Tháng 3 xa em…


blogradio.vn – Họ cùng nhau đi dạo trên những con phố quen thuộc, cùng nhau ăn những món ăn yêu thích, cùng nhau ngắm nhìn những bông hoa anh đào đầu mùa. Nhưng dù cố gắng thế nào, họ cũng không thể xua tan được nỗi buồn chia ly.

***

Đầu tháng ba, Tokyo bắt đầu khoác lên mình tấm áo hồng phơn phớt của mùa hoa anh đào. Dưới tán cây anh đào mới chớm nở ở công viên Ueno, anh và cô ngồi cạnh nhau, im lặng. Anh nhìn xa xăm về phía chân trời, nơi có những tòa nhà cao tầng chọc trời. Cô khẽ nắm chặt bàn tay anh, cố gắng níu giữ chút hơi ấm cuối cùng.

Gần hai năm yêu nhau ở đất nước mặt trời mọc, họ đã cùng nhau trải qua biết bao kỷ niệm đẹp. Họ cùng nhau đi dạo trên những con phố quen thuộc ở Shinjuku, cùng nhau ăn ramen ở những quán nhỏ ven đường, cùng nhau ngắm nhìn những bông hoa anh đào nở rộ ở công viên Inokashira. Họ cùng nhau khám phá những ngôi đền cổ kính ở Kyoto, cùng nhau ngắm nhìn núi Phú Sĩ hùng vĩ từ hồ Kawaguchiko, cùng nhau tham gia những lễ hội truyền thống ở Asakusa. Họ cùng nhau chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn, những ước mơ, hoài bão.

Nhưng giờ đây, khi anh tốt nghiệp, cũng là lúc họ phải đối mặt với một thử thách lớn lao. Anh quyết định trở về Việt Nam, nơi có mẹ già đang mong ngóng. Cô, với công việc ổn định ở Nhật, không thể cùng anh về.

“Em xin lỗi,” cô khẽ nói, giọng nghẹn ngào. “Em không thể bỏ lại tất cả để theo anh về.”

Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy yêu thương và tiếc nuối. “Anh hiểu. Anh cũng không muốn rời xa em. Nhưng anh không thể bỏ mặc mẹ một mình.”

Những ngày sau đó, họ cố gắng tận hưởng từng khoảnh khắc bên nhau. Họ cùng nhau đi dạo trên những con phố quen thuộc, cùng nhau ăn những món ăn yêu thích, cùng nhau ngắm nhìn những bông hoa anh đào đầu mùa. Nhưng dù cố gắng thế nào, họ cũng không thể xua tan được nỗi buồn chia ly.

Ngày anh lên máy bay, trời trong xanh, nắng nhẹ nhàng. Cô đứng ở sân bay Narita, nhìn theo bóng dáng anh khuất dần sau cánh cửa, nước mắt lăn dài trên má. Cô biết, từ giờ trở đi, họ sẽ phải đối mặt với khoảng cách, với những đêm đông cô đơn, với những hiểu lầm không thể tránh khỏi.

Thời gian trôi qua, họ vẫn giữ liên lạc với nhau, nhưng những cuộc trò chuyện ngày càng thưa thớt. Khoảng cách địa lý và thời gian đã dần tạo ra một bức tường vô hình giữa họ. Những đêm đông lạnh giá, cô cảm thấy cô đơn và lạc lõng…

Ở Việt Nam, anh lao vào công việc mới, những dự án nối tiếp nhau cuốn anh đi. Chênh lệch múi giờ, công việc bận rộn khiến sự quan tâm dành cho cô thưa dần. Anh vẫn yêu cô, nhưng đôi khi, anh cũng cảm thấy bất lực trước khoảng cách và thời gian.

Cô tủi thân, cô đơn, và rồi, một ngày, cô gặp một người đàn ông khác. Anh ta quan tâm đến cô, lắng nghe cô, và mang đến cho cô cảm giác an toàn. Cô bắt đầu rung động.

Một năm sau, cô và anh gặp lại nhau ở Tokyo. Họ cùng nhau đi dạo trên những con phố quen thuộc, cùng nhau ăn những món ăn yêu thích, cùng nhau ngắm nhìn những bông hoa anh đào đầu mùa. Cảnh vật vẫn vậy, con người vẫn vậy, chỉ là cảm xúc đã không còn như xưa.

“Em xin lỗi,” cô nói, giọng run run. “Em đã rung động với người khác.”

Anh nhìn cô, ánh mắt đượm buồn. “Anh hiểu.”

Họ im lặng một lúc, rồi anh nói: “Em vẫn còn yêu anh, phải không?”

Cô gật đầu, nước mắt rơi lã chã. “Em vẫn yêu anh. Chỉ là, chúng ta không thể đi cùng nhau được nữa.”

Cô vẫn yêu anh, nhưng tình yêu ấy đã bị thời gian và khoảng cách làm cho phai nhạt. Họ chia tay nhau trong tiếc nuối.

Họ đứng đó, dưới tán cây anh đào, nhìn những cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống. Tokyo vẫn ồn ào, náo nhiệt, nhưng trong lòng họ, một khoảng lặng mênh mang.

“Mong rằng anh sẽ bình yên,” cô nói, giọng khẽ như tiếng gió.

“Em cũng vậy,” anh đáp, ánh mắt nhìn xa xăm.

Họ bước đi, mỗi người một hướng, mang theo những kỷ niệm đẹp và những nuối tiếc không thể xóa nhòa. Tuổi trẻ vẫn thế, vẫn đầy những ước mơ, hoài bão, và cả những nỗi buồn . Nhưng họ tin rằng, thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, và ai rồi cũng sẽ tìm được bình yên cho riêng mình.

© Nguyễn Quang Tuyến – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Anh, Người Ấy Và Em – Phần 1 | Blog Radio