Thật may vì thanh xuân của chúng ta đều có nhau (Phần 2)


blogradio.vn – Trong lớp, Đông vẫn là Đông, vẫn ngồi dựa lưng vào tường, mắt lơ đãng. Nhưng có gì đó rất khác. Không còn những lần phản ứng nóng nảy. Không còn ánh nhìn bất cần. Thay vào đó, là sự im lặng… và đôi lần ánh mắt lặng lẽ nhìn sang Hạ – ánh nhìn như đang cân nhắc điều gì. Chần chừ. Dịu lại.

***

(Tiếp theo phần 1)

 

Ánh nắng sớm len qua khe cửa sổ cũ kỹ, rọi những vệt vàng nhạt xuống nền nhà lạnh.

Đông thức dậy trên chiếc ghế gỗ cứng, cổ mỏi, lưng đau, nhưng cậu không than. Mùi thuốc bắc lẫn mùi cháo loãng phảng phất trong không khí. Không gian lặng lẽ đến mức nghe rõ cả tiếng thở yếu ớt của em gái Hạ.

Cậu đi xuống bếp. không thấy Hạ đâu. Chỉ có chiếc nồi trên bếp sôi lục bục – chắc cô lại thức dậy sớm.

Đông khẽ đứng dậy, đi thật chậm. Cậu không muốn đánh thức ai, cũng không muốn ai phát hiện mình vẫn còn ở lại.

Nội tâm Đông tự ngẫm – Hạ sống trong thế giới như thế này ư? Một thế giới không có sự ồn ào, không có đồ ăn thừa, không có giày hàng hiệu… Chỉ có gánh nặng – và sự im lặng cố gắng đến đau lòng.

Đông nhìn đôi dép lê mòn gót, nhìn cánh cửa gỗ bong tróc sơn, nhìn chiếc cặp sách của Hạ treo ngay ngắn ở góc nhà – cặp cũ, nhưng sạch. Cô ấy sống giữa chật vật như vậy mà vẫn cố gắng đi học. Còn mình thì sao? Có tất cả… rồi lại vứt bỏ hết.

Đông trở lại ngồi xuống ghế, gục đầu lên tay, không buồn nhúc nhích. Trái tim cậu lần đầu biết đến sự xấu hổ thật sự. Không ai mắng, không ai chỉ trích – chỉ có im lặng… và sự đối chiếu tàn nhẫn với bản thân.

Từ hôm nay, mình sẽ không còn như trước nữa.

Cửa khẽ mở, Hạ bước vào, tay bưng bát cháo nóng.

Cô khựng lại khi thấy Đông đang ngồi im, ánh mắt không còn vẻ giễu cợt hay lười biếng thường ngày. Mà là gì đó trầm hẳn – như người vừa đi qua một cơn giông.

– Tui… chỉ có thể để cậu ở lại tạm qua đêm thôi! – Hạ nói, giọng khẽ, không trách móc, cũng không lạnh nhạt. – Giờ cậu về đi. Bà tui sắp dậy rồi.

Đông không phản ứng ngay. Cậu gật nhẹ, đứng dậy. Trước khi đi, ánh mắt cậu đảo qua lần cuối ngôi nhà nhỏ – nơi lần đầu cậu cảm thấy mình là người ngoài, nhưng không bị đẩy ra. Chỉ là… tự thấy mình không thuộc về nơi đó.

Ra đến cổng, cậu quay lại, khẽ nói:

– Cảm ơn! – Chỉ một từ. Nhưng lần đầu tiên, nó không hời hợt.

Trên đường về, Đông đi bộ, không nghe nhạc, không nghịch điện thoại như mọi khi. Cậu chỉ nghĩ mãi về những gì đã thấy, đã nghe – và không nghe – ở căn nhà nhỏ đó.

“Có khi nào… mình luôn nghĩ cuộc sống tệ là vì chưa từng phải cố gắng giữ lấy điều gì chưa?”

Một chiếc xe máy lao vụt qua, gió thổi bay tóc cậu. Đông ngẩng đầu nhìn bầu trời xám nhạt. Trong lòng, điều gì đó đã thay đổi – chưa rõ hình thù, nhưng chắc chắn đã nứt ra khỏi cái vỏ vô tâm cũ kỹ.

Từ hôm Đông rời khỏi nhà Hạ, mọi chuyện có vẻ như trở lại bình thường. Nhưng chỉ “có vẻ” thôi.

Trong lớp, Đông vẫn là Đông, vẫn ngồi dựa lưng vào tường, mắt lơ đãng. Nhưng có gì đó rất khác. Không còn những lần phản ứng nóng nảy. Không còn ánh nhìn bất cần. Thay vào đó, là sự im lặng… và đôi lần ánh mắt lặng lẽ nhìn sang Hạ – ánh nhìn như đang cân nhắc điều gì. Chần chừ. Dịu lại.

Những ngày sau đó, Đông đi học rất đều đặn, tuy vẫn ít nói. Nhưng mắt không còn lơ đãng. Khi thầy cô hỏi bài, cậu trả lời trúng phóc – chẳng cần nhìn sách.

Lúc tan học, có khi Đông đi lối khác. Nhưng luôn khéo chọn một nhịp trễ hơn Hạ vài bước. Cậu không nói chuyện, cũng không cố bắt chuyện. Chỉ là… như thể muốn chắc chắn cô về đến nơi an toàn.

Chiều thứ sáu, lớp tan trễ vì tiết sinh hoạt lớp giáo viên chủ nhiệm dặn dò rất nhiều. Trời lại âm u, mưa bụi giăng mờ sân trường. Hạ là người ra sau cùng, định bụng ghé hiệu thuốc.

Khi bước xuống cầu thang, cô thấy bóng Đông đứng ở hành lang, tựa vào lan can, mắt nhìn ra sân. Không lặng lẽ, cũng không xao động – như một kẻ ngoài cuộc.

Cô dừng lại, rồi không hiểu sao, cất tiếng:

– Cậu dạo này… khác khác.

Đông khẽ nghiêng đầu nhìn, không vội đáp. Một cơn gió thổi qua. Mái tóc rối nhẹ, mắt cậu lấp lánh dưới trời chiều xám.

– Khác chỗ nào? – Đông hỏi, giọng vẫn kiểu nửa cợt nửa thật.

Hạ không biết trả lời sao. Cô chỉ nói thật:

– Không biết. Nhưng không giống cái kiểu trước đây cứ… bất cần, gây chuyện, nói gì cũng như muốn đánh nhau.

Đông nhếch môi. Cười, nhưng không phải kiểu nụ cười thường thấy. Mà là… hơi buồn.

– Chắc tại bớt rảnh rồi.

– Ờ, ai mà tin.

Cô định quay đi, nhưng lại dừng. Tay mân mê quai cặp, như còn do dự.

– Lần trước… cảm ơn cũng xin lỗi cậu.

Đông nhíu mày:

– Lần trước?

– Cây dù, bìa vở và cả chuyện tớ đi trễ.

– Chẳng liên quan

– Cậu đúng là cái đồ lười giải thích.

Cô cười, rồi bước đi, không nói thêm gì nữa. Cô biết Đông đã thay đổi rồi.

Đông nhìn theo bóng lưng Hạ. Tim cậu không hiểu sao lại đập nhanh hơn một nhịp.

Từ hôm nói chuyện với Hạ, Đông chẳng nói gì thêm. Nhưng sau hôm đó, ánh mắt cậu nhìn Hạ khác hẳn – không còn là kiểu không liên quan, mà là… quan tâm một cách thật thà.

Thời gian sau đó, Đông và Hạ thân thiết hơn, đôi khi còn trao đổi bài tập với nhau, Đông còn đề nghị ghé nhà Hạ học cùng – một lời đề nghị thoáng qua, tưởng Hạ sẽ từ chối. Nhưng cô gật đầu. Gọn lỏn, như thể là chuyện rất đỗi bình thường.

Tại nhà Hạ

Căn nhà nhỏ cuối hẻm, mái ngói rêu xanh, nền xi măng cũ nhưng sạch sẽ. Bà của Hạ yếu nhưng vẫn vui vẻ chào đón. Em gái thì rụt rè, sau lại nhanh chóng quấn lấy Đông vì… được cậu tặng một con gấu bông nhỏ.

Hạ tròn mắt:

– Cậu mua hồi nào vậy?

– Ờ, thấy dễ thương nên mua thôi.

– Cho bản thân hả?

Đông nhún vai:

– Tui trông giống người ôm gấu bông lắm hả?

Tối hôm đó, hai đứa ngồi học ở nhà khách, bà ngoại ngủ sớm, còn em gái nằm xem mấy quyển truyện tranh mà Đông mang sang.

Trong lúc nghỉ tay, Hạ hỏi:

– Cậu định học gì sau này?

Đông chống cằm. Ngần ngừ. Rồi thật thà:

– Không biết. Trước giờ sống kiểu… tới đâu hay tới đó.

Hạ nhìn cậu, rồi gật nhẹ.

– Tui muốn học Y.

Đông hơi ngạc nhiên:

– Vì em gái?

– Ừ. Với cả, tui muốn được giúp người khác. Không thích thấy người mình thương đau mà mình chẳng làm được gì.

Câu nói đơn giản nhưng khiến Đông ngẫm rất lâu.

Đêm đó, khi về đến nhà Đông ngồi trước bàn học. Cậu mở sách, lần đầu tiên là tự nguyện. Không ai ép. Không ai kiểm tra. Chỉ là… trong lòng có điều gì đó thôi thúc. Cậu lấy điện thoại, vào tra thử “học ngành gì khi thích máy tính nhưng không giỏi toán”. Màn hình hiện ra mấy ngành về công nghệ. Cậu lưu lại.

Thời gian trôi qua nhanh như thể chẳng đợi ai. Những tiết học cuối cùng thưa dần, giáo viên cũng không còn giảng gì mới, chỉ dặn dò rồi để học sinh tự ôn. Đông dần thoải mái mở lòng hơn với Hạ, Hạ cũng giúp Đông lấp lại lỗ hổng kiến thức chuẩn bị cho kì thi sắp tới. Cả hai bắt đầu quen với sự tồn tại của nhau – như một nhịp thở thứ hai, không ồn ào nhưng không thể thiếu. Có những buổi trưa Hạ vội vàng chạy về với em gái, Đông lặng lẽ đi cùng – chẳng ai rủ ai, nhưng cũng chẳng ai phản đối. Có những lần Hạ đọc lại bài thi cho Đông nghe, cậu vừa ngáp vừa gật đầu, nhưng hôm sau vẫn làm bài tử tế.

Và rồi, ngày thi cuối cùng cũng qua.

Sáng hôm sau, sân trường vắng. Trời oi bức.

Đông ngồi trên xe, không nổ máy. Hạ đứng cạnh, tay cầm chai nước suối chưa mở. Cô lưỡng lự, rồi ngồi lên sau xe, không nói gì.

Một lúc sau, Đông mới lên tiếng:

– Họ ra toà hôm nay.

Hạ gật nhẹ. Cô biết. Cậu từng nói, thoáng qua, trong một lần mưa ướt cả hai người.

– Cậu có sợ không? – Hạ hỏi khẽ.

Đông cười, nhưng không giấu được sự mệt mỏi trong mắt:

– Không hẳn. Chỉ là… cảm giác giống như thi xong một môn mà biết chắc là rớt.

Cô không cười. Cũng không nói gì. Chỉ mở chai nước, đưa cho cậu. Đông cầm lấy, uống một ngụm nhỏ, rồi nói:

– Tui từng ước họ sẽ quay lại. Nhưng giờ… chắc tui chỉ muốn họ đừng ghét nhau quá.

Hạ nhìn ra đường, nơi ánh nắng bắt đầu nghiêng xuống. Giọng cô nhẹ như gió thoảng:

– Người lớn có những lí do mà những đứa trẻ như chúng ta không thể hiểu được. Nhưng ít nhất cậu vẫn có người để quay về. Còn mẹ tui đi rồi. Không để lại gì. Không một lời.

Đông nghiêng đầu nhìn cô. Đôi mắt Hạ không buồn – mà là trống rỗng. Kiểu trống rỗng của người đã buộc mình mạnh mẽ quá lâu.

Một nhịp im lặng.

Rồi cậu nói, chậm rãi:

– Nếu không phiền… hôm nay đi với tui nha.

Hạ không đáp. Chỉ gật đầu.

Tòa án nhỏ. Căn phòng lạnh lẽo.

Đông ngồi ghế chờ, Hạ bên cạnh. Cô không chạm vào cậu, nhưng tay đặt rất gần – gần đến mức Đông chỉ cần nghiêng tay là có thể chạm nhẹ. Nhưng cậu không làm vậy.

Cậu chỉ ngồi yên, mắt nhìn đôi vợ chồng đang quay lưng với nhau trong phòng xử. Rồi bất giác thở dài.

– Tui tưởng khi trưởng thành sẽ bớt thấy mọi thứ rối ren. Hóa ra… chỉ là biết cách sống chung với rối ren mà thôi.

Hạ quay sang nhìn cậu. Cô khẽ nói:

– Nhưng cậu vẫn chọn tới cùng, vẫn thi xong, vẫn tới đây. Tui nghĩ… đó là trưởng thành rồi.

Tối hôm đó, khi đưa Hạ về

Trước khi Hạ vào nhà, Đông gọi khẽ:

– Này…

– Gì?

– Cảm ơn. Vì đã ở lại.

Hạ nhìn cậu. Cô không cười, nhưng mắt ấm.

– Ừm. Tui cũng không muốn cậu ở đó một mình.

Hạ đậu vào trường Y gần nhà, mỗi ngày đi học bằng xe buýt. Trường mới, bạn mới, lịch học dày đặc, nhưng cô vẫn tranh thủ về sớm nấu ăn, dọn dẹp, đưa em đi khám định kỳ. Hạ cũng giữ thói quen nhắn tin cho Đông mỗi khi về tới nhà. Lúc thì chỉ là “Hôm nay học giải phẫu mệt xỉu”, lúc thì gửi vội một tấm ảnh chụp bình minh trên đường đi.

Đông học ở xa hơn, tuy vậy cậu vẫn hay về. Cậu bây giờ không còn là cậu học sinh bướng bỉnh ngày nào. Mỗi tối, sau giờ học, cậu đều lướt xem tin nhắn Hạ gửi. Đông chẳng bao giờ nhắn nhiều, chỉ gọn gàng “Ừ, nhớ ăn tối” hay “Ráng lên, bác sĩ tương lai.” Nhưng mỗi tin nhắn của Hạ, cậu đều đọc lại đôi ba lần, rồi mới cất điện thoại.

Họ gặp nhau không thường xuyên – nhưng đủ đều để không xa lạ. Có khi chỉ là cùng ăn tô hủ tiếu vỉa hè, có khi là một buổi cà phê giữa kỳ thi, hoặc những lần Đông bất chợt ghé qua nhà Hạ. Em gái Hạ đã khoẻ lên nhiều, thỉnh thoảng còn nấu món gì đó rồi gọi điện giục Đông đến ăn. Bà Hạ tuy yếu, nhưng ánh mắt vẫn tinh anh. Mỗi lần thấy Đông, bà hay cười rồi nói nhỏ với cháu gái:

– Thằng nhỏ đó… coi vậy mà thương.

Một buổi chiều mùa đông, trời se se lạnh.

Hạ vừa học ca trực về, tóc buộc cao, mắt hơi thâm. Đông đợi sẵn trước cổng nhà, tay cầm một hộp cháo nóng.

– Làm gì ở đây? – Hạ ngạc nhiên.

– Đói chưa? – Đông hỏi lại, rồi đưa hộp cháo ra. – Coi như anh nấu.

Hạ liếc nhìn hộp cháo mua ở quán quen, bật cười.

– Anh cái gì mà anh… – cô lầm bầm.

Đông khoanh tay, tựa nhẹ vào yên xe. Giọng cố làm nghiêm:

– Lớn hơn một tuổi, không thể xưng bằng anh sao? Từ nay cứ chốt vậy đi nha!

Hạ đỏ mặt, quay sang hướng khác.

– Không rảnh đùa đâu.

Đông không đáp. Chỉ cười, nụ cười rất khác với thời còn ngồi bàn cuối lớp. Chín chắn hơn, nhẹ nhàng hơn – và ấm áp hơn.

Tối đó, Hạ nhắn tin trước khi ngủ:

“Ngủ sớm đi nhé, lập trình ít thôi.”

Tin nhắn được xem ngay, nhưng không hồi âm liền. Một lúc sau, chỉ thấy hiện lên:

“Ngủ ngon, bác sĩ nhỏ của anh.

Mùa thi tới. Gió tháng ba lùa qua ô cửa nhỏ.

Không ai nói ra, nhưng cả hai đều biết – có thứ gì đó đã khác.

Không cần vội. Cứ để thời gian tự lên tiếng.

 

(Hết)

 

© Cỏ – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Rồi Một Ngày Anh Bước Đến Bên Em | Blog Radio


Để lại một bình luận