Thằng Út


blogradio.vn – Việc gì tui ra đi biểu nó ở nhà làm, thì tới lúc tui về nó cũng “con quên” hoặc “con định chặp nữa” không thì “để đó đi về con làm ai biểu má”. Anh chị nó điện về nhắc nhở thì nó “dạ…dạ…dạ…” rồi hôm sau cũng y như không.

***

Thằng Út được mẹ và anh chị thương từ nhỏ. Sau khi ba mất, mẹ càng thương hơn. Nhưng nó thật khác. Khác xa với mong đợi của mẹ. Thế giới của nó lúc nào cũng khó hiểu, nhất là với người mẹ lam lũ một đời, lại nóng nảy, vụng ăn nói, thiếu tâm lí. Tương lai sẽ thế nào? Nỗi đau trong lòng mẹ có làm lay động được con cái? Những mong đợi của mẹ có phải là quá lớn lao chăng?

Tui về tới nhà lúc trời đã tối. Móc cái điện thoại trong túi quần ra dòm thấy đã 6 giờ 40 phút. Tính ra hôm nay tui về muộn hơn hôm qua 20 phút. Nhà tối thui. Cửa khóa. Hè sân chưa có dấu hiệu được quét dọn. Tui mệt càng thêm mệt. Mở cửa vô nhà mới thấy mấy cái chén hai mẹ con ăn trưa chưa rửa, cơm nước chưa bắc, bình thủy không có miếng nước sôi. Tui tức sôi máu. Nghĩ tới thằng con Út nước mắt chỉ chực trào ra. “Thằng toi, về nhà chết với tao. Suốt ngày ở ngoài đường.”

Ông chồng tui mất ngoài khơi xa năm thằng Út lớp 8. Lần đó gần 20 ngày đằng đẵng tui mới tìm được xác ổng tuốt ngoài Bắc. Người tui cũng không khác gì một cái xác chết. Ngày ra thăm mộ ổng tui hứa sẽ ráng cho con cái học tới nơi tới chốn. Cũng đỡ, con gái đầu nhà tui khi ấy đã tốt nghiệp đi làm. Có điều, ngành của nó khó ổn định. Mỗi lần gọi hỏi thăm, nó cứ làm ngày làm đêm, thấy thương! Thằng thứ hai đang học 12. Nó học giỏi tui cũng mừng. Ba năm nay đi đại học, nó hiểu chuyện, thương mẹ, nên hai chị em luôn cố gắng đùm bọc nhau, phụ đỡ cho tui. Chúng nó luôn là niềm tự hào của tui khi đối mặt với đời.

Nhà chỉ còn tui với thằng Út. Thằng Út là đứa con vỡ kế hoạch của hai vợ chồng tui. Hồi nhỏ nó hoạt bát, lanh lợi. Từ lúc tập nói “ba – má”, cái miệng ngọt lựt của nó theo tui đi suốt những ngày nắng mưa chua chát, nhất là những tháng năm ba nó đi xa. Chòm xóm khen nó càng lớn càng đẹp trai, hiền lành, ai nói gì cũng cười. Là út át trong nhà nên tui có phần chiều chuộng nó. Mấy năm anh chị còn ở nhà nó cũng được thương, ít động tay động chân. Tui thì nghĩ có mấy chuyện cỏn con quét nhà, rửa chén, nấu cơm, mình làm loáng là xong sai con làm gì. Nó làm không xong thì mình cũng phải làm lại, vậy còn mệt hơn. Với lại con học hành mệt mỏi, căng thẳng mình còn sai biểu làm gì. Cho đến bây giờ, khi nhà còn có mỗi mình tui luần quần với đồng bãi mà nó thì đã là thanh niên trung học.

Thang Ut

Việc gì tui ra đi biểu nó ở nhà làm, thì tới lúc tui về nó cũng “con quên” hoặc “con định chặp nữa” không thì “để đó đi về con làm ai biểu má”. Anh chị nó điện về nhắc nhở thì nó “dạ…dạ…dạ…” rồi hôm sau cũng y như không. Có bữa nhờ dì nó bảo ban giùm – em gái tui là cô giáo dạy nó lớp 9 – thì dì nó bảo “thằng này hết cách, chẳng biết giống ai”. Lần đó gần thi chuyển cấp dì nó còn phát điên vì mấy ngày liền không thấy nó lên nhà dì làm bài, nhắn tin gọi điện nó không trả lời, vô nhà không thấy. Đợt đó tui về hết phỉnh dỗ rồi làm hung làm dữ nó mới chịu đi lại.

Cơm nước, tắm rửa xong cũng hơn 7 giờ 30 tối mà tui cũng chưa thấy thằng Út về. Tui sốt ruột lắm. Giờ trên ti vi, người ta loan tin bắt cóc tùm lum, buôn bán nội tạng, tui nghĩ tới thấy sợ. Với lại chuyện xe cộ bất thường không biết đâu mà lần. Bình thường có ra trường bình dân đá banh thì cũng 7 giờ là nó có mặt ở nhà. Tui quên cả ăn. Định ra dắt xe đi kiếm nó, thì thấy nó tạt xe vào nhà cái ào.

– Mày đi đâu bây giờ mới về?

– Con đi có việc.

– Việc gì? Mày thì làm công to chiện lớn gì cho ai. Má đi làm cực khổ, đổ mồ hôi sôi con mắt nuôi mày ăn học, mà có cái chén, biểu mày rửa mày không rửa, cái nhà biểu mày quét mày không quét, quần áo mày cũng không biết giặt, để thâm kim hết trơn hết trọi. Không một bữa nào mà mày không để tới tay má. Sao mày hư sự quá dẫy?

– Sao má nói hoài chuyện đó dễ? Ngày nào má cũng nói bấy nhiêu đó, má hông thấy ngán hả? Ai biểu má làm, má để đó thử có ai làm hông? Còn chuyện ăn học của tui, đó là trách nhiệm của má. Nếu cần thì tui không học nữa, tui đi làm tui sống, tui không cần má lo.

– Mày nói với tao dẫy hả? Mất dạy! Cho mày ăn học để mày nói chiện với má mày dẫy phải hông? Uổng cơm uổng tiền tao quá! Mày coi thử bạn bè mày, có ai trong hoàn cảnh như mày mà sung sướng được như mày hông? Hôm trước hái ớt, khát nước cháy cổ, biểu mày đem cho tao miếng nước mà đợi mấy tiếng đồng hồ mày mới mang lên. Chủ nhật mày rảnh ở nhà bấm điện thoại, biểu mày đi hái ớt với tao mày kêu mày không đi, rồi nói gì nói mày cũng cứ lịt lịt cái mặt xuống. Dẫy á, mà có khi nào mày xin tiền này tiền nọ, tao không cho hông? Có bữa tao về nhà đói lả còn phải đi cơm nước cho mày. Đáng lẽ ra mày phải biết nghĩ cho tao chứ! Từ ngày ba mày nằm xuống, mày cứ báo tao, báo anh chị mày. Mày suy nghĩ cái gì trong đầu dễ chớ? Mày thấy tao đau ốm mà không dám đi khám bịnh hông?

– Ai không cho má đi?

– Ai không cho tao đi! Là tao dành dụm tiền lo cho mày ăn học, cho mày bằng bạn bằng bè. Mày muốn điện thoại tao cũng phải góp cho mày điện thoại. Mày muốn xe cúp mới, tao cũng góp cho mày xe mới để đi học. Tới giờ vẫn còn chưa xong nợ người ta. Mày nghĩ tao làm dẫy cho ai?

– Sao má hay kể lể quá! Má tiếc thì má bán đi! Tui có nói gì hông.

– Còn đứng đó cãi. Mày nói nữa tao xáng cho cái chổi bây giờ.

– Thì má xáng đi!

Cơn giận như tức nước vỡ bờ, tui quơ cái cây hay khèo chốt cửa, thẳng tay quất luôn cho thằng Út mấy cái “Lỳ lợm!” Thằng Út trân gân trân cốt, không khóc, nghiến răng keng két. Đợi tui thả cái cây là nó chạy vô phòng chốt cửa. Đến nửa đêm rồi vẫn không nghe động tĩnh gì.

Cơn giận đi qua tui cũng thấy chột dạ, lại sợ con đói mai lấy sức đâu mà đi học, mới tới trước cửa sẵng giọng:

– Ra ăn cơm thằng toi bà!

Nhưng vẫn không thấy đáp lại. Tôi gõ cửa:

– Ra ăn cơm! Định nhịn cho đau bao tử hả?

Cũng không có tiếng gì.

– Út, mở cửa kể! Mày ở luôn trong đó đừng ra nghen!

Im lặng.

– Út, mày làm gì trong đó? mở cửa cho má! Tao khóa cửa nhốt luôn mày á!

Im lặng hơn. Hổng lẽ… Hay là nó nghĩ dại dột. Tui thấy trên điện thoại bọn thanh niên choai choai hễ có chuyện là chúng nó tự tử này nọ. Tui đâm run:

– Út ơi, có sao không con? Mày đừng làm má sợ nghen!

– Mở cửa cho má Út! Ra đây nói chuyện đàng hoàng với má! Con nghĩ gì con cứ nói với má!

– Má đánh mày là má nóng giận, nhưng ai biểu con cãi chi Út.

Và kể từ lúc đó, cho dù tui có đập cửa cỡ nào, hết lời tha thiết cỡ nào, thậm chí bà con hàng xóm nghe tui la chạy tới nhà khuyên can nó cỡ nào, cánh cửa phòng nó cũng đóng chặt, không một lời đáp. Tui chỉ nghe rõ tiếng quạt chạy vù vù và thi thoảng – hình như, tui không chắc lắm – có cả tiếng trở mình khe khẽ của nó.

Trên bàn thờ kia, ông chồng tui cứ mỉm cười nhân hậu. Còn tui, nguyên đêm tui khóc cạn nước mắt. Tui không thể hiểu nổi: tại sao thằng con tui yêu thương hết mực lại thành ra như thế?

© Thảo Mai – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Cùng Nhau Đi Qua Giông Bão Lại Buông Tay Vào Ngày Bình Yên | Radio Tâm Sự


Radio My

Thằng Út

Để lại một bình luận