. Nhìn chồng vui vẻ đi làm, thậm chí còn mang về cho tôi một hộp bánh mẫu khen ngon ngọt, tôi cảm giác như bị đâm một nhát dao ngay trước ngực. Người đàn ông từng thề non hẹn biển với tôi, nay lại phản bội, lừa dối, chọn cách gửi gắm tình cảm qua những chiếc bánh trung thu tưởng chừng ngọt ngào. Tôi quyết định không im lặng. Tôi thuê một dịch vụ thám tử. Chỉ sau một tuần, họ đưa cho tôi những bức ảnh chồng tôi tay trong tay với cô chủ quán bánh. Hai người đi ăn tối, đưa nhau về cửa hàng lúc nửa đêm, thậm chí có hôm anh còn ở lại đến sáng. Nhìn những tấm hình ấy tôi vừa đau, vừa tức, vừa tủi nhục.

Một buổi tối, sau khi con đã ngủ tôi gọi chồng lại. Tôi bình tĩnh đến lạ, đặt trước mặt anh xấp ảnh và cả những tin nhắn tôi đã lưu. “Đây là lý do anh bỏ mấy thương hiệu lớn để đặt bánh ở cái quán nhỏ kia?” – Tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Anh tái mét, lắp bắp: “Em… em nghe anh giải thích… Anh chỉ qua lại một chút thôi. Anh không có ý định bỏ vợ bỏ con…”

Tôi bật cười chua chát. Hóa ra trong mắt anh, tôi và con chỉ là cái bến an toàn để anh quay về sau những cuộc vui với người đàn bà khác. Anh có thể coi phản bội là qua lại chút thôi, nhưng với tôi, nó là vết cắt chí mạng vào trái tim và niềm tin. Tôi đã khóc rất nhiều đêm. Nhưng sau tất cả, tôi hiểu mình phải tỉnh táo. Tôi không thể để bản thân mãi chìm trong đau khổ. Tôi nói thẳng với anh: Hoặc anh chấm dứt ngay lập tức, cắt đứt hoàn toàn với cô ta. Hoặc chúng ta ly hôn. Tôi không sống chung với sự phản bội.

Anh im lặng thật lâu rồi gật đầu. Nhưng tôi biết, tha thứ không đồng nghĩa với quên lãng. Niềm tin một khi đã nứt vỡ thì không thể lành lặn như xưa. Tôi còn con, còn gia đình, tôi phải cân nhắc. Tôi có thể bao dung, nhưng sự bao dung ấy có giới hạn.

Câu chuyện này bắt đầu từ những hộp bánh trung thu tưởng chừng vô hại, nhưng lại hé lộ một sự thật phũ phàng. Tôi nhận ra, trong hôn nhân, đôi khi những chi tiết nhỏ nhất lại là dấu hiệu cho thấy một cơn bão đang đến gần. Người vợ nếu không lắng nghe trực giác, có khi sẽ chẳng bao giờ biết được sự thật ẩn giấu sau nụ cười, sau những món quà tưởng chừng ngọt ngào.

Tôi vẫn chưa biết mình có thể tha thứ hoàn toàn cho chồng hay không. Nhưng một điều chắc chắn tôi sẽ không còn ngây thơ như trước. Tôi đã học được rằng, đôi khi để bảo vệ gia đình, để giữ lấy phẩm giá của chính mình, người phụ nữ buộc phải mạnh mẽ đối diện với sự thậ, dù nó có đắng cay đến đâu.

5 năm sau ly hôn, tôi quay về để “trả đũa” người vợ phản bội nhưng cái kết lại khiến tôi quỵ ngãTháng trước, trong một chuyến công tác ngang qua thị xã cũ, tôi quyết định rẽ vào. Tôi tìm đến ngôi nhà của mẹ vợ cũ nhưng căn nhà đã hoang lạnh, đóng cửa phủ bụi.

Theo Thương Trường